Tô Quyến vốn đang thắc mắc tại sao Tống Thiên Phàm lại tới sân của mình, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, không ngờ là vì thế tử của Hàn Vương.
Tô Quyến giả vờ không hiểu, “Thϊếp thân đúng là gặp được Hàn thế tử ở trong ngự hoa viên. thế tử gia, có chuyện gì sao?”
[Tống Thiên Phàm có thể biết được ta vừa mới gặp Hàn thế tử ở ngự hoa viên, xem ra hắn có rất nhiều gián điệp trong cung.]
[Bất quá hắn đã bắt đầu nhúng tay vào trong cung, lão hoàng đế không nhận thấy sao?]
Tống Thiên Phàm trong lòng cười lạnh, chỉ là mấy cái gián điệp, nếu dễ dàng bị phát hiện như vậy, hắn tính toán mấy năm nay thật sự là uổng công rồi.
“Ngươi đã nói gì với đường huynh Cảnh Văn?”
Tô Quyến lắc đầu, "Ta cái gì cũng không nói."
[Chỉ có một lúc ta có thể nói gì bây giờ? Rằng ngươi không tắm rửa hoặc ngươi bị hôi miệng và bị nấm chân?]
[Ngươi cho rằng mọi người giống ngươi suốt ngày không có việc gì làm, chỉ biết nói xấu sau lưng người khác sao?]
Tay cầm chén trà của Tống Thiên Phàm dừng lại một chút, lần thứ hai.
Đây là lần thứ hai Tô Quyến mắng hắn như vậy.
Chẳng lẽ...
Hắn cau mày nói: “Bản thế tử nghe nói hai người ở trong ngự hoa viên nói chuyện rất vui vẻ.”
Tống Thiến Phàm hiển nhiên không tin Tô Quyến cùng Tống Cảnh Văn đều không nói gì.
Nếu không nói cái gì, tại sao lại cười?
Nàng chán ghét hắn như vậy, chẳng lẽ lại xem trọng Tống Cảnh Văn sao?
Tô Quyến không ngờ rằng Tống Thiên Phàm đã để ý đến cha con Hàn Vương đến mức độ này. Nàng chỉ nói vài lời với Tống Cảnh Văn trong ngự hoa viên mà có thể khiến hắn căng thẳng như vậy.
Nếu là người khác, Tống Thiên Phàm đương nhiên sẽ không thèm để ý, nhưng người này là Tô Quyến, tiếng lòng của nàng có thể bị người ngoài nghe được, nàng có rất nhiều bí mật, đều có liên quan đến vị trí thái tử, cho nên hắn không thể không để ý.
Tô Quyến vẫn lắc đầu, “Thϊếp thân chỉ là chào hỏi thôi, thật sự không nói gì với Hàn thể tử.”
[Tống Thiên Phàm đang nghĩ cái quái gì vậy? Hắn ta thậm chí quản cả chuyện người khác nói gì với Hàn thế tử. Hoàng để còn chưa có làm mà lòng nghi ngờ đã nặng như vậy, người biết đến thì nghĩ hắn đang đề phòng Hàn thế tử, còn không biết thì nghĩ rằng hắn đang phòng bị ta đâu.]
[ Ta, một nữ tử nhu nhược, có thể nói cái gì với hắn... nói với Tống Thiến Phàm rằng sau này hắn chính là bạo quân, không bằng bớt nghĩ đến chuyện tranh giành, thường xuyên đến hoàng đế lộ mặt đi?]
Tống Thiên Phàm nghe được suy nghĩ trong lòng Tô Quyến, sắc mặt tối sầm, Tô Quyến không ngừng nói hắn là "bạo quân", hắn sợ một ngày nào đó sẽ có người nghe thấy, sẽ gây bất lợi cho hắn, nhưng hắn cũng không thể giam cầm nàng trong vương phủ.
Hắn trầm giọng nói: “Đường huynh Cảnh Văn là một chiến binh, lệ khí trên người rất nặng, ta chỉ lo lắng một cái cô nương như ngươi đυ.ng phải hắn thôi.”
Tô Quyến nhướng mày: [Ngươi lo lắng cho ta? Thật là đáng ngạc nhiên.]
Tống Thiến Phàm giả vờ như không nghe thấy tiếng lòng âm dương quái khí của Tô Quyến, nói: “Dù sao ngươi cũng là Thế tử phi của phủ Kính vương, sau này muốn đi đâu, muốn gặp ai, muốn nói gì, ngươi đều phải trước tiên nói cho ta biết một tiếng, ta có thể giúp ngươi cân nhắc kỹ, phòng ngừa có một số người có ác ý cố ý tiếp cận ngươi..."
[Ồ, thay đổi một cách khác để theo dõi ta.]
"Công tử, tiểu thư của thế gia đều là những người có tâm tư không đơn giản, ta cũng lo lắng ngươi sẽ rơi vào bẫy của những người đó..."
[Không phải vậy sao? Công tử, tiểu thử của thế gia như các ngươi, có người nào là đơn giản đâu]
“Giống như trận tranh chấp trong yến tiệc ngày hôm qua, không phải là do hai cô nương nhà Hà, Mộc gây ra sao…”
Tô Quyến gật đầu đồng ý.
[Đúng vậy. Đầu tiên, là gặp một người lừa dối hôn nhân để sinh con nối dõi tông đường, sau đó lại gặp một người vì đứa con của ngoại thất mà lừa hôn.....Công tử thế gia trong kinh thành không một cái là người tốt, nhà ai cô nương có thể chịu được?
Tống Thiên Phàm sắc mặt âm trầm: "Tô Quyến, ngươi có nghe bản thế tử nói với ngươi không?"
Tô Quyến rụt rè đáp: “Hồi bẩm thế tử gia, lời nói của ngài, thϊếp thân sẽ ghi nhớ kỹ, sẽ không quên.”
Sắc mặt Tống Thiên Phàm lúc này có vẻ khá hơn một chút.
Giây tiếp theo, tiếng oán giận của Tô Quyến truyền đến.
[Thật phiền phức. Ta không phải thùng rác. Bạn phải đổ rác ở đây cả ngày. 】
Tống Thiên Phàm cau mày, vẻ mặt nghi hoặc, hắn biết rác rưởi có ý nghĩa gì, cả ngày đổ rác lên người ta?
Tống Thiên Phàm trầm giọng nói: “Sao chép nữ giới có thể giúp ngươi tu dưỡng đức hạnh, mấy ngày nay ngươi liền ở trong phủ chép lại một trăm lần nữ giới. Khi nào sao chép xong thì khi đó mới được ra khỏi phủ."
Tô Quyến không thể tin nổi nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Tống Thiên Phàm.
[Ngươi có bệnh à? ! Một trăm lần!]
[Tống Thiên Phàm, đồ bệnh thần kinh, muốn mạng của ta thì cứ nói thẳng đi! Ngươi đúng là một con thú bị chém ngàn đao, ngươi thật là vô liêm sỉ!]
[Nữ giới, nữ giới, tu dưỡng đức hạnh, miệng chó không nhả ra ngà voi, còn phun phân!]
[Cô nãi nãi thực sự là xui xẻo tám đời mới được làm thế tử phi của ngươi!]
[Ồ, một trăm lần? Cô nãi nãi không có nhiều giấy như vậy, sao ta lại phải chép? Chó Tống! Tiếp tục nằm mơ giấc mộng nghìn đời của ngươi đi!]
Tống Thiên Phàm liên tục nghe được những lời oán giận không ngừng nhục mạ mình, hết lần này đến lần khác đè nén tức giận của mình.
Hắn giơ tay lên, thổi một hơi vào lòng bàn tay, cẩn thận ngửi, cau mày, nhưng lại không ngửi thấy mùi gì.
Ánh mắt rơi vào chân mình, lập tức vội vàng trở về sân của mình, đuổi hết mọi người ra ngoài, một mình ở trong phòng, cởi giày và tất, ôm lấy chân mình, cúi đầu ngửi...
Lúc này, hộ vệ Lê Ám vội vàng mở cửa bước vào: "Không ổn, thế tử! Đỗ..."
Hắn thấy Tống Thiên Phàm ôm chân cúi đầu cẩn thận ngửi một chút, Lê Ám sửng sốt, không nói tiếp, Thế tử đang ngửi cái gì?
Chẳng lẽ...
Thế tử thực sự có sở thích ngửi mùi thối ở chân? !
Vào lúc đó, Lê Ám cảm giác như mình biết được bí mật khủng khϊếp nào đó, tính mạng đang gặp nguy hiểm!
Sát khí trong người Tống Thiên Phàm dâng lên đến cực điểm.
Lê Ám hoảng sợ: "Thế tử, chân của ngài bị thương rồi à? Ai khiến ngài bị thương? Muốn ta đi mời thái y tới xem sao?"
Sắc mặt của Tống Thiên Phàm khá lên một chút, vẻ mặt bình tĩnh, đi giày và tất vào. "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần phải báo cho thái y."
“Có phải ngươi vừa nói có chuyện gì không ổn xảy ra phải không?”
Lê Ám thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng thượng hạ chỉ, giao vụ án Đỗ Thị Lang cho Hàn vương giám sát!”
Cha con Hàn Vương ở trong triều đình luôn là kẻ địch của thế tử, Đỗ Thị Lang làm sao có cơ hội sống sót trong tay họ?
Nói đến chuyện của Đỗ Thị Lang, Tống Thiên Phàm cảm thấy khó chịu. Trong sáu bộ, Hàn vương nắm giữ Bộ binh và Công Bộ, còn Hằng vương nắm giữ Lễ Bộ cùng Hộ Bộ.
Còn hắn ở Lại Bộ chỉ có một Thượng Thư Mai Hà có thể dùng, Hình Bộ bên kia chỉ có một Chủ Ti không thể nói chuyện.
Ban đầu hắn còn hy vọng rằng Đỗ Bành sẽ đảm nhận chức vụ Lễ Bộ Thượng Thư, kiểm soát Lễ Bộ trong tay. Hiện tại chuyện của Đỗ Bành đã có bằng chứng xác thực, đã không còn đường sống.
Tô Quyến lần này thực sự đã làm hỏng chuyện lớn của hắn!
“Chuyện của Đỗ Bành đã thành kết cục đã định, không cần xen vào nữa.” Ánh mắt Tống Thiên Phàm tối sầm, đi đến trước bàn, viết một lá thư, trầm giọng chỉ thị.
“Lê Minh, đưa thư cho Mai Hà, kêu hắn tranh thủ thời gian sắp xếp người thích hợp để tiếp quản những chức vụ còn trống của Lễ bộ và Hộ Bộ. Nhất định không được để cho Hàn vương cùng Hằng vương đoạt trước tiên cơ."