Chương 9: Tranh Chấp Ở Lưu Phủ

Mấy cô nương đang nghị luận là các cô nương đã được cưng chiều từ nhỏ và luôn được sủng ái.

Lúc này ở Lưu phủ căn bản không hề thu liễm tính tình, từ đáy lòng coi thường xuất thân của Tô Quyến.

Một đứa con gái của thương gia mà thôi.

Tô Quyến cũng không ngạc nhiên khi những nữ nhân này lại nói về mình như vậy.

Các cô nương đều luôn ở trong khuê phòng, ngày thường hay làm nhất là đọc sách làm thơ, đánh đàn vẽ tranh, đối với chuyện của triều đình là dốt đặc cán mai, càng không biết trong tương lai vị trí thái tử có thể sẽ rơi vào tay Kính vương phủ.

Đương nhiên, các cô nương này chỉ đơn giản coi thường nàng, con gái một thương nhân lại may mắn bay lên cành cao làm phượng hoàng, châm chọc như vậy cũng là chuyện bình thường.

Kiếp trước nàng đã từng trải qua những chuyện này, có thể lúc đó cảm xúc cũng có chút thăng trầm, nhưng hiện tại không có chút gợn sóng nào, nàng chỉ cảm thấy những người này vẫn còn hứng thú nghị luận chuyện người khác, mà không biết chính mình rất nhanh sẽ gặp rắc rối.

[Cô nương của Mộc Tế Tửu này thậm chí còn lớn tuổi hơn Lưu Diệu Thanh, vậy mà mở miệng ra cứ một tiếng "Diệu Thanh tỷ tỷ", đúng là nhìn không ra, da mặt thật dày.]

[ xem ra cô nương nhà Hà Thiếu Chiêm không hài lòng với cuộc hôn nhân của mình với Liên gia cho lắm, nếu không cũng sẽ không chua như vậy, chắc là cũng muốn giẫm phải phân, đáng tiếc phân chó nhà người ta không phải muốn giẫm là có thể giẫm.]

Ở đây có không ít người đều nghe được những lời này.

Người có thể nghe thấy tiếng lòng oán thầm của Tô Quyến, ánh mắt đều rơi vào các cô nương đang nghị luận, có người còn trực tiếp cười ra tiếng.

Tiếng cười không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để Mộc Yên và Hà Nguyệt nghe thấy, hai người vẻ mặt cũng không tốt lắm.

Lưu Diệu Thanh nhanh chóng đi tới, đi về phía Tô Quyến, trên mặt tươi cười nói: "Ta tưởng ngươi sẽ không tới, ta ở bên kia chừa chỗ cho ngươi, mau đi với ta."

Lưu Diệu Thanh nói xong liền nắm lấy tay Tô Quyến, không thèm nhìn đến các cô nương đang nghị luận.

Tay Tô Quyến bị Lưu Diệu Thanh nắm lấy, Tô Quyến không khỏi cảm thán: "Tay của Lưu cô nương thật mềm mại, cũng không biết ngày thường nàng bôi cái gì mà giữ gìn tốt như vậy."]

Lưu Diệu Thanh là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, đã nhiều lần được hoàng đế khen ngợi. Tất cả các quý nữ trong kinh đều lấy nàng làm thủ lĩnh, họ bắt chước Lưu Diệu Thanh trong cách ăn mặc và điệu bộ.

Ai cũng không nghĩ tới, người luôn có tính khí kiêu ngạo, lại có hứng thú với Tô Quyến, con gái của một thương gia.

"Diệu Thanh tỷ tỷ bị sao vậy? Lại để bụng tới Tô Quyến như vậy?" Mộc Yên tức giận nói.

Bọn họ quen biết Lưu Diệu Thanh đã lâu như vậy, bây giờ lại không bằng con gái một thương gia.

Sau khi Mộc Yên oán giận, thấy Hà Nguyệt không để ý đến mình, liền đẩy nàng một chút: "Ngươi sao vậy? Hôm nay vẫn luôn mất tập trung?"

Hà Nguyệt phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nói: "Không có việc gì."

Nàng uống trà, đang định lấy khăn tay lau thì đột nhiên kêu lên: "Nguy rồi, ta làm mất khăn tay rồi!"

Mộc Yên kinh hãi: “Đang êm đẹp sao lại làm mất được?”

Khăn tay là vật dụng riêng tư của nữ tử, có liên quan đến danh tiết, nếu có người nhặt được thì thật là kinh khủng!

Hà Nguyệt sợ hãi, có chút bối rối, lôi kéo Mộc Yên lại nói: “Có lẽ là bị rớt trên đường khi ta đi vệ sinh.”

Hai người vốn là quan hệ tốt, Mộc Yên biết chuyện nàng làm rơi mất khăn tay có bao nhiêu nghiêm trọng, nên vỗ nhẹ vào tay nàng ta trấn an: “Đừng lo, ta sẽ cùng ngươi đi tìm.”

Hai người lần lượt rời khỏi bữa tiệc.

Tô Quyến liếc nhìn rồi thu hồi lại ánh mắt.

Nam nữ ngồi riêng, cách nhau một tấm bình phong để không ai nhìn thấy nhau.

Lưu Diệu Thanh rất là chiếu cố đến Tô Quyến, cho người phục vụ nhiều loại điểm tâm tinh xảo, còn giới thiệu chúng với Tô Quyến.

Tô Quyến nghe nàng một ngụm một câu thế tử phi, cười nói: "Nếu Lưu tiểu thư không chê, từ nay về sau cứ gọi ta là A Quyến, ta luôn có chút không thoải mái khi bị gọi thế tử phi."

