Chương 1: Mùa xuân đang đến

"Tiểu Hắc!"Mới vừa đẩy cửa ra, một sinh vật lông xù liền nhằm hướng Tình Thiên lao đến, cô giật mình, đôi tay theo bản năng ôm lấy nó.

Tình Thiên muốn buông nó ra, kết quả đối phương tựa hồ nhận ra suy nghĩ của cô, bốn cái móng vuốt chặt chẽ bám lấy quần áo cô, như thế nào cũng không chịu buông ra.

Hết cách, cuối cùng Tình Thiên đành phải một bên ôm mèo con trắng như tuyết, một bên gian nan đẩy vali vào cửa.

Tình Thiên vô lực xụi lơ trên ghế sô pha, đôi tay lại ôn nhu vuốt ve mèo của mình.

Thời khắc chạm đến bộ lông mềm mại, dây thần kinh vốn căng chặt mấy ngày nay cuối cùng cũng được thả lỏng.

Chơi với mèo thật sự quá thoải mái!

Không biết có phải do kỹ thuật vuốt lông của cô quá chuyên nghiệp hay không mà tiểu tổ tông trong lòng ngực lại phát ra âm thanh "Khò Khè Khò Khè."

Nhìn mèo con híp mắt hưởng thụ, Tình Thiên không khỏi nhếch miệng cười.

Mèo của cô vẫn còn đang chờ cô kiếm tiền nuôi nó, cô không thể trong lúc này lại bỏ việc được.

Nhưng mà dù Tình Thiên đã chuẩn bị tâm lý cho mình thật kỹ, ngày hôm sau thời điểm bị tiểu Hắc gọi dậy, cô vẫn lựa chọn trốn tránh.

Cô không biết chính mình đã nhìn chằm chằm trần nhà bao lâu, chỉ biết khi cô hoàn hồn cầm điện thoại lên, nước mắt đã giàn dụa hai bên má.

Tiểu Hắc cảm giác được cảm xúc biến hóa của cô, không xem ai ra gì cao ngạo nện bước chân hướng về phía cô.

Nếu là bình thường Tình Thiên chắc chắn sẽ cười nhạo bộ dáng giả vờ kiêu ngạo của nó, nhưng lần này đến tận khi khuôn mặt của Tiểu Hắc tiến lại gần, cô mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần.

"Tiểu Hắc, làm sao vậy?" Tình Thiên xả ra một nụ cười, ôn nhu hỏi.

Theo lý mà nói cô đi công tác một tuần, với tính tình hung bạo của tiểu Hắc, thì cho dù cô có chuẩn bị đầy đủ thức ăn nước uống nó cũng sẽ cùng cô phát giận mới đúng.

Nhưng mà từ ngày hôm qua lúc cô mở cửa ra, tâm tình tiểu gia hỏa này so với một người bị phản bội là cô còn kỳ lạ hơn.

Đúng vậy, trong thời gian cô đi công tác một tuần, bạn trai của cô đã ngủ với một thực tập sinh của phòng tài vụ, thậm chí còn biểu diễn cho cả công ty xem trực tiếp một cảnh xuân cung đồ.

Nhìn hai thân ảnh quấn lấy nhau, Tình Thiên chỉ cảm thấy chính mình là một trò cười.

Một người giây trước vừa đem cô giới thiệu với tất cả mọi người, giây tiếp theo đã đem thực tập sinh thao đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng.

Khó trách đồng nghiệp thân quen luôn muốn cho cô xem "Hỉ Dương Dương và Đại Hôi Lang", cô còn tưởng rằng con của bọn họ thích xem thích xem bộ phim này, hóa ra là mọi người vẫn luôn muốn nhắc nhở cô, trên đỉnh đầu cô đang mọc một cái sừng.Mèo con ngày thường vẫn luôn bày ra bộ dáng lạnh lùng, thế nhưng hôm nay lại chủ động dựa lại gần cọ cọ vào người cô, nội tâm Tình Thiên càng thêm khó hiểu.

Chẳng lẽ tiểu Hắc đến kỳ động dục?

Nhìn mèo con vẫn đang cọ tới cọ lụi trên cánh tay mình, Tình Thiên nhịn không được hỏi: "Tiểu Hắc, em muốn tìm một bé mèo cái sao?"

Lúc trước nhặt được nó cô đã mang đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe toàn thân, thân thể tiểu Hắc không ổn lắm, vì vậy việc giải phẫu triệt sản chỉ có thể lùi lại.

Nhưng hiện tại đã qua một năm mùa xuân lại tới, trước tiên cô muốn đem nó đi triệt sản đã.

Thấy động tác cọ cọ của tiểu Hắc chậm lại, Tình Thiên ngập ngừng thông báo:

"Chị dẫn em đi triệt sản nhé?"

"Méo Méoo" Giây tiếp theo, tiểu Hắc phẫn nộ ngẩng đầu, nhe răng nhếch miệng cảnh cáo cô.

Tình Thiên nhìn vẻ mặt kháng cự của nó, tâm tình thoải mái không ít.

Quả nhiên, niềm vui của mình chính là làm cho mèo con thống khổ.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô dẫn nó đi triệt sản cũng là muốn tốt cho nó. Sau khi triệt sản sức khỏe của nó sẽ tốt hơn, cô không muốn nhìn thấy nó suy yếu nằm trên giường bệnh như lúc trước.

