Chương 27

Họ ăn thịt nướng vào bữa trưa.

Người đầu bếp mới mà Từ Mỹ Mỹ thuê rất giỏi nướng thịt, cô nhất định muốn Thời Ý thử qua.

Vệ sĩ đặt bếp nướng và bộ bàn ghế màu trắng dưới tán cây, người đầu bếp đeo bao tay và khẩu trang đứng trước bếp nướng, tay cầm xiên thịt, điêu luyện rắc các loại gia vị lên.

Mùi thơm quả thực rất quyến rũ.

Thời Ý trở lại bàn nhỏ ngồi xuống, cầm một xiên thịt nướng chảy mỡ lên thử, ngạc nhiên khen ngợi, “Ngon thật, nhưng hơi nguội rồi… cho tớ thêm mười xiên nóng hổi nhé.”

“Cậu có biết cậu gọi điện bao lâu rồi không?” Từ Mỹ Mỹ nói với quản gia, “Tôi muốn đồ chay.”

Rồi quay lại nhìn Thời Ý, “Cậu không sợ tăng cân à?”

Việc giữ dáng là vấn đề mà phụ nữ ở mọi tầng lớp đều quan tâm, Từ Mỹ Mỹ cũng không ngoại lệ. Cô quản lý cơ thể mình rất nghiêm ngặt.

Hãy thử tưởng tượng, nếu cô tổ chức một bữa tiệc, tất cả mọi người đều quyến rũ, thanh mảnh, duyên dáng trong những chiếc váy dạ hội, còn cô thì lại có một chiếc bụng nhô ra… không dám nghĩ tới.

Thời Ý cầm lấy xiên thứ hai, với giọng điệu yêu thương an ủi, “Đừng lo, cậu không thể ăn thì tớ ăn giúp cậu.”

Từ Mỹ Mỹ trừng mắt giận dữ nhìn cô.

Đúng là cô gái này, ăn cay không nổi mụn, ăn bánh ngọt không tăng cân, kẻ thù của phái nữ! Nếu không phải Thời Ý không giàu bằng cô, chắc cô đã phát điên lên rồi.

Từ Mỹ Mỹ hỏi, “Ai gọi cho cậu đấy?”

Thời Ý đáp, “Nhà sản xuất. Anh ấy giới thiệu cho tớ một biên kịch, Trần Hồng Mai lão sư, tớ đang phân vân không biết có nên đi không.”

Từ Mỹ Mỹ bình thường chỉ biết mua sắm, không biết Trần Hồng Mai là ai, cô liền cầm điện thoại tra cứu và ngay lập tức bị những danh hiệu trên Baidu Baike làm choáng váng, "Cơ hội tốt như vậy sao cậu lại không đi! Cậu đang do dự cái gì?"

Thời Ý cắn một miếng xiên thịt, "Trần lão sư tháng tới sẽ đi quay chương trình "Nhật ký sinh tồn trên hoang đảo", nếu tớ muốn đi thì phải tham gia chương trình này."

Từ Mỹ Mỹ muốn hỏi cậu có sợ gặp tiểu nam thần của tớ không? Nhưng nói đến giữa chừng lại nuốt xuống, hừ một tiếng, "Có gì đâu mà sợ, cậu đừng nghĩ cậu sẽ bị quay nhiều cảnh, thật ra lúc cắt ghép thì có khi cậu chẳng xuất hiện nhiều đâu."

Cô vừa nói vừa tìm kiếm thông tin về "Nhật ký sinh tồn trên hoang đảo", "Không ngờ đây lại là chương trình có chế độ loại trừ, fan bình chọn, cứ bảy ngày sẽ loại bỏ hai khách mời cuối cùng."

"Chắc cậu nên lo là có bị loại không thôi."

Thời Ý: "..."

Nói trúng phóc.

Cô đâu có fan.

Lên chương trình chắc chỉ có nước bị loại sau bảy ngày.

Thời Ý liếc nhìn số lượt xem ảm đạm của các tập trước của "Nhật ký sinh tồn trên hoang đảo". Hình như... không có gì ảnh hưởng lắm?

"......"

Thời Ý cảm thấy no căng.

Lâu lắm rồi cô mới ăn no như vậy.

Sau khi ăn xong, hai người chuyển qua ngồi trên ghế sofa, Thời Ý mở vài tập trước của "Nhật ký sinh tồn trên hoang đảo" để xem.

Rất bình thường.

Không thể nói là nhàm chán, chỉ là không có điểm nhấn.

Xem xong Thời Ý liền quên ngay. Điều duy nhất còn lại trong trí nhớ là một khách mời suốt ngày ôm cây dừa, ăn no thì ngủ, ngủ dậy lại ăn, các khách mời khác nỗ lực nói cười cũng không để lại ấn tượng gì.

Từ Mỹ Mỹ kiên trì được mười phút rồi rút lui.

Cô lấy lọ sơn móng tay ra để người giúp việc làm móng, vừa chọn màu vừa hỏi Thời Ý, "Cậu định ở lại trong nước bao lâu?"

Thời Ý: "Chắc phải hơn hai tháng."

Nghĩ đến điều này không tránh khỏi nghĩ đến Cố Trạm. Lần này cô thành công lẻn ra ngoài, lần sau thì sao? Nếu Cố Trạm lại tìm đến thì làm thế nào?

Từ Mỹ Mỹ: "Vậy cậu định ở đâu?"

"Muốn mua một căn nhà không?"

Cô nhớ nhà của Thời Ý, năm đó Thời Ý ủy thác cô bán đi rất nhiều, không biết có còn lại cái nào không.

Thời Ý ngước mắt lên, nhìn Từ Mỹ Mỹ một lúc rồi mỉm cười, "Tất nhiên là ở cùng cậu rồi."