Lưu Diệu Thanh khóe miệng khẽ cong, rót cho nàng một tách trà: "Ngươi bảo ta gọi ngươi là A Quyến, nhưng chính ngươi lại gọi tôi là Lưu tiểu thư?"

"Vậy từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Diệu Thanh."

"Tốt."

Hai người nhìn nhau mỉm cười, năm tháng yên bình.

Lận Tích Chi, biểu cô nương của Hưng Yên hậu phủ vừa mới bước vào bàn, liền nói một chút lời ghen tuông: "Lúc trước ta và ngươi biết nhau được một năm, cũng chỉ gọi nhau bằng tên. A Quyến quả nhiên chỉ nghe thấy tiếng người mới cười chứ không nghe thấy tiếng người xưa khóc.”

Tô Quyến phải dỗ dành Lận Tích Chi một lúc lâu, Lận Tích Chi mới trở nên vui vẻ, tỏ ra đắc ý hướng Lưu Diệu Thanh khıêυ khí©h.

Mọi việc đều phải có thứ tự trước sau, chính mình cùng A Quyến quen nhau đã thật nhiều năm. Nếu không phải sau này trong nhà xảy ra chuyện, chỉ phải vào kinh thành nương nhờ người khác, cũng sẽ không cùng A Quyến tách ra hai năm.

Lưu Diệu Thanh mỉm cười.

Hưng Yên Hậu phủ không có cô nương, vì vậy đối với biểu cô nương đến kinh thành tìm nơi nương tựa rất là sủng nịch, ăn mặc chỗ ở đều là vô cùng tốt, đối xử như con gái ruột của mình.

Lận Tích Chi lấy ra một vật từ trên người, đặt nó vào tay Tô Quyến và thì thầm: "Ta biết hôm nay ngươi sẽ đến. Lúc trước ngươi cho ta mượn vật này, hiện giờ trả nó về với chủ cũ."

Gia đình nàng gặp nạn, vướng vào một vụ kiện tụng liên lụy đến mạng người, kết quả là cha mẹ xảy ra chuyện, nàng cũng bị ép kết hôn với một chủ nợ đủ tuổi làm cha nàng, cho nên nàng phải bỏ trốn, vào kinh tìm nơi nương tựa.

Tô Quyến đưa cho nàng mặt dây chuyền ngọc bích này, để nàng mang nó đến tiệm cầm đồ để đổi lấy một số tiền, đề phòng trường hợp không thuận lợi khi tìm người nương tựa.

Lận Tích Chi biết rằng đây là thứ duy nhất mà mẹ ruột của Tô Quyến để lại cho nàng. Nàng thấy mình đang gặp khó khăn nên đã đưa nó cho chính mình, may mắn thay, mọi thứ đã diễn ra tốt đẹp sau khi vào Kinh thành, hôm nay cuối cùng cũng có thể trả đồ vật về cho chủ cũ.

Tô Quyến nhìn một cái rồi cất đồ vật đi.

Lưu Diệu Thanh liếc qua thì thấy đó là một nửa mặt dây chuyền bằng ngọc. Nhìn qua thì có vẻ như được làm từ Dương Chi Bạch Ngọc, nhưng vì chỉ là một nửa mặt dây chuyền bằng ngọc nên không nhìn rõ hoa văn.

Đúng lúc đó, bên ngoài có tiếng ồn ào, có người kêu lên: "Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện!"

Lưu Diệu Thanh cau mày, đứng dậy rời khỏi bàn, theo sau là Tô Quyến và Lận Tích Chi.

Ba người vừa rời đi, mọi người phía sau đều thực sự tò mò, lần lượt đứng dậy đuổi theo.

Vừa đến sau núi, bọn họ liền nhìn thấy Mộc Yên, người vốn nên ngồi ở bàn ăn, bị ngã xuống đất, quần áo có chút lộn xộn, Liên công tử bên cạnh đang định chạy đã bị người hầu chặn lại!

"Trời ơi! Mộc cô nương bị làm sao vậy?"

"Mộc cô nương tại sao lại tới phía sau núi gặp gỡ Liên công tử?!"

"Liên công tử sao lại ở đây?"

Người bị chặn lại là Liên Trừng, con trai của Đại Lý Tự Khanh Liên gia.

Liên Trừng say rượu, bước đi vẫn còn loạng choạng.

Sắc mặt Mộc Yên tái nhợt, nàng đang giúp Hà Nguyệt tìm chiếc khăn tay, phát hiện chiếc khăn tay nằm trong tay Liên Trừng, cùng hắn đòi lại khăn tay, không ngờ Liên Trừng lại say rượu, cho nên bọn họ đã cãi nhau, không nghĩ tới lại bị người bắt gặp.

"Hai người này chính là hẹn gặp riêng sao?" Có người thấp giọng kêu lên.

"Trời ạ, rõ như ban ngày, mà còn tại Lưu phủ, hai người này sao dám làm như vậy!"

"Nếu ta nhớ không lầm thì vị công tử này là hôn phu của Hà cô nương!"

"Mộc Yên này không phải luôn có quan hệ tốt với Hà cô nương sao? Sao có thể làm như vậy?"

Lúc này, Hà Nguyệt nghe được thanh âm, vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, may mắn là được người bên cạnh kịp thời đỡ lấy.

Đôi mắt nàng ta đỏ hoe, nhìn vào Liên Trừng rồi lại nhìn Mộc Yên, vẻ mặt như đang chịu đả kích: "Uổng công ta coi ngươi là bạn thân! Ngươi lại đối xử với ta như vậy."

Đối mặt với lời chỉ trích này, Mộc Yên hoảng sợ nắm lấy tay Hà Nguyệt, “Hà Nguyệt, ngươi đừng hiểu lầm, ta và Liên công tử có chút tranh chấp, không phải như ngươi nghĩ đâu!”