Chương 19: Tô Quyến Đi Dạo Hoa Lâu

Lễ bộ thượng thư đã lớn tuổi, sắp từ chức, Đỗ thị lang vừa xảy ra chuyện, rất nhiều phe phái muốn chiếm lấy vị trí Lễ bộ thượng thư này, Hằng vương trước mắt cũng không cần sợ hãi, chủ yếu là Hàn Vương.

Tống Thiên Phàm cân nhắc, vụ án tham nhũng của Đỗ Bành còn liên quan đến mấy người trong Hộ Bộ, hắn cũng cần nắm chắt cơ hội bố trí một số người thích hợp để tiếp quản Hộ Bộ, không thể lại làm cho Hàn Vương giành trước được.

Lê Minh: "Vâng."

Nghĩ đến đây, Tống Thiên Phàm càng trở nên cáu kỉnh, chỉ cần tổn hại một cái Đỗ Bành đã khiến cho toàn bộ ván cờ của hắn bị rối loạn, Tô Quyến thật sự rất khó khống chế.

“Thế tử phi cảm thấy đức hạnh của mình có mệt, trong vài ngày tới sẽ ở trong phủ sao chép nữ giới một trăm lần. Lê Ám, ngươi đưa vài xấp giấy đến Bích Lạc viện, nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng chép xong thì đưa lại đây, bản thế tử sẽ đích thân kiểm tra.

Lê Ám cung kính nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Lê Ám nhanh chóng đi ra ngoài sân, vỗ vỗ ngực, thật là nguy hiểm.

Thế tử tính tình thật không nóng nảy, hầu hạ ngài ấy cũng không dễ dàng gì, không biết khi nào sẽ mấy đi mạng nhỏ.

Một trăm lần nữ giới, thế tử phi thật sự đáng thương, bị thế tử gia gây sức ép như vậy.

Chuyện Tô Quyến bị phạt sao chép một trăm lần nữ giới, Kính vương phi còn không biết việc này. Bà cả ngày hôm nay không gặp được Tô Quyến, dùng bữa tối liền cử người đi gọi nàng.

Tống Thiên Hàng có biệt danh "Mật thám" xua tay nói: "Mẫu phi, không cần phái người gọi đại tẩu, đại ca hôm qua phạt nàng sao chép lại một trăm lần nữ giới, vừa rồi Đông Đông phải đi phòng bếp lấy đồ ăn, ta đoán đại tẩu lúc này vẫn còn bận đâu".

Kính vương phi lập tức không vui. Con dâu tốt như vậy, tại sao con trai lớn lại luôn gây chuyện với nàng ấy?

"Thế tử ở đâu?"

Quản gia còn chưa kịp trả lời, Tống Thiên Hàng ở một bên đã vội vàng trả lời: "Đại ca bây giờ đang bận công vụ ở thư phòng, phỏng chừng là không cần ăn tối."

Kính vương phi hừ lạnh một tiếng: “Chỉ là một cái chức quan nhàn tản mà thôi, bận rộn cái gì?”

Bà trầm giọng phân phó quản gia: “Còn không mau đi mời thế tử đến ăn tối?”

Tống Thiên Hàng thấy vậy, có dự cảm không tốt, sợ mình bị lan đến, vội vàng ăn hai miếng rồi rời đi.

Trong sân sau, người hầu ngồi xổm dưới góc tường, do dự nói: "Công tử, vương phi không cho ngài ra ngoài, nếu bị phát hiện....."

"Tối nay, Tiên Vân cô nương của Bách Hoa Lâu lên biểu diễn, nàng ấy chơi đàn tỳ bà rất hay, bỏ lỡ chẳng phải rất đáng tiếc sao?"

Tống Thiên Hàng chốc lát giẫm lên vai người hầu, chuẩn bị trèo qua tường.

[Ồ, Tiên Vân cô nương, chơi đàn tỳ bà]

Đột nhiên vang lên một giọng nữ, khiến cả chủ tớ hai người đều giật mình, Tống Thiên Hàng "bùm" một tiếng té xuống, ôm lấy cái mông đau nhức nhìn chung quanh tìm người: "Ai!"

Tô Quyến chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, lông mày nhẹ nhướng lên, "Nhị đệ hiện tại không đi Xuân Hương Lâu nữa sao?"

"Các cô nương ở Xuân Hương Lâu không thú vị, làm sao họ có thể tuyệt vời như những cô nương ở Bách Hoa Lâu."

Tống Thiên Hàng hừ lạnh một tiếng, Xuân Hương Lâu bây giờ có đầy người đang cười nhạo hắn, hắn không muốn tự làm khó mình!

[Này, xem ra là bị cô nương người ta cười nhạo, chậc chậc chậc]

Tô Quyến cho rằng mình đã nhìn thấu mọi chuyện, nhàn nhạt nói: "Chỉ là nhị đệ này, ta nhớ rõ mẫu phi hình như không cho ngươi ra ngoài?"

Tống Thiên Hàng trừng mắt nói: “Ta cũng nhớ rõ đại ca của ta đã phạt ngươi sao chép nữ giới một trăm lần, chưa chép xong thì không được ra ngoài. Tại sao đại tẩu lại không ở trong phòng sao chép nữ giới, lại xuất hiện ở đây?"

Ánh mắt hai người chạm nhau.

Ngay sau khi trời tối, họ gặp nhau ở chân tường. Mục đích chung quả thực đã quá rõ ràng.

Sau một tách trà, Tô Quyến, người đã thay đổi quần áo, cân nhắc túi tiền trong tay và mỉm cười.

[Tống Thiên Hàng ở nhà thực sự rất được sủng ái, có bạc để tiêu xài thoải mái, quả thực rất thích.]

Tống Thiên Hành phe phẩy quạt đi theo bên cạnh Tô Quyến, hừ lạnh, cũng không nhìn xem thiếu gia là ai.

Mặc dù Tô Quyến chưa bao giờ đi dạo hoa lâu nhưng nàng cũng biết rằng có hai hoa lâu lớn nhất ở Kinh thành, là Xuân Hương Lâu và Bách Hoa Lâu.

Cô nương của Xuân Hương Lâu giỏi về khiêu vũ, trong khi cô nương ở Bách Hoa Lâu lại giỏi về âm nhạc.

Hai người vừa bước vào cửa Bách Hoa Lâu, liền có người quen tiến tới chào đón, mỉm cười nói: "Ôi Tống công tử, ngài đến rồi, tiểu nhân đã chừa cho ngài một chỗ ngồi tốt! Đảm bảo ngài sẽ hài lòng."

Tống Thiên Hàng ho nhẹ: "Không cần chỗ ngồi tốt, chỉ cần tìm một phòng riêng có thể nghe thấy tiếng tỳ bà của Tiên Vân cô nương, sau đó phục vụ một ít trà và bánh ngọt."

Người hầu kia sửng sốt một chút. Hôm nay chính là có Tiên Vân cô nương lên đài biểu diễn âm nhạc. Mọi người đang tranh giành chỗ ngồi trong sảnh. Phòng riêng làm sao có thể nhìn kỹ hơn ở sảnh dưới?

Chỉ nhìn thấy chiếc quạt xếp trong tay Tống Thiên Hàng gõ nhẹ vào cánh tay trái của Tô Quyến, người hầu đột nhiên hiểu ra, mỉm cười nịnh nọt: “Được rồi, mời hai vị lên lầu!”

Tô Quyến đi theo Tống Thiên Hàng tiến vào phòng riêng trên tầng hai. Chẳng mấy chốc, có một cô nương phục vụ trà và bánh ngọt, nhưng không có ai đến tiếp đón, nếu không phải nghe thấy tiếng tre lay động bên ngoài cùng tiếng vui đùa của khách khứa và các cô nương. Nàng phải hoài nghi nơi này không phải là Bách Hoa Lâu.

“Sao không thấy ai tới?”

[Chẳng lẽ tin tức Tống Thiên Hàng không được ở Xuân Hương Lâu đã truyền đến Bách Hoa Lâu nên không có người tới hầu hạ?]

Tống Thiên Hàng suýt chút nữa phun ra một ngụm trà, cái quỷ gì vậy!

“Đại tẩu, có một cô nương như ngươi ở đây, những cô nương đó sao dám tiến vào tự làm mình mất mặt?”

Tô Quyến cau mày và nhìn xuống trang phục của mình, [Ta đã bị nhận ra? Không phải nói, nữ tử cải trang thành nam tử thì không thể phân biệt được nam và nữ sao?]

Tống Thiên Hành giải thích: “Vừa rồi ta chọc vào cánh tay phải của ngươi, đây là phương thức mà hầu hết các hoa lâu dùng để chào hỏi nhau, nam ở bên trái, nữ ở bên phải, ý nghĩa là đại tẩu là nữ tử, nhờ quý lâu tạo chút phương tiện."

Những cô nương đó khi thấy người khách dẫn theo một cô nương, tự nhiên cho rằng đây là chính thê trong nhà, nào dám lỗ mãng?

Tống Thiên Hàng không có giải thích những lời sau, sợ mạo phạm Tô Quyến.

Tô Quyến lập tức hiểu ra: "Ta hiểu rồi, không ngờ trong hoa lâu lại còn chú ý những chuyện như vậy."

Cửa sổ bên cạnh mở ra, có thể nhìn thấy dưới sảnh những cánh hoa rơi trên sân khấu. Một cô nương mặc bộ quần áo màu hồng đang ôm một chiếc đàn tỳ bà chậm rãi ngồi xuống giữa tiếng reo hò của quan khách. .

"Cô nương Tiên Vân này quả nhiên là mỹ nhân." Tô Quyến cảm thán.

Tống Thiên Hàng liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn, cười nói: "Tiên Vân cô nương đánh đàn tỳ bà rất hay, nhưng xét về dung mạo thì vẫn còn chút thiếu sót."

Hắn liếc nhìn sang Tô Quyến, mặc dù nàng đang giả trang làm một nam tử, nhưng không thể che giấu được khuôn mặt thanh tú của mình.

Hắn đã gặp không có một ngàn cũng có mấy trăm cô nương, xét về dung mạo, Lưu Diệu Thang, cô nương của phủ Trung Thư Lệnh, là người nổi bật nhất.

Trên thực tế, nét mặt của đại tẩu thực ra còn thanh tú hơn Lưu Diệu Thanh. Nàng ấy bây giờ vẫn còn hơi nhỏ tuổi, khuôn mặt còn nhiều thịt, chưa trưởng thành hoàn toàn, theo thời gian dung mạo nẩy nở, không chừng còn trở nên nổi bật hơn Lưu Diệu Thanh.

Đáng tiếc tâm tư của đại ca không dành cho đại tẩu.

Khung cảnh ca hát và nhảy múa tuyệt vời ở sảnh lớn, các vị khách hòa mình vào nhau ăn uống.

Tô Quyến nhìn chằm chằm một hồi, “Sao ta cảm thấy cô nương Tiên Vân này không vui?”

Tô Quyến không biết âm luật, nhưng Tiên Vân cô nương mặt mày rũ xuống, tựa hồ có chút u sầu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía khách nhân, giống như đang khóc lóc kể lể chuyện gì.

Tống Thiên Hàng phục hồi tinh thần, nhìn theo ánh mắt của Tô Quyến, tiếng đàn tỳ bà bên tai kém cỏi hơn bình thường: "Quả thật, Tiên Vân cô nương có lẽ đang có tâm sự."

Suy cho cùng, ở trong hoa lâu, ngay cả một cô nương trong sáng thuần khiết như Tiên Vân cũng thân bất do kỷ, có bao nhiêu cô nương có thể vui vẻ?