Lão hoàng đế đưa những câu hỏi mà ông đã viết trước cho quan nội thị bên cạnh, đồng thời yêu cầu quan nội thị lấy giấy bút làm số học đưa cho Tô Quyến.
Tô Quyến thở dài một hơi: [Ta đang nghĩ lát nữa cùng Tống Thiên Hàng ra ngoài đi dạo, mua hai cái chân vịt quay. Chân vịt quay rất ngon, ăn đến miệng lại thơm lại mềm, ăn rất ngon.]
[Còn có nước trà tối qua của Bách Hoa Lâu, ngọt nhưng không béo, rất xứng với món chân vịt quay này.]
Lão hoàng đế khẽ ho một tiếng, ra hiệu cho Tô Quyến nên xem đề này. Tại sao thế tử phi này lại luôn nghĩ đến ăn uống?
Ở một bên, Trung Thư Lệnh và Lại Bộ Thượng Thư buổi sáng vội vã vào triều, họ chỉ ăn một ít đồ ăn để lấp bụng. Những người khác đã trở lại trong phủ. Duy nhất hai người họ còn ở trong cung với lão hoàng đế, trong bụng đã sớm trống rỗng.
Nghe Tô Quyến nói về món chân vịt quay, vô thức liếʍ miệng, còn có chút khát.
Thật sự là nghe Tô Quyến miêu tả hương vị, khiến người ta thèm muốn, liền ngay cả Trung Thư Lệnh, người luôn giữ mình trong sạch, chưa bao giờ bước chân vào hoa lâu, cũng tràn đầy tò mò: Trà ở Bách Hoa Lâu có ngon như vậy sao?
[Chẳng qua món cá nồi đá đặc trưng của tửu lâu mới mở ở phố Đông mới là ngon nhất. Họ nấu những con cá chép lớn tươi mới trong nồi đá, xếp một lớp giá đỗ hoặc dưa chuột lên và rưới thêm gia vị bí chế, chuẩn bị xong lại rắc một chút rau mùi, nước súp vàng thơm, thịt cá mềm mịn tươi ngon, quả thật là tuyệt tác.]
Tiếng kêu "ọc ọc" vang lên to hơn trong ngự thư phòng yên tĩnh. Trung Thư Lệnh và Lại Bộ Thượng Thư liếc mắt nhìn nhau.
[Hahahaha, bụng của lão hoàng đế kêu lớn như vậy, còn ở trong ngự thư phòng, thật là quá dọa người!]
Tô Quyến cười nhạo lớn tiếng, mặt lão hoàng đế đỏ bừng, cái gì dọa người, trẫm là vua của một nước!
Trẫm yêu cầu ngươi đáp đề, ngươi không trả lời cho tốt, toàn bộ suy nghĩ đều hướng về tửu lâu bên ngoài cung!
Ăn ăn ăn! Ngươi ngoài biết ăn thì còn biết làm gì nữa! ?
Lão hoàng đế khó chịu, giọng điệu trở nên mất kiên nhẫn: "Thế tử phi có hiểu đề hay không?"
Tô Quyến lúc này mới thu liễm lại, nói: "Hồi bệ hạ, đề có chút khó, thϊếp thân vẫn đang xem."
Lão hoàng đế hừ lạnh một tiếng.
[Lão hoàng đế lúc nào cũng làm ra vẻ mặt lạnh lùng, thối tính tình! Chỉ biết dùng sức mạnh để bắt nạt người khác!]
Lão hoàng đế: "....."
Trung Thư Lệnh không khỏi ho khan vài tiếng, "Khụ khụ khụ khụ——"
Tô Quyến này lá gan cũng rất lớn, trong lòng dám mắng cả Bệ hạ.
Lại Bộ Thượng Thư nằm rạp trên mặt đất, vểnh tai chờ đợi lão hoàng đế khiển trách Tô Quyến, nếu không hắn sẽ cảm thấy thật sự bất công.
Tô Quyến liếc nhìn dòng chữ trên tờ giấy: [không thể không nói, hoàng đế chính là hoàng đế. Nhìn chữ này, viết tốt lắm, rồng bay phượng múa, mây bay nước chảy lưu loát sinh động còn có một cỗ khí thế thuộc về vua một nước!]
Lão hoàng đế sắc mặt tốt hơn rất nhiều, hắn liếc nhìn Tô Quyến, nha đầu này coi như có ánh mắt.
[Mang tờ giấy này về đi. Nét chữ của đương kim hoàng đế có thể bán được rất nhiều tiền đi?]
Lão hoàng đế: "....."
Trung Thư Lệnh: "....."
[Hoặc là chờ lão hoàng đế chết, giá sẽ lại tăng gấp đôi!]
Tô Quyến cảm thấy vui mừng [Tô Quyến à Tô Quyến, ngươi thực sự là một thiên tài kiếm tiền.]
Lão hoàng đế tức giận đến mức bật cười, tốt cho Tô Quyến, ngóng trông hắn chết, tốt thật sự!
Thấy lão hoàng đế không thể hiện sự tức giận, Trung Thư Lệnh nghĩ bệ hạ có lẽ sẽ không để ý đến lời nói vô nghĩa của Tô Quyến, nhất thời vì Tô Quyến lâu một phen mồ hôi.
Bệ hạ thật là khoan hồng độ lượng!
[Vẫn là quên đi, lão hoàng đế sống lâu thêm vài năm nữa thì ít nhất thiên hạ sẽ thái bình khi minh quân còn sống. ]
Nghĩ đến đây, Tô Quyến thở dài một hơi: [Dù sao thiên hạ thái bình cũng không được bao lâu, chờ lão hoàng đế chết, tên bạo quân không có đầu óc kia lên ngôi, thực thi tội ác.]
[Văn võ trong triều chết một nửa, lại tin lời của các nịnh thần và gian thần, lật đổ các chính sách do lão hoàng đế đặt ra, tăng thuế vô cớ, quan lại tham nhũng tràn lan, dân chúng lầm than, sinh linh đồ thán!]
Lão hoàng đế vừa nghe xong liền nắm lấy đầu rồng trên tay ghế. Tên bạo quân đó là ai!?
Tên không có đầu óc trong miệng Tô Quyến là ai?
Trung Thư Lệnh và Lại Bộ Thượng Thư bên dưới cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Trung Thư Lệnh cau mày, thái tử tương lai tội ác chồng chất trong miệng Tô Quyến chẳng lẽ là...
Lại Bộ Thượng Thư thì lại rất kinh hãi, văn võ trong triều chết một nửa, chẳng lẽ chính mình cũng sẽ chết?
Hắn bỗng nhiên nóng nảy, vì sao Tô thị không tiếp tục nói chuyện? Rốt cuộc triều thần nào đã chết, trong đó có Mai Hà hắn hay không?
Lúc này lão hoàng đế phía trên cũng gấp gáp, suýt chút nữa đứng dậy chạy xuống, túm lấy cổ áo Tô Quyến tra hỏi nàng.
Ông làm hoàng đế mấy chục năm nay, hàng ngày phải xử lý việc triều chính không đêm nào ngủ ngon, chỉ vì muốn thăng chức cho một số hiền thần, làm nhiều việc hơn cho dân chúng, chỉ để làm cho Đại Tấn trở nên giàu có và hùng mạnh,cho người dân một nơi sống và làm việc yên ổn.
Nhưng bây giờ lại nói cho ông biết, sau khi ông chết không bao lâu, thái tử do đích thân ông tuyển chọn lên ngôi, sẽ lật đổ mọi chính sách, gϊếŧ hại triều thần bừa bãi, để quan lại tham nhũng hoành hành, khiến cho thiên hạ đại loạn!?
Lão hoàng đế cảm thấy có ngụm máu nghẹn ở cổ họng, không thể lên xuống.
Rốt cuộc là người nào, Hàn vương, Hằng vương, hay người đệ đệ tốt của ông, Kính vương?
Tuy nhiên, lúc này Tô Quyến đã thu hồi tâm trí, nghiêm túc xem xét những câu hỏi mà lão hoàng đế đưa ra cho nàng.
[Hôm nay có người cùng mua đồ, người ra tám, dư ra ba, người ra bảy, thiếu bốn, hỏi có bao nhiêu người, giá cả hàng hóa là bao nhiêu. ?]
Lão hoàng đế trong lòng nóng nảy, ai bảo ngươi nhìn vào đề lúc này? Nói cho ta biết bạo quân là ai đã!
Tô Quyến sờ sờ cằm, [Một nhóm người cùng nhau mua một thứ. Mỗi người trả tám tiền, còn lại ba tiền. Mỗi người trả bảy tiền, liền thiếu bốn tiền. Chỉ cần tính xem có bao nhiêu người ở đó và thứ này bao nhiêu tiền.]
[Chữ viết cũng ít đến nho nhã. Viết thêm vài chữ sẽ làm mất đi uy nghiêm của lão hoàng đế sao?]
Hoàng đế bỗng nhiên mất hứng, trong lòng hừ lạnh, trẫm là vua một nước, lời nói quý trọng như vàng, tại sao phải viết nhiều chữ hơn để cho ngươi bán đi?
[Không phải chỉ có bảy người thôi sao, giá là năm mươi ba xu!]
Lão hoàng đế:"!"
Trung Thư Lệnh và Lại Bộ Thượng Thư: "!!!"
Tô Quyến thở dài một hơi, "Cô nãi nãi mới tám chín tuổi đã biết giải loại vấn đề này. Hỏi ta loại vấn đề này, lão hoàng đế nhất định là xem thường ta đi.]
[Không đúng. Có thể là lão hoàng đế không giỏi tính toán nên câu hỏi mới đơn giản như vậy.]
Lão hoàng đế sắc mặt đột nhiên sa sầm, Tô thị này cũng quá kiêu căng ngạo mạn, khó cho nàng giữ chức vụ cao được!
[Nếu lão hoàng đế biết ta nhanh như vậy tính ra, chẳng phải là tát vào mặt già của ông ta sao?]
[Dù sao thì ông ta cũng là vua của một nước, vậy nên cho ông ta chút thể diện đi.]
Lão hoàng đế sắc mặt lại đỏ lại đen, thật sự làm khó cho ngươi còn biết suy nghĩ cho trẫm, trẫm cám ơn ngươi nhiều!
Dưới cái nhìn của nhiều ánh mắt, Tô Quyến chộp lấy bút lông, vẽ đi vẽ lại trên giấy, tính đi tính lại, vẻ mặt nghiêm túc kèm theo khó hiểu, gãi đầu gãi đầu ngượng ngùng.
Cứ như vậy, lão hoàng đế và Trung thư lệnh nhìn nàng giả vờ gần nửa canh giờ, gần như ngủ quên.
Lại Bộ Thượng Thư ở một bên kêu khổ trong lòng, cô nãi nãi mau chóng giải xong đi, hắn đã sắp quỳ không nổi!
Lúc này, Tô Quyến giống như đột nhiên nhận ra cái gì, đặt giấy bút xuống, cố gắng giả ngu nói rằng mình đã đoán ra được: "Bệ hạ, thϊếp thân đã tính ra đáp án."
Lão hoàng đế mệt mỏi, bụng trống rỗng, xoa xoa lông mày, muốn nhanh chóng bổ nhiệm Tô Quyến, rồi trở về dùng bữa.
Lão Hoàng Đế: "Ồ, bao nhiêu?"
Tô Quyến: "Số người là tám người, giá cả năm mươi lăm!"
Lão hoàng đế tức giận đến mức sắp hộc máu tại chỗ.
Trung Thư Lệnh gần như chửi má nó.
Lại Bộ Thượng Thư mờ mắt và trực tiếp ngất xỉu.
Những người có mặt vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng tự mãn của Tô Quyến.
[Ta còn phải đưa ra đáp án sai, đây mới là cho lão hoàng đế nhiều mặt mũi nhất, Tô Quyến, sao ngươi lại thông minh như vậy?]