Cô lấy lòng cười nói: "Tiểu Hắc ngoan, mèo cái nhỏ chơi không vui, đợi lát nữa chị mang em đi bệnh viện được không?"

Cô vừa mới nói xong, mèo con giây trước còn đang quấn lấy cô cọ cọ, giây sau liền nhảy xuống giường kiêu ngạo nện bước rời đi.

Nhìn bóng dáng rời đi của nó, Tình Thiên thu hồi khóe miệng đang người, không nói một lời nhìn tin nhắn của cấp trên gửi tới.

"Tiểu Tình, tiểu Trần chỉ là nhất thời hồ đồ, em đừng để trong lòng. Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai nhớ đúng giờ đi làm."

Hay cho câu nhất thời hồ đồ, hay cho câu ngày mai đúng hạn đi làm.

Tình Thiên lại lần nữa nằm ngửa trên giường phát ngốc.

Ý tứ hiển nhiên là không đem việc làm của Trần Hạo để trong lòng, mà công việc của Tình Thiên còn phải thường xuyên tiếp xúc với tên tra nam kia.

Cô lần thứ một trăm ở trong lòng tự hỏi: Công việc này cô còn thật sự cần sao?

Nhưng sự thật tuyệt vọng chính là, cô thật sự rất cần.

Cô ở trong nhà không phải là phú nhị đại, cũng chẳng phải tiểu thư từ nhỏ sống trong nhung lụa, cô chỉ là một cô nhi với hai bàn tay trắng, nếu không có công việc này, cô sẽ không sống nổi nữa.

Nhưng khi nghĩ đến phải làm việc cùng với tên tra nam kia, cô làm thế nào cũng không chịu đựng nổi.

Tình Thiên mơ mơ màng màng ngủ rồi bị tiếng kêu của tiểu Hắc đánh thức, cô híp mắt nhìn tiểu Hắc lông trắng tuyết đang cuộn thành một đoàn trong chăn, mê mang hỏi.

"Đói bụng?"

Cô nhớ rõ hôm qua đã đổ đầy một bát thức ăn cho nó, như thế nào mà nó vẫn còn lẽo đẽo theo cô đòi cơm?

"Meoo!"

Bị đôi mắt xanh thẳm của tiểu Hắc chặt chẽ nhìn chằm chằm, Tình Thiên cuối cùng cũng thanh tỉnh vài phần, cô vươn tay vuốt ve cổ của tiểu Hắc.

"Biết rồi..."

Nhưng không đợi cô nói xong, tiểu Hắc liền giống như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ, phát ra một tiếng kêu bén nhọn, rồi đột nhiên từ trên giường nhảy xuống.

Tình Thiên vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt lo lắng: "Tiểu Hắc, em làm sao vậy?"

Tiểu Hắc trước kia thích nhất là được cô sờ, vì sao bây giờ lại bày ra vẻ mặt đề phòng nhìn cô?

"Meooo!"

Nghe tiếng kêu này, nội tâm Tình Thiên càng thêm lo lắng bất an.

"Có phải em bị thương ở đâu không? Chị mang em tới bệnh viện!"

--

"Bác sĩ, tiểu Hắc thật sự không có việc gì?"

Tình Thiên nhìn vẻ mặt đề phòng chính mình của tiểu Hắc, chau mày.

Mới vừa rồi tiểu Hắc sống chết không cho cô ôm tới bênh viện, đến khi cô mệt đến mồ hôi đầy đầu, nó mới chịu tự mình chui vào túi.

Bác sĩ gật đầu, nói: "Đúng vậy, trước mắt thân thể tiểu Hắc đã khôi phục, tôi kiến nghị tiểu thư mau chóng sắp xếp cho tiểu Hắc làm tiểu phẫu triệt sản, mùa xuân sắp tới rồi."

"Nhưng tại sao nó lại không muốn cùng tôi thân cận?"

Bác sĩ xấu hổ ho khan một tiếng, giải thích: "Có thể do lúc trước lưu lạc tiểu Hắc gặp phải chuyện gì đó, nó tựa như muốn xem cô trở thành mèo cái."

"Còn vì sao không muốn cùng cô thân cận, cái này tôi cũng không rõ lắm."

Nói đến cũng kỳ lạ, vừa nãy hắn mang vài con mèo cái tới gần tiểu Hắc, nó đều đem chúng nó dọa chạy, chỉ đến lúc khi chủ nhân của nó đến gần, nó mới phát ra hoocmon kí©h thí©ɧ của giống đực, nhưng kỳ lạ là nó lại không dám tới gần chủ nhân của nó.

Tình Thiên trợn to mắt không tin nổi nhìn bác sĩ, thanh âm mang theo run rẩy: "Cái gì?"

Cô một người sống sờ sờ như thế này, sao có thể bị một con mèo xem thành đối tượng để giao phối chứ?

Nếu không phải chính bác sĩ này lúc trước cứu sống tiểu Hắc, cô còn muốn không màng tất cả mắng hắn là tên lang băm.

Bác sĩ cũng cảm thấy kết luận này có hơi thái quá, cuối cùng hắn thu hồi kết luận lại, cũng báo cho Tình Thiên biết hắn sẽ tìm hiểu nguyên nhân kỹ hơn.

Mặt đầy phẫn nộ rời khỏi bệnh viện thú ý, Tình Thiên lại nghe tiểu Hắc phát ra tiếng kêu kì lạ.

Cô có ảo giác mình nghe ra được đó là tiếng kêu cầu hoan của tiểu Hắc.