Chương 20: Thế Tử Phi Cũng Thích Nhìn Sao

Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, Tống Thiên Hàng đứng dậy mở cửa, chỉ thấy Tạ Tầm đang đứng ở bên ngoài, bên cạnh còn có một người bạn, cả hai đều là người quen cũ.

"Tạ huynh, Cảnh Văn huynh, các ngươi sao lại đến đây?"

Tống Thiên Hành rất kinh ngạc, Tống Cảnh Văn dù sao tính tình cổ hủ, một chút phong tình cũng không hiểu, sao có thể tới nơi như vậy?

"Thiên Hàng, vừa rồi nghe nói ngươi ở trên này, ta không tin, lấy tính tình của ngươi nói, ngươi sao có thể không xuống dưới? Có khách sao?"

"À, hóa ra là người quen."

Giọng nói huênh hoang của Tạ Tầm thậm chí có thể lấn át được tiếng đàn tỳ bà bên dưới.

Tô Quyến nghe thấy tiếng nói liền quay lại nhìn. Một thân áo choàng của hắn vẫn xa hoa như ngày nào. Hôm nay trên thắt lưng có khảm thêm hai viên ngọc mới, vừa nhìn liền biết vô giá.

[Ăn mặc như một con khổng tước đang xòe đuôi, Tạ Tầm quả thật rất là lẳиɠ ɭơ.]

Nụ cười của Tạ Tầm cứng đờ, hắn nheo mắt lại, con khổng tước? Xòe đuôi? Lẳиɠ ɭơ?

Tống Thiên Hàng dùng quạt giấy che miệng, trước đây đã cảm thấy quần áo của Tạ Tầm thật sự quá rêu rao, nhưng nghĩ đến cũng chỉ là quá lộng lẫy và sang trọng , đại tẩu hình dung thực sự chuẩn xác hơn, đúng là một con khổng tước xòe đuôi!

"Không ngờ Thế tử phi cũng thích đi dạo hoa lâu. Một thân giả dạng, thật sự rất giống một thiếu niên tuấn tú" Tạ Tầm bị hình dung thành khổng tước xòe đuôi, nheo mắt trêu chọc Tô Quyến.

"Cảnh Văn huynh, ngươi nói có đúng không?"

"Ừ." Tống Cảnh Văn cũng không để ý lắm, hắn nhìn quanh bốn phía, uống trà trong tay. Tạ Tầm dẫn hắn đến chỗ trước đó, chướng khí mù mịt, còn chỗ này của Tống Thiên Hàng lại trang nhã và yên tĩnh hơn.

Tô Quyến cụp mắt xuống, liếc nhìn quần áo trên người mình, đây là lần thứ hai nàng nhìn vào quần áo của mình. [Không phải nói nữ cải nam trang không phân biệt được nam nữ sao? Tại sao lại dễ dàng bị người nhận ra như vậy. ?]

Tạ Tầm cười mà không nói gì.

Có thể không phân biệt được nam nữ, nhưng đều là người quen đã từng gặp mặt, cũng không phải thoại bản, làm sao có thể thay một thân quần áo liền không thể nhận ra?

Mặc dù ngày thường Tống Thiên Hàng cùng Tạ Tầm quan hệ rất tốt, nhưng Tô Quyến là đại tẩu của hắn, hắn không thể cứ nhìn Tạ Tầm trêu chọc bắt nạt nàng như vậy được.

"Trong kinh thành cũng có rất nhiều nữ tử đi dạo hoa lâu. Tạ huynh thực sự có chút nông cạn."

Nếu không thì cũng sẽ không có luật bất thành văn nào về việc nam ở bên trái, nữ ở bên phải, đón khách trong những căn phòng trang nhã.

Tạ Tầm cười, nheo mắt nói: "Là ta kiến thức nông cạn, thế tử phi thứ lỗi cho ta nhất thời nói lỡ lời."

Tô Quyến cười nói: "Tạ thế tử là người thẳng thắn, tính tình rộng rãi, ít người như vậy, ta làm sao có thể trách ngươi được?"

