Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bại Lộ Tiếng Lòng, Ta Khiến Bạo Quân Phải Khóc Lóc

Chương 25: Ta Có Bệnh Mới Vào Triều

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão hoàng đế hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng nhắc nhở mình: phải kiên nhẫn.

Năng lực của Tô Quyến có thể mang lại lợi ích cho dân chúng trong thiên hạ, cứu rỗi mọi người. Chỉ nói tới năng lực tính toán siêu việt của nàng, nếu phương pháp của nàng được truyền dạy thì đó đã là một công lao to lớn.

Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, Tô Quyến nhìn Lại Bộ Thượng Thư bị khiêng đi, cẩn thận nhìn lão hoàng đế phía trên: "Bệ hạ, thϊếp thân tính có đúng không?"

[Tại sao lão hoàng đế không nói chuyện?]

[Chẳng lẽ là do ta tính quá lâu?]

[Xem ra ta vẫn là quá qua loa, hẵn là lại chậm thêm một chút, hay là tính toán lại lần nữa.]

"Bệ hạ!" Trung Thư Lệnh cao giọng hét lên: "Tốc độ tính toán của thế tử phi rất nhanh, thật sự vượt qua mong đợi!"

Nếu tình trạng này kéo dài thêm nữa, xương cốt già nua của hắn sẽ không thể chịu đựng nổi. Trung Thư Lệnh ra hiệu cho lão hoàng đế lập tức ban chỉ dụ càng sớm càng tốt.

Lão hoàng đế kìm nén cơn tức giận nói: "Không ngờ Thế tử phi lại tính toán giỏi như vậy!"

Trung Thư Lệnh lập tức đồng ý: "Đúng vậy bệ hạ! Một người tài năng như vậy là một phúc của Đại Tấn ta, nên được trọng dụng."

Lão hoàng đế hài lòng gật đầu: “Lưu khanh lời nói quả thực rất đúng ý ta.”

Tô Quyến: "???"

[???]

[Chẳng lẽ lão hoàng đế thậm chí còn không biết câu trả lời cho đề thi mà ông ta ra?]

[Lưu đại nhân lại có chuyện gì, nhắm mắt khen ngợi sao?]

Tô Quyến bối rối, [Không thể nào, hai người này đầu óc sẽ không bị lừa đá chứ?]

Thái giám ở một bên tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên bàn của lão hoàng đế có viết chữ “bảy người, giá năm mươi ba”, nhưng dù sao hắn cũng đã trải qua bao nhiêu thăng trầm nên vẫn có năng lực phân biệt.

Bệ hạ là cố ý đề bạt thể tử phi của Kính vương phủ.

Xem ra bệ hạ rất coi trọng Kính vương phủ, với tư cách là ứng cử viên cho ngôi vị thái tử, Kính vương có cơ hội chiến thắng rất lớn.

Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, nói: "Lưu khanh, trẫm mơ hồ nhớ ra, chức vụ Hộ Bộ Độ Chi Ti Viên Ngoại Lang còn trống đúng không?"

Trung Thư Lệnh: "Hồi bẩm bệ hạ, vẫn còn trống."

Tô Quyến trừng mắt, [Các ngươi muốn làm gì?]

Hoàng đế lại hỏi: “Ngươi cảm thấy bổ nhiệm Tô thị vào vị trí Viên Ngoại Lang này có thích hợp không?”

Trung Thư Lệnh: "Thần cảm thấy rất thích hợp."

Tô Quyến: [trò đùa gì đây?]

Hoàng đế hài lòng gật đầu: “Đã như vậy, trẫm sẽ lập tức hạ chỉ.”

Tô Quyến hoàn toàn bối rối, [Không phải? ? ?]

[Các người quay lại nhìn xem các ngươi nói cái rắm, không cần hỏi ý kiến

của ta sao?]

[Ý kiến

của ta không phải là ý kiến

sao?!]

Hoàng đế chiếu lệ liếc nhìn nàng một cái, hơi nheo mắt lại: "Thế tử phi, ngươi hẳn là không có ý kiến

gì chứ?"

Tô Quyến: “Hồi bẩm bệ hạ, thϊếp thân không có ý kiến.”

Tô Quyến nói mát: [Ta có tư cách phản đối sao? !]

[Chiếc bánh rơi từ trên trời xuống làm ta đau đầu.]

Hoàng đế khá hài lòng với phản ứng của Tô Quyến: “Rất tốt.”

[Cái gì cũng không làm tự nhiên nhặt được chức quan lục phẩm?]

Tô Quyến cảm thán, [Lão hoàng đế làm việc qua loa như vậy sao? Chẳng trách cuối cùng lại chọn một thái tử tính cách hung bạo, hóa ra đã có dấu vết từ trước!]

Sau khi nghe Tô Quyên suy nghĩ, lão hoàng đế cũng lười so đo với nàng, lập tức soạn thảo thánh chỉ, ngay khi ấn dấu xong liền giao cho thái giám rời cung đi đến Kính vương phủ. như vậy không thể thay đổi được nữa.

Tô Quyến có một cảm giác kỳ quái, như thể đã rơi vào cái hố do lão hoàng đế đào.

[Khi không nhặt được một cái chức quan cũng không phải là chuyện xấu, nhưng tại sao ta lại có cảm giác như mình bị lừa vậy?]

Ánh mắt của lão hoàng đế và Trung Thư Lệnh đột nhiên rơi vào người nàng, hiện tại mới phản ứng lại thì cũng quá muộn rồi.

[Lão hoàng đế phong cho ta một quan chức lục phẩm thì có ích gì?]

Tô Quyến không thể hiểu được.

Lão hoàng đế trong mắt tràn đầy ý cười khó đoán, tốt nhất là nàng không nên hiểu: "Tô khanh, bắt đầu từ ngày mai, ngươi sẽ cùng tất cả văn võ bá quan vào triều, đừng thức dậy quá muộn."

Lão hoàng đế hiện tại cũng sửa lại xưng hô, mong chờ buổi lâm triều sáng mai.

Tô Quyến nghe được, hai mắt trợn tròn, còn có chuyện này!

[Vào triều!?]

[Ta có bệnh mới đi vào triều?]

Tô Quyến lập tức nóng nảy: "Bệ hạ, thϊếp...vi thần mơ hồ nhớ rằng, chỉ có quan viên tứ phẩm trở lên mới cần tham gia lâm triều buổi sáng, mà vi thần chỉ là tiểu quan lục phẩm."

Lão hoàng đế giả vờ ngơ ngác: "Phải không?"

Ông ta nhìn Trung Thư Lệnh: "Lưu khanh, tại sao ta lại nhớ rằng các quan viên từ lục phẩm trở lên phải tham gia lâm triều buổi sáng?"

Trung Thư Lệnh đáp: "Bệ hạ, thần cũng nhớ rằng là từ lục phẩm trở lên."

Lão hoàng đế nheo mắt nhìn Tô Quyến, "Tô khanh, ngươi đã nghe rõ rồi chứ?"

[Chết tiệt, hai người này đang cố tình nhắm vào ta phải không??]

Lão hoàng đế hắng giọng, ánh mắt trở nên đen tối không rõ ràng: "Tô khanh chẳng lẽ không muốn vào triều sớm sao?"

Tô Quyến cười gượng hai tiếng: "Hồi bẩm bệ hạ, thần tự nhiên nguyện ý. Có thể cùng tất cả quan viên tham gia lâm triều, nghe bệ hạ nói, là vinh hạnh của thần."

Lão hoàng đế nghi ngờ vểnh tai lên nghe.

[Ta khẳng định không muốn!]

[Có ai không thích ở nhà ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao? Chẳng lẽ lại thích vào triều chịu tội cùng với lão nhân xấu xa như ông!?]

[Thật không có thiên lý. Nhiều người nhàn rỗi như vậy mà ông không cần. Tại sao lại muốn ta, một nữ nhân đã có chồng làm cái gì?]

[Lão hoàng đế thật thiếu đạo đức!]

Trung Thư Lệnh ho nhẹ hai tiếng, cố gắng át đi giọng nói của Tô Quyến.

Lão hoàng đế đã giải quyết được nỗi phiền não lớn trong lòng, tâm tình vui vẻ xua tay cho hai người lui ra.

Lúc này chiếu chỉ cũng đã được đưa tới Kính Vương phủ, bổ nhiệm Tô Quyến làm Hộ Bộ Độ Chi Ti Viên Ngoại Lang, lục phẩm, mỗi ngày phải đúng giờ vào triều.

Kính vương phi sửng sốt nhìn Kính vương: “Cái này...”

Kính Vương cũng có chút kinh ngạc, hắn chỉ đoán được bệ hạ sẽ giữ Tô Quyến lại bên cạnh, không nghĩ rằng lại dùng biện pháp này, Đại Tấn mấy chục năm nay lại không có nữ quan, chuyện này chỉ sợ sẽ có một phen nghị luận trong kinh thành.

Tống Thiên Phàm tức giận lật bàn!

"Hay cho một cái Viên Ngoại lang!"

"Mai Hà làm ăn cái kiểu gì? Không phải ta nói hắn tiến cử người một nhà sao?"

Lê Ám trầm mặc một lát, "Hồi bẩm thế tử gia, Mai Thượng Thư ngất xỉu trong cung, bị người đưa về phủ."

“Theo lời người trong cung nói, Mai Thượng Thư đã nói sai chuyện gì đó, khiến Thánh Tâm không hài lòng, bị bắt quỳ trong ngự thư phòng mấy canh giờ, sau đó mới ngất xỉu bị đưa về phủ.”

Tống Thiên Phàm lúc này rất là tức giận, cơ hội tốt như vậy lại để cho Tô Quyến làm rối tung lên.

“Nữ nhân không ở nhà chăm chồng dạy con mà đi ra ngoài xuất đầu lộ diện, bệ hạ đến cũng là nghĩ sao vậy!”

Đầu tiên cưỡng ép ban hôn nữ nhân này với hắn, hiện tại lại làm ra chuyện này. Chẳng lẽ muốn cả kinh thành cười nhạo hắn sao? ?

Cùng ngày hôm đó, tin tức lan truyền khắp kinh thành. Thế tử phi của Kính Vương phủ, Tô Thị, nhận được chỉ dụ từ Bệ hạ, được bổ nhiệm vào chức vụ Viên Ngoại Lang, lục phẩm.

Đây là lần đầu tiên sau hàng chục năm có một nữ tử làm quan, lại là nữ tử đã có gia đình!

Nhất thời nhấc lên mưa to bão lớn ở Kinh thành.

Người biết chuyện, thì đoán được hoàng đế muốn giữ Tô Quyến ở bên cạnh, ngày ngày nhìn thấy.

Còn không biết, cho là trong kinh thành sắp sửa có những thay đổi mới. Chuyện này chỉ xảy ra khi thiên hậu còn nắm quyền.

Trong số đó, người ngạc nhiên nhất chính là Lưu Diệu Thanh.

Nàng không ngờ rằng phụ thân nàng lại thực sự tiến cử Tô Quyến.

Nàng nắm chặt cây bút trong tay, đầu óc rối bời.

Như vậy, tương lai nàng có phải cũng có cơ hội được làm quan, vào triều phụng sự Bệ hạ, vì thiên hạ dân chúng mà làm việc.
« Chương TrướcChương Tiếp »