"Đúng vậy, uổng công hắn là Lễ Bộ Thị Lang, lại dạy dỗ con trai mình như vậy."
“Không biết Mộc cô nương này là may mắn hay là xui xẻo.”
Mộc Tế Tửu tức giận tới mức bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới đánh người, đập bàn đứng dậy, chỉ vào Đỗ Thị Lang tức giận hét lên: "Họ Đỗ kia! Nhà các ngươi khinh người quá đáng!"
Ở phía dưới đã có chút hỗn loạn, hoàng hậu liếc mắt nhìn hoàng đế đang uống rượu, hoàng đế nheo mắt nhìn mọi chuyện, nhưng không có ý định ngăn cản, tùy ý đám thần tử này gây rối.
Liên Thiếu Khanh mỉa mai nói: “Khả năng quản giáo con trai của Đỗ Thị Lang là điều mà chúng ta không thể làm được.”
Người bên cạnh cũng phụ họa theo: "Đỗ Thị Lang, không phải chúng ta nói, ngươi vẫn phải cẩn thận hơn trong việc quản giáo con trai mình."
"Đúng vậy, chuyện nuôi dạy con cái này cũng không phải là chuyện nhỏ."
Đỗ Thị Lang hừ lạnh: "Chuyện của con trai ta, không cần các ngươi nói nhiều như vậy? Bản Thị Lang tự nhiên sẽ quản giáo nhiều hơn!"
Tô Quyến nghe được lời này, nàng suýt chút nữa chết cười.
[Quản giáo con trai còn không bằng quản giáo chính mình đâu!]
[Con trai ngươi thành ra thế này, không phải là do người làm cha như ngươi làm gương trước sao?]
Tất cả quan khách đều trợn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ Lễ Bộ Thị Lang trên người cũng có chuyện gì sao?
Nhiều người nhìn chằm chằm vào bình phong ngăn cách, giống như làm vậy có thể thúc giục Tô Quyến ở bên kia bình phong, trong lòng sốt ruột, tại sao Tô Quyến luôn chỉ nói một nửa!
Lễ Bộ Thị Lang như là bị ai đó bóp cổ. Hắn dùng tay nắm chặt chén rượu, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, không có khả năng. Tô Quyến chỉ là một nữ tử trong khuê phòng, làm sao có thể biết được.
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy rất bất an, tay cầm chén trà cũng bắt đầu run lên.
Hoàng đế cũng tò mò, mