Tạ Tầm vừa nói ra, cả phòng đột nhiên im lặng, bầu không khí có chút kỳ quái.
Mọi người đều nhìn về phía Tạ Tầm.
Trong đầu Tô Quyến nhất thời trống rỗng, sau khi phản ứng lại, cười gượng hai tiếng nói: "Thế tử cứ nói đùa."
[Ngươi không sao chứ?]
[Con khổng tước như ngươi sợ là muốn bay lên bầu trời đi.]
[Như vậy nhìn còn có vẻ khá xứng với Tống Thiên Phàm, đúng không?]
"Ha hả." Nụ cười trên mặt Tạ Tầm lại cứng đờ.
Tống Thiên Hàng và Tống Cảnh Văn đều không hiểu có ý tứ gì, đặc biệt là Tống Thiên Hàng vẻ mặt mơ hồ, từng chữ hắn đều có thể hiểu, nhưng khi ghép lại với nhau, hắn lại không hiểu rõ lắm.
Tại sao Tạ Tầm và đại ca lại xứng với nhau?
Giữa hai người này có bí mật gì không thể nói sao?
Sự tò mò của Tống Thiên Hàng hiện rõ trên khuôn mặt của hắn ta, lúc này Tạ Tầm sắc mặt có bao nhiêu khó coi, thì hắn lại càng muốn biết bấy nhiêu, trong lòng thúc giục Tô Quyến: Đại tẩu, mau nói cho ta biết đi!
Tống Cảnh Văn cũng có chút tò mò.
Tô Quyến thở dài một tiếng: [Đáng tiếc Tạ Tầm không phải Liên Trừng, thật đáng tiếc cho mối tình đơn phương của Tống Thiên Phàm, thật là khiến người đau lòng.]
[Ôi, đáng tiếc tuy ta không nỡ nhìn người có tình trong thiên hạ phải thương tâm rớt nước mắt, nhưng ta không có năng lực giúp đỡ tất cả những người yêu nhau, thiệt là ưu phiền.]
Tống Thiên Hàng hai mắt trợn to như chuông đồng, không thể tin nhìn Tạ Tầm, nuốt nuốt nước miếng.
Vậy là đại ca vẫn luôn vắng vẻ đại tẩu, luôn dùng nhiều cách khác nhau tra tấn đại tẩu, là bởi vì kỳ thật đại ca yêu thích chính là Tạ Tầm?
Nhưng là không nên đi, đại ca không phải thích Lưu Diệu Thanh cô nương sao? Lúc trước nếu không phải bệ hạ ban hôn, suýt chút đại ca đã đến Lưu phủ cầu hôn.
[Chỉ hy vọng Tống Thiên Phàm lúc sống có thể đạt được tâm nguyện của mình, sau này không cần dùng Lưu Diệu Thanh tỷ tỷ làm vỏ bọc nữa. Hắn cũng quá đáng thương!]
Tống Thiên Hàng chợt nhận ra:! ! !
Tạ Tầm:? ? ?
Tô Quyến trong lòng đang nói nhảm mà không quan tâm đến sống chết của người khác, trên mặt hiện lên vẻ đáng tiếc khiến người ta không hề nghi ngờ lời nói của nàng.
Tống Cảnh Văn không khỏi đánh giá Tạ Tầm, nhìn kỹ mới thấy làn da của Tạ Tầm rất trắng, ăn mặc tinh tế hơn so với cô nương khác. Quần áo hắn thường mặc nhất có màu đỏ và tím, so với nữ tử quả thực không hề thua kém.
Được rồi, không có gì đáng ngạc nhiên khi Tống Thiên Phàm thích Tạ Tầm.
[Than ôi, với tư cách là thê tử của người ta, ta chỉ có thể yên lặng chúc phúc ở trong lòng.]
Ánh mắt của Tống Thiên Hàng tràn đầy đồng tình khi nhìn Tô Quyến, hoàng đế loạn điểm uyên ương phổ, thật sự là hại khổ đại tẩu rồi.
Đại ca cũng thật là, mỹ nhân trước mặt lại không cần, nhớ thương Tạ Tầm làm cái gì?
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Tầm bỗng nhiên trở nên không mấy thiện cảm, tất cả đều là lỗi của Tạ Tầm. Không có việc gì ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy làm gì, khiến cho đại ca của hắn đầu óc choáng váng. Chuyện này nếu bị phụ vương mẫu phi phát hiện, còn không phải lớn chuyện.
"Tạ huynh, mặc dù quan hệ giữa đại tẩu và đại ca ta không tốt lắm, nhưng con không tước xòe đuôi như ngươi cũng nên chọn đúng người đi!"
Tống Cảnh Văn lại nói: "A Tầm, hôm nay ngươi thật sự đã đi quá xa rồi, sau này ngươi không thể hồ ngôn loạn ngữ như vậy nữa."
Tống Thiên Hàng: "Đại tẩu của ta không phải người tùy tiện, đại ca của ta cũng không phải người tùy tiện, ngươi đừng nói lung tung nữa, này thật sự không ổn."
Tống Cảnh Văn: "Có nhục văn nhã."
Hai người lúc này mỗi người một câu lại một câu, khiến cho đầu óc của Tạ Tầm đều rối loạn. Tại sao bọn họ lại nói như thể hắn là người rất tùy tiện?
Tạ Tầm đột nhiên cao giọng nói: "Các ngươi đang nói cái gì vậy? Thiếu gia ta từ trước tới nay đều cư xử đúng mực, đi đứng thẳng thắn, ta chỉ là lỡ miệng mà thôi, ta không phải người tùy tiện!"
Hắn ước gì Tống Thiên Phàm, loại người tùy tiện này, có thể lăn xa bao nhiêu thì lăn xa bấy nhiêu.
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt mờ mịt, đồng thời lắc đầu. Thật là tạo nghiệp.
Lúc này sự im lặng tốt hơn bất cứ tiếng động nào.
"......" Tạ Tầm bây giờ đã biết tự lấy đá đập vào chân mình là như thế nào. Hắn thậm chí có mười cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng!
Trong lòng nghẹn một ngọn lửa không tên, hắn chịu đựng uống vài chén trà.
Tống Cảnh Văn nhìn Tô Quyến, nghiêm túc nói: "Đệ muội, con đường phía trước còn dài, chúng ta vẫn phải sống thật tốt."
"Nếu như ngươi có chuyện gì khó xử, không tìm được người cùng thương lượng, có thể cùng ta thương lượng."
Tô Quyến bối rối. Có chuyện gì khó xử?
[Tại sao Tống Cảnh Văn lại đột nhiên nói ra những lời kỳ quái này? Chẳng lẽ hắn nhìn thấy ưu sầu không muốn người biết trong mắt ta?]
Nàng rũ mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ buồn bã: "Cảm ơn đường huynh đã quan tâm. A Quyến vô cùng cảm kích."
Tống Thiên Hàng ở một bên cũng vội vàng nói: "Đại tẩu, còn có ta, sau này đại ca khi dễ ngươi, đừng sợ, cứ nói cho ta biết!"
Vừa nói vừa vỗ ngực , Tô Quyến là đại tẩu của hắn, làm gì có đạo lý để cho người ngoài giúp đỡ?
Tô Quyến cảm động: “Có bạn thân như các ngươi là niềm an ủi của ta.”
Tạ Tầm cười lạnh nói: "Cảnh Văn huynh, ta không nói tới, còn Thiên Hàng ngươi, ngày thường sợ hãi đại ca của ngươi như vậy, A Quyến cho dù có nói cho ngươi biết khó xử của nàng, ngươi có thể làm cái gì?"
Tống Thiên Hàng hất cằm, "Tạ huynh, lời ấy sai rồi, ta chỉ là kính trọng đại ca, về sau nếu như đại tẩu có khó khăn gì, ta nhất định sẽ giúp nàng giải quyết!"
Tạ Tầm nhướng mày: “Quân tử nhất ngôn?”
Tống Thiên Hàng: “Tứ Mã Nan Truy!”
Đôi mắt Tô Quyến sáng lên, trên mặt hiện lên một tia gian xảo: "Thiên Hàng nói lời này là thật sao? Đại tẩu có khó xử gì, ngươi thật sự có thể giúp đỡ giải quyết?"
Tống Thiên Hàng có loại dự cảm không tốt lắm, hắn đối mặt ba cái ánh mắt, vẫn kiên trì gật đầu cười nói: "Ta đương nhiên là nghiêm túc."
Tô Quyến: "Cái gì đều giúp?"
Tống Thiên Hàng do dự một lát: "Gϊếŧ người phóng hỏa là không được."
Tô Quyến mỉm cười, dáng vẻ như một người thành thật: “Yên tâm đi, đại tẩu ngươi là người tốt, sẽ không bắt ngươi làm những việc như gϊếŧ chóc, cướp bóc.”
Tống Thiên Hàng nhẹ nhàng thở phào, hắn thực sự sợ Tô Quyến sẽ đưa ra cho mình vấn đề khó giải quyết, hắn đã nói ra, một đại nam nhân như hắn khó có thể đổi ý.
[Gϊếŧ người phóng hỏa khẳng định là không có khả năng, Tô Quyến ta là một người lương thiện, chỉ là sao chép lại một chút nữ giới mà thôi.]
Tống Thiên Hàng: Ừm, ngươi khẳng định không thể gϊếŧ người phóng hỏa. Ngươi là một người lương thiện, chỉ là sap chép chút nữ giới mà....? ? ?
Tống Thiên Hàng chớp mắt hai lần, đồng tử mở to, "Chép lại nữ giới!?"
Tô Quyến dùng ánh mắt "trẻ nhỏ dễ dạy" nhìn Tống Thiên Hàng: "Ta liền giao việc này cho ngươi. Không có vấn đề gì đi?"
[Thật thông minh, ta còn chưa nói mà ngươi đã đoán được?]
Tạ Tầm ở một bên đang nhịn cười.
Vẻ mặt nghiêm nghị của Tống Cảnh Văn cũng buông lỏng hơn một chút.
Tống Thiên Hàng khóe miệng run run, hắn không muốn sao chép nữ giới đâu.
Tô Quyến vẻ mặt vô tội, "Tại sao không được? Chẳng lẽ những lời ngươi vừa nói chính là đùa giỡn lừa gạt đại tẩu thôi sao?"
Tống Thiên Hàng: "Đương nhiên không phải"
Tô Quyến cau mày, đứng dậy, bưng ấm trà lên rót cho Tống Thiên Hàng một tách trà, "Vậy làm phiền ngươi, ta biết ngươi là một đứa nhỏ tốt, hoàn toàn khác với đại ca ngươi."
Tống Thiên Hàng: "......."
Có cảm giác như người câm ăn phải hoàng liên, có khổ nói không nên lời.
Theo sau Tạ Tầm, một người nữa lại tự lấy đá đập vào chân mình.
Tạ Tầm, chuyện không liên quan gì đến mình, phe phẫy chiếc quạt, cười càng thêm rạng rỡ hơn.