Chương 15: Hoàng Hậu Triệu Kiến

Lễ Bộ Thị Lang bị đưa vào ngục. Một số người có mặt cảm thấy rất hả giận, nhưng cũng có người sắc mặt trong rất khó coi.

Tống Thiên Phàm chính là người có sắc mặt khó coi nhất, hắn đã nhiều lần muốn ra mặt cầu tình, giải cứu Đỗ Thị Lang, nhưng hết lời này đến lời khác của Tô Quyến đã trực tiếp vạch trần gốc gác của Đỗ Thị Lang.

Lễ Bộ Thượng Thư đã lớn tuổi, Đỗ Thị Lang lại là người của hắn, rất có khả năng sẽ đảm nhiệm chức vụ Lễ bộ Thượng Thư, hiện tại đều bị Tô Quyên làm loạn, hắn làm sao có thể không tức giận?

Chính là Tô Quyến lại không biết, nếu biết, không chừng nàng còn dẫm thêm mấy cái.

Trên đường trở về vương phủ, Tống Thiên Phàm sắc mặt âm trầm, đám thị vệ không ai dám nói gì.

Trở lại Kính vương phủ, Tô Quyến chân trước vừa bước vào vương phủ, chân sau đã bị Tống Thiên Phàm chất vấn.

"Thế tử phi, ngươi đã nuốt hết những lời bản thế tử nói vào hai ngày trước rồi à?"

Tô Quyên bối rối: "?"

[Đại ca, ngươi không sao chứ?]

[Lại không có việc gì liền đi tìm việc à?]

Vợ chồng Kính vương phi vừa mới trở về vội vàng kéo Tô Quyến ra phía sau để bảo vệ, bọn họ biết con trai họ gần đây có qua lại với Lễ Bộ Thị Lang, lại không nghĩ rằng con trai họ bởi vì chuyện này mà mắng con dâu mình, thật sự là hoang đường!

"Đỗ Thị Lang kia cư xử không đúng mực, tự chuốc lấy diệt vong. Ngươi cho dù có qua lại với hắn, tức giận về chuyện này, cũng không nên trút giận lên trên đầu Quyến Nhi!." Kính vương phi quát lớn con trai mình.

Tô Quyến nghe vậy liền hiểu ra: [Thì ra Đỗ Thị Lang là người của Tống Thiên Phàm, ta cũng không biết.]

Tống Thiên Phàm cười lạnh, nữ nhân ngu ngốc không hiểu chuyện! Hiện tại ngươi đã biết ngươi làm chậm trễ bản thế tử như thế nào không?

[Tống vào ngục rất tốt, tống vào tù rất tuyệt!]

"......" Kính Vương và Kính vương phi nhìn nhau với ánh mắt phức tạp.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, con trai và con dâu có thể trở thành kẻ thù của nhau.

Mà Tống Thiên Phàm sắc mặt khó coi, lại đen lại xanh, giống như tức giận muốn ngất đi.

"Phàm Nhi, Quyến Nhi là thê tử của ngươi, sao ngươi có thể nặng lời với nàng ấy?" Kính vương phi hết lòng khuyên bảo, hy vọng có thể đưa hai vợ chồng lại gần nhau hơn.

Kính vương ở một bên nhịn không được trực tiếp mắng: "Quyến Nhi đã làm gì sai? Ngươi vừa vào cửa đã tức giận mắng chửi người, những vị tiên sinh trước đây được mời đã dạy ngươi như thế nào?"

“Ta xem là ngươi đã đem hết sách thánh hiền đọc trước đó nhét vào bụng con chó rồi!”

Tống Thiên Hàng ở trong phủ không vào cung, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong nhà ồn ào như vậy, ngay cả phụ vương và mẫu phi đều nói như vậy, nhất định là lỗi của đại ca!

"Đại ca, tẩu tử có gì khiến ngươi không hài lòng thì cứ nhẹ nhàng mà nói. phụ vương và mẫu phi đều đã nói như vậy, tiểu đệ nghĩ ngươi nên nghe theo."

Tống Thiên Hàng bình thường rất sợ vị đại ca này, bây giờ lại nhân cơ hội mắng Tống Thiên Phàm, chỉ sợ nói thiếu hai câu thì mình sẽ chịu thiệt thòi.

Tô Quyến không ngờ mọi người trong nhà đều bênh vực nàng, cảm động rơi nước mắt nói: “Phụ vương, mẫu phi, các người đừng trách thế tử. Thế tử luôn đối xử tốt với con dâu. Đó là người mà thế tử đang qua lại, nhất thời tức giận muốn tìm chỗ trút, con dâu chịu ủy khuất một chút cũng không sao."

Khi nàng nói xong, vợ chồng Kính vương càng cảm thấy con trai họ là một đứa vô liêm sỉ.

Có một người thê tử chu đáo như vậy còn không biết cách trân trọng nàng ấy.

Tống Thiên Phàm cười lạnh nói: "Trong ngoài không đồng nhất!"

Nói xong một câu như vậy, rồi giận dữ bỏ đi.

Hắn không biết Tô Quyến đã đưa cho hai người này loại thuốc mê hoặc nào, một người hai người đều bảo vệ nàng ta!

Tống Thiên Hàng đột nhiên cảm thấy người tẩu tử này thực sự lợi hại, nếu nàng nói thêm vài câu nữa, phụ vương và mẫu phi có lẽ sẽ cho rằng hôm nay ca ca nên lấy chết để tạ tội.

Tống Thiên Phàm vừa rời đi, Tô Quyến tâm tình tốt hơn nhiều, cảm thấy ánh trăng hôm nay rất đẹp.

Ngoại trừ Tống Thiên Phàm, gia đình này đều là người tốt.

Đêm đó, hoàng đế đi ngủ lại chỗ của hoàng hậu, thấy hoàng đế tâm tình không tốt, hoàng hậu đoán rằng chuyện hôm nay xảy ra với Đỗ Thị Lang khiến ông nhớ lại chuyện xưa.

"Bệ hạ, ngài lại nhớ tới chuyện xưa sao?"

Hoàng đế khẽ thở dài, kéo hoàng hậu lại, ngồi xuống bên giường, "Hoàng hậu, nhiều năm như vậy, người còn trách trẫm sao?"

Hoàng hậu sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Tại sao bệ hạ lại hỏi như vậy?"

“Bệ hạ ban cho ta chức vị trung cung, địa vị cao nhất trong số các nữ tử thế gian, ta còn có thể oán trách cái gì?”

Hoàng đế nghe vậy càng cảm thấy áy náy hơn.

"Nếu năm đó ta không đưa ngươi đi, con gái của chúng ta cũng không xảy ra chuyện. Ta biết trong lòng ngươi luôn có oán hận, ta làm sao lại không có đâu?"

Hoàng hậu mím chặt đôi môi đỏ mọng, nhắc lại chuyện cũ, trong mắt hiện lên nỗi buồn.

Khi đó hoàng đế vẫn là hoàng tử, cùng thái tử tranh đấu, còn bà mặc dù sinh ra ở Tạ gia, nhưng chỉ là thứ nữ, miễn cưỡng được xem là sườn phi.

Để củng cố quyền lực của mình, ông đã cưới một nữ tử thế gia khác làm chính phi của mình. Vì lý do này, ông đã đưa bà đi khi bà đang mang thai.

Sau này chính phi biết được, làm sao có thể để bà an toàn sinh ra đứa nhỏ? Đã bí mật phái người đến ngăn cản và gϊếŧ chết bà.

Trên đường trốn thoát, bà giao đứa con gái mới sinh của mình cho một gia đình đi săn trên núi chăm sóc. Tuy nhiên, khi quay lại tìm con thì gia đình này bị báo thù, con gái bà đã biến mất.

Biển người mờ mịt, chục năm hơn đã trôi qua nhưng vẫn không có tin tức gì về con gái bà.

Hoàng đế buồn bã: “Đã nhiều năm rồi, trẫm chưa từng có con nối dõi nào khác. Giờ nghĩ lại, tất cả đều là quả báo của trẫm.”

Hoàng hậu cảm thấy cay đắng trong lòng, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Bệ hạ, chuyện đã qua rồi, hiện tại nhắc đến chỉ càng thêm buồn phiền, cẩn thận kẻo tổn hại đến sức khỏe của bệ hạ.”

Đã nhiều năm trôi qua, bà cũng đã già đi, không biết còn sống được bao nhiêu ngày nữa, bà đã không hy vọng gì đối với chuyện gặp lại con gái.

Hoàng đế thở dài, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Hoàng hậu: “Ta thấy nàng rất thích Thế tử phi phải không?”

Hoàng hậu gật đầu: “Đứa trẻ đó thật đáng yêu.”

Hoàng đế: “Ngươi thích yên tĩnh như vậy, cũng không ngại đứa nhỏ đó ồn ào, nếu thích thì có thể triệu nàng ta vào cung ngồi cùng ngươi, trãm cũng yên tâm.”

Hoàng đế cho tới bây giờ chưa thấy hoàng hậu thích đứa nhỏ nào như vậy, trước đây ông đã nghĩ đến việc chọn một đứa trẻ trong gia đình vương công quý tộc để bầu bạn với hoàng hậu.

Hoàng hậu thích yên tĩnh nên ông đã chọn tiểu thư khuê các có học thức lễ nghĩa, nhưng chọn đi chọn lại, hoàn hậu vẫn cảm thấy không hợp mắt.

Hoàng đế luôn cảm thấy có lỗi với hoàng hậu.

Bây giờ Hoàng hậu nói ra đã có người yêu thích, ông nghĩ muốn thay hoàng hậu nhận con gái nuôi, chỉ cần hoàng hậu vui vẻ, vậy là tốt rồi.

Ngày hôm sau, ngay khi Tô Quyến thức dậy, còn chưa kịp ăn gì, có người từ trong cung đến và triệu nàng vào cung.

Vợ chồng Kính Vương càng ngạc nhiên hơn khi biết chính hoàng hậu đã cử người đến.

Hoàng hậu hiếm khi triệu kiến bất kỳ nữ quyến nào, bởi vì bà thích yên tĩnh, ngoại trừ những dịp trọng đại như tối qua, bà rất ít khi xuất hiện.

Xe ngựa trong cung dừng lại trước cổng Kính vương phủ. Tống Thiên Phàm tự nhiên nhận ra xe ngựa trong cung.

Khi Tô Quyến lên xe ngựa, khi hắn đi ngang qua thoáng nhìn thấy nàng, hắn khịt mũi hừ lạnh, phất tay áo rời đi.

Hắn không biết những người này đến tột cùng đã bị Tô Quyến bỏ loại thuốc mê hồn nào!

Tô Quyên lười biếng dựa vào đệm xe, trên xe có hương thơm thoang thoảng, Tô Quyến cảm thấy thoải mái, vui vẻ: [Xe ngựa trong cung thật thoải mái.]

Làm hoàng đế thật tốt quá đi. Chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, thật sự khiến người ta hâm mộ.