Chương 2.3

Lý Ninh Ngọc biết, ở trong lòng Cố Hiểu Mộng, tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều là kẻ thù của cô ấy. Nếu như cô vẫn còn sống, sao có thể để cho người nhà họ Cố mang thi thể của cô ấy đi chứ!

Đối mặt với Lý Ninh Ngọc đang có cảm xúc không ổn định, Mạnh Thanh và Mạc Tần đều tiến lên trấn an.

“Cháu và Cố Hiểu Mộng cũng không có quan hệ máu mủ gì.” Cố Thanh Phong nói dứt lời, đột nhiên tay áo lại bị ai kéo một cái.

Ông ta quay đầu thì thấy Cố Như Sơ vẫn luôn ngoan ngoãn đứng cạnh Cố Thừa Lưu đang lộ vẻ mặt hoảng sợ nhìn sau lưng ông ta.

Ông ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện hướng đó chỉ có thi thể của Cố Hiểu Mộng.

“Sao thế?” Ông ta hơi mất kiên nhẫn.

“Thi thể… Tay của thi thể… Nó vừa nhúc nhích!” Cố Như Sơ nói với vẻ mặt đầy sợ hãi.

“Nói bậy nói bạ! Thi thể làm sao có thể nhúc nhích!” Lời này vừa nói ra, không chỉ Cố Thanh Phong tái mặt, ngay cả sắc mặt của Cố Thừa Lưu cũng rất khó coi, ông ta lên tiếng phản bác.

“Thế nhưng vừa rồi…” Cố Như Sơ vừa chuẩn bị nói gì lại đột ngột trợn trừng hai mắt.

Cố Thanh Phong và Cố Thừa Lưu nhìn sang thì phát hiện thi thể kia lại đang ngẩng đầu nhìn ba người họ, đáng sợ hơn là cặp mắt vốn đang nhắm đó lại mở ra.

Bị con ngươi đen láy ấy nhìn chằm chằm, ba người đều toát mồ hôi lạnh, sợ hãi mặt tái như màu đất.

“Cảnh sát Mạc! Thi thể nhúc nhích kìa! Nó vừa nhúc nhích!” Cố Thừa Lưu hô to.

“Ông nói gì?” Mạc Tần quay đầu, hơi cạn lời nhìn bọn họ.

“Thật đấy! Thi thể vừa nhúc nhích!”

Mấy người Cố Thừa Lưu cảm thấy khó hiểu, rõ ràng mới vừa rồi thi thể đã ngồi dậy, tại sao bây giờ lại nằm trở về rồi!

Chẳng lẽ bọn họ hoa mắt!

Ba người suy nghĩ, lặng lẽ nhìn sang lần nữa.

Lần này mấy người nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ kia nở một nụ cười toe toét với bọn họ.

“Áaaaa…!” Bây giờ ba người đều không nhịn được, vừa kêu to vừa chạy ra ngoài.

“Tôi không cần thi thể nữa! Các cô tự giải quyết đi! Tôi không cần nữa!” Lúc được đẩy ra ngoài Cố Thừa Lưu hét to.

Mạnh Thanh và Mạc Tần trố mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu.

Lý Ninh Ngọc đột ngột ngẩng đầu nhìn sang thì thấy con quỷ kia từ trong thân thể Cố Hiểu Mộng bay ra.

“Đừng động vào em ấy!”

“Không được phép! Tôi không cho phép cô động vào thân thể của em ấy! Không được phép! Em ấy đã chết rồi, tại sao cô phải làm bẩn thân thể của em ấy như thế!”

Lý Ninh Ngọc giống như người điên, trực tiếp xông qua.

“Tôi không có ý xúc phạm cô ấy, tôi chỉ…” Bóng đen muốn nói gì đó.

“Im miệng! Cô không được phép!” Lý Ninh Ngọc gần như rống lên.

“Ninh Ngọc!” Hai người Mạnh Thanh vô cùng lo lắng kéo Lý Ninh Ngọc ra, các cô cũng không ngờ rằng Lý Ninh Ngọc sẽ bị kí©h thí©ɧ đến mức phát điên.

“Đồ cô hồn dã quỷ! Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô! Tôi không muốn!”

“Cô cút đi!”

“Cút!”

Mạnh Thanh và Mạc Tần đều cực kỳ khϊếp sợ nhìn Lý Ninh Ngọc gầm rú với không khí.

“Tôi không phải là cô hồn dã quỷ.”

Dường như con quỷ kia bị tổn thương vì lời nói của cô, tiếng nó hơi hạ xuống.

“Tôi tên là… Mạnh Tư Lăng.”