Tống Cảnh Văn đột nhiên mở miệng: "Đây dù sao cũng là nơi phong nguyệt, đệ muội sau này vẫn là ít đi đến nơi này cho thỏa đáng."

"Dù sao nơi này khách nhân phần lớn đều là nam nhân, ngươi là một cái cô nương, nếu như bị khách nhân say rượu nhận ra là nữ tử, khó tránh khỏi gặp phiền toái."

Tạ Tầm và Tống Thiên Hàng nhìn nhau, người trước cười giải thích: “Ta quên mất, đây là lần đầu tiên Cảnh Văn huynh tới đây, chắc chắn hắn không biết Bách Hoa Lâu ở tiền triều đã mở cửa. Lúc ấy nữ tử trong kinh thường xuyên đi dạo Bách Hoa Lâu, hiện tại cũng chỉ nghe nhạc và xem múa. Cho nên hoa lâu có nội quy không thành văn rằng, Khách nữ được chào đón vào nhã gian, còn nam không được vào, Thế tử phi tại đây sẽ không gặp rắc rối gì lớn."

Bách Hoa Lâu được mở vào thời tiền triều khi nữ đế vẫn còn tại vị, lúc đó nữ tử làm quan là chuyện bình thường. Bách Hoa Lâu có thể tồn tại hàng trăm năm ở một nơi phồn hoa như Kinh thành, không chỉ vì có những quan to quý nhân đứng sau dựa vào mà còn bởi vì trong hoa lâu không chỉ có phục vụ khách nam, mà còn phục vụ khách nữ.

Bây giờ đã một trăm năm trôi qua, bầu không khí ở Kinh thành đã thay đổi rất nhiều, các nữ quan không còn xuất hiện trong triều đình nên việc phục vụ khách nữ cũng không còn, ở nơi đây chỉ còn ca hát và nhảy múa.

Tống Cảnh Văn hiển nhiên không biết những nguồn gốc quan hệ này, nhưng Tạ Tầm và Tống Thiên Hàng, hai cái công tử ca thường xuyên xem lẫn trong các trường hợp phong nguyệt lại biết rất rõ ràng.

Tống Cảnh Văn nghe hai người giải thích như vậy, cũng biết hắn quá mức lo lắng.

Tô Quyến mặc dù biết một số chuyện quan hệ đến tiền triều, nhưng nàng không ngờ rằng Bách Hoa Lâu lại có liên quan đến tiền triều.

Nàng nheo mắt [Đáng tiếc thật, ta cũng muốn thử một lần cảm giác làm khách hàng nữ của Bách Hoa Lâu là như thế nào, sinh không gặp thời!]

Tống Cảnh Văn: "..."

Tống Thiên Hàng: "..."

Tạ Tầm nheo mắt lại.

Tô Quyến nâng chén hướng về Tống Cảnh Văn: "Ta biết đường huynh là có ý tốt. Đa tạ đường huynh rất nhiều."

Dù sao hắn nói vậy cũng vì muốn tốt cho nàng, tình nghĩa này, nàng vẫn nên đón lấy.

Tống Cảnh Văn gật đầu.

Khách quý đến, người phục vụ bưng ra một bình trà mới, vì có nữ quyến ở nên Tạ Tầm và Tống Thiên Hàng đều ăn ý không nói đến những chủ đề ngày thường về cô nương nhà người ta.

Hai người trò chuyện về thơ ca một lúc, lại trò chuyện về âm luật một lúc, hai cái nhàn rỗi công tử ca trò chuyện một hồi lại bắt đầu nói về việc tham nhũng của Lễ Bộ Thị Lang.

“Ta nghe nói vụ án của Đỗ thị lang cũng liên quan đến nhiều người ở Hộ Bộ. Không phải bị giáng chức thì là cách chức và phải đối mặt với án tù. Những quan viên nhận hối lộ và tham nhũng này thật đáng giận.”

Tạ Tầm gật đầu, “Hiện nay trong Hộ Bộ có rất nhiều vị trí bị bỏ trống, e rằng sẽ có chút tranh chấp.”

