Tống Thiên Phàm mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu, đè nén lửa giận trong lòng, đem chữ "Nhẫn" khắc sâu trong đầu.
Không cần cùng nữ nhân so đo.
[Ôi trời ơi, hiển nhiên là như vậy sao?]
[Khó trách Tống Thiên Phàm nhìn ta không thuận mắt. Ta đã nói mà, ta rõ ràng có ngoại hình không tệ, nhưng hắn lại luôn nói chuyện lạnh lùng với ta, không ngờ là vì hắn không thích nữ nhân!]
[Khó trách đêm tân hôn hắn ta bỏ lại một mình thê tử. Than ôi, điều này cũng dễ hiểu thôi]
Sắc mặt Tống Thiên Phàm trở nên khó coi, nhất là khi bắt gặp ánh mắt đánh giá của Lưu Diệu Thanh.
Tạ Tầm thậm chí không để lại dấu vết lùi về sau hai bước, rời xa Tống Thiên Phàm, ý tứ ghét bỏ quá rõ ràng .
Tống Thiên Phàm siết chặt bức tranh trong tay, gượng cười: "Chữ viết của Diệu Thanh muội muội càng ngày càng đẹp. Chữ cũng như người, bản thế tử rất thích."
[Cho nên chuyện hắn yêu thích Lưu Diệu Thanh chắc chắn là giả, tám chín phần là để che đậy bản chất đoạn tụ của hắn.]
Lưu Diệu Thanh trong lòng trầm mặc nói: "Cảm tạ thế tử khen ngợi, nhưng Diệu Thanh ngượng ngùng không dám nhận."
Tống Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi, trên mặt vẫn giữ nụ cười: “Tục ngữ nói, thấy chữ như thấy người, bản thế tử nhất định sẽ treo bức tranh này trong thư phòng, ngày đêm ngắm nhìn.”
Diệu Thanh muội muội, muội hiểu được tình ý của bản thế tử đi?
[Oa....]
[Không ngờ hắn còn thích Liễu Huyền nha!]
[Hiển nhiên muốn đem bức tranh của người ta treo trong thư phòng, để ngươi có thể mỗi ngày thông qua bức tranh tưởng nhớ người ta?]
"Bản thế tử còn có rất nhiều tranh vẽ, nếu có thể được Diệu Thanh muội muội viết chữ lên đó, chính là vinh hạnh của bản thế tử."
[Khó trách hắn vừa rồi nhận nhầm bức tranh, nói rằng nó là do Lưu Diệu Thanh vẽ, không ngờ là giả vờ hồ đồ, muốn hỏi xin bức tranh của Liễu Huyền! Thật là tâm cơ!]
"Bản thế tử hiếm khi được xem tranh của Diệu Thanh muội muội. Không biết liệu ngày khác có cơ hội xem tranh của Diệu Thanh muội muội không?"
[Ta đã nói mà, làm sao có người thậm chí không nhận ra chữ viết của cô nương mình thích? Không ngờ chỉ là giả vờ]
"Tô! Quyến!" Tống Thiên Phàm nghiến răng nghiến lợi, nhăn nhó quay người lại.
Tô Quyến giật mình, "Không biết thế tử có chuyện gì phân phó thần thϊếp?"
Nàng rụt rè nói chuyện, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, dáng vẻ như bị chấn kinh, một chút cũng không biết chính mình nói hưu nói vượn không để ý đến sự sống chết của Tống Thiên Phàm, còn làm cho mọi người đều nghe được.
[Hù chết ta. Tống Thiên Phàm không có chuyện lại phát điên cái gì?]
[Cũng chưa có ai nói chuyện với hắn, chính hắn cứ đứng đó nói mãi không ngừng.]
Lưu Diệu Thanh ở một bên nhìn Tô Quyến, suýt nữa bật cười ra tiếng.
Tạ Tầm cảm thấy Tô Quyến càng thú vị hơn, có thể dễ dàng khiến Tống Thiên Phàm vốn luôn giả nhân giả nghĩa tức giận đến mặt cũng đen lại.
Trong số những người có mặt, chỉ có Liễu Huyền là không biết tại sao.
Tô Quyến nhìn ánh mắt của Tống Thiên Phàm như muốn ăn thịt mình, nàng rùng mình, khiến người ta không khỏi hoài nghi Tống Thiên Phàm ở vương phủ đã đối xử khắt khe với thê tử mới cưới của mình.
Tống Thiên Phàm tức giận cười nói: "Ngươi đứng ngây ngốc làm gì? Bản thế tử khát nước, ngươi tới pha trà cho ta đi?"
Tô Quyến sửng sốt một chút, "Vâng, thϊếp tới ngay."
Nàng oán thầm trong lòng: Tống Thiên Phàm này bị tàn phế sao? Hắn ta có tay có chân, lại muốn ta pha trà cho hắn?
Tạ Tầm nhướng mày, thế tử phi này ngoan ngoãn nghe lời như vậy sao?
Tô Quyến tiến lên ba bước, cầm lấy mấy lá trà, sau đó cầm ấm nước sôi bên cạnh lên, pha mấy tách trà rồi đưa tới trước mặt Tống Thiên Phàm.
“Thế tử.” Giọng nói của mềm mại, người nghe được xương cốt đều tê dại.
Sắc mặt của Tống Thiên Phàm khá lên một chút, hắn cầm tách trà rót vào miệng.
"Phốc!"
Giây tiếp theo, chén trà rơi xuống đất, Tô Quyến giống như có dự đoán trước, lập tức lùi về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, nói: "Thế tử."
Tống Thiên Phàm nóng đến hà hơi.
Ngày thường trà đưa tới tay hắn luôn ấm, chưa bao giờ nóng đến thế, Tống Thiên Phàm không ngờ Tô Quyến lại có lá gan rất lớn, đưa cho hắn tách trà nóng như vậy!
Hắn tức giận đến đỏ bừng hai mắt, giọng nói đè nén: "Tô Quyến!"
Tô Quyến sợ đến mức nước mắt sắp rơi, vội vàng nhận sai: "Thế tử tha tội, thϊếp thân ở nhà chưa bao giờ làm việc này. Ta vốn tưởng rằng với sự thông minh của thế tử, sẽ không trực tiếp uống trà, không nghĩ lại xảy ra chuyện, là thϊếp thân sơ sót!”
Tô Quyến từng chữ một đều thể hiện sự hoảng sợ, nước mắt chảy dài trên má, trông thật đáng thương.
Cảnh tượng này khiến nhiều người có mặt không khỏi cảm thấy không đành lòng.
Tạ Tầm luôn biết thương hương tiếc ngọc, không thể nhìn thấy mỹ nhân rơi nước mắt. Lúc này hắn đang định thay người nói câu thì nghe thấy giọng nói vui sướиɠ khi người gặp họa của Tô Quyến.
[Mỗi ngày không có việc gì làm liền tìm việc, cô nãi nãi chính là muốn bỏng chết ngươi, xứng đáng!]
Khi Tạ Tầm và những người khác nhìn Tô Quyến lần nữa, nàng đã cúi mặt xuống, đôi vai hơi run lên. Bon họ không biết là vì nghẹn cười hay vì sợ hãi.
Tống Thiên Phàm vô cùng tức giận, nhưng dù sao ở đây có nhiều người như vậy cũng không làm gì được Tô Quyến, sẽ gây tổn hại đến thể diện của thế tử hắn.
Tô Quyến cúi đầu sợ hãi, trong đó có vài tiếng nức nở, "Thế tử sẽ không so đo với thϊếp thân phải không?"
Tống Thiên Phàm nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên: Tô Quyến này!
Lưu Diệu Thanh lập tức tiến lên cứu vãn tình thế, cười nói với Tô Quyến: “Không ngờ hôm nay lại gặp được Thế tử phi ở đây. Hai ngày tới trong phủ của ta sẽ có tiệc ngắm hoa, không biết ta có may mắn mời được thế tử phi tới phủ ngắm hoa không?”
Tô Quyến nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Thanh, nhận thấy thiện ý của đối phương, lập tức mỉm cười đồng ý: "Được, Lưu tỷ tỷ đã mời, hai ngày nữa ta nhất định sẽ đến."
Trực tiếp đem Tống Thiên Phàm quăng ra sau đầu.
Mọi người có mặt đều ngạc nhiên trước sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng của Tô Quyến.
Trở lại vương phủ, vừa xuống xe bước, vào cửa, Tô Quyến đã bị Tống Thiên Phàm tóm lấy!
"Chuyện hôm nay bản thế tử không cùng ngươi so đo, hai ngày nữa đi gặp Lưu Diệu Thanh. Cẩn thận cái miệng của ngươi, đừng để ta nghe được những điều không nên nói từ miệng ngươi."
Tống Thiên Phàm âm trầm nhìn Tô Quyến, cảnh cáo nàng.
Hắn sợ Tô Quyến đi đến Lưu phủ sẽ phá hỏng việc tốt của hắn.
Tô Quyến chớp chớp mắt, nói: "Thϊếp thân hiểu được, thế tử yên tâm."
Tống Thiên Phàm hừ lạnh một tiếng, vừa mới đi được hai ba bước, phía sau truyền đến giọng nói của Tô Quyến.
[Khi nào ta đã nói điều không nên nói?]
[Cô nãi nãi là miệng mồm kín nhất đi, ngày thường ngay cả nói cũng không nói nhiều. Tống Thiên Phàm có bệnh đúng không?]
Tống Thiên Phàm loạng choạng, suýt chút nữa vấp ngã!
Hắn quay lại, chỉ vào Tô Quyến, hung dữ nói: "Ngày thường đọc nhiều sách hơn, tìm việc gì đó làm, tránh cho cả ngày suy nghĩ lung tung!"
Tô Quyến không hiểu ra sao: "?"
“Thϊếp thân hiểu được.” Tô Quyến khẽ cúi đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Thiên Phàm nhanh chóng rời đi, tựa hồ có ác quỷ đuổi theo phía sau.
[Ta nghĩ lung tung cái gì?]
Khi Kính vương phi nhận được thiệp mời của Lưu phủ gửi đến vương phủ. Đã biết con dâu được mời đến ngắm hoa, bà lập tức sai người chuẩn bị lễ vật thay cho Tô Quyến.
Trong nháy mắt đã đến ngày Lưu phủ tổ chức tiệc ngắm hoa, khách mời trong tiệc đều là những thiên kim công tử xuất thân từ gia đình giàu có.
Khi Tô Quyến đến, Lưu Diệu Thanh còn chưa kịp chào hỏi.
Tô Quyến vừa bước chân trái vào vườn, đã nghe thấy tiếng bàn luận chói tai của ai đó nói về mình.
“Thì ra nàng chính là con gái Tô gia, người giẫm phải vận cứt chó mới gả cho thế tử của Kính vương phủ. Vốn tưởng rằng có gì đặc biệt, bất quá cũng như thế.”
"Đúng vậy, ta nhìn xem, bộ dáng còn không đẹp bằng Diệu Thanh tỷ tỷ đâu!"