Tống Cảnh Văn không ngờ hai người nhàn rỗi này lại có thể có chút hiểu biết về thế cục hiện giờ trong triều đình. Một số đảng phái đang tranh chấp, Hộ Bộ quản lý tài sản trong thiên hạ, ai không nghĩ muốn nắm ở trong tay?

Rất nhiều thế lực đều cố gắng hết sức để tranh giành, cũng chính vì điều này mà Hoàng thượng hết lần này đến lần khác do dự trong việc lựa chọn ứng cử viên.

Ba người nói chuyện với nhau, Tô Quyến không khỏi cảm thán: “Đỗ Bành sở dĩ liên lụy ra nhiều chuyện như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì lão hoàng đế không có con.]

[Hiện tại chỉ là ngầm tranh đấu, chỉ cần hoàng đế do dự, những người này sau này sẽ tranh đấu lợi hại hơn. Dù sao cũng không ai là chính thống, chờ tương lại đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, còn không đem những kẻ đối địch lúc trước tiêu diệt sạch sẽ, diệt trừ hậu hoạn?]

Tô Quyến nghĩ đến Tống Thiên Phàm sau khi lên ngôi, không chỉ tiêu diệt toàn bộ gia tộc Hàn Vương và Hằng Vương, mà tất cả những người trong triều không ủng hộ hắn đều bị gϊếŧ hoặc bị tra tấn đến chết.

Lão hoàng đế yêu dân như con, có thể chấp nhận lời khuyên từ các hiền thần, nhưng lại chọn một kẻ điên coi mạng sống con người chẳng là cái gì.

Ba người đều im lặng, đúng vậy, phân tích đến cuối cùng vẫn chỉ là do hoàng thượng không có người thừa kế, ai có con mắt sáng suốt đều biết hoàng thượng sớm muộn sẽ chọn một trong số con cái của hoàng tộc để lập thành thái tử, cho nên tình hình hiện tại trong triều đình mới hỗn loạn như vậy.

Tống Cảnh Văn ánh mắt tối sầm, tuy rằng hắn không có ý định đoạt ngôi vị, nhưng phụ vương hắn hiện tại đã âm thầm tranh đoạt, tương lai bất kể là ai đoạt được ngai vàng, đều trốn không thoát một hồi mưa máu bão táp.

Lời nói của Tô Quyến có thể nói nhất châm kiến huyết.

Tạ Tầm vẫn giữ im lặng, trên thực tế, Tạ gia chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm tiểu công chúa đã mất tích, mặc dù mặt dây chuyền bằng ngọc của hoàng hậu là manh mối, nhưng trong biển người rộng lớn, quả thực rất khó tìm được người.

Bây giờ đã trôi qua mấy chục năm, những người trong triều biết chuyện năm đó phần lớn đều lui về ở ẩn, có người đã qua đời từ lâu.

Hằng vương và Tống Thiên Phàm đều muốn chiêu mộ Tạ gia của hắn, phụ thân hắn cũng không dựa vào bên nào.

Tạ gia hắn chỉ ủng hộ hoàng thất chính thống thái tử, người có tâm tư chân chính hướng về dân chúng.

Phụ thân trong lòng đã sớm có tính toán, nếu không tìm được tiểu công chúa thì sẽ ủng hộ đệ đệ của hoàng thượng là Kính vương.

Chỉ là Tống Thiên Phàm, con trai của Kính vương lòng muông dạ thú, là cái phiền toái.

Tạ Tầm nhìn Tô Quyến, Tô Quyến dường như cảm giác được gì đó, tình cờ nhìn sang.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Tạ Tầm có một cảm giác khó hiểu như bị nhìn thấu. Hắn lắc chiếc quạt và mỉm cười, quay trở lại bộ dạng cà lơ phất phơ như trước đây.

"Thế tử phi nhìn Tạ mỗ như vậy, đoán là bởi vì khuôn mặt của Tạ mỗ quá bắt mắt, Thế tử phi cũng thích nhìn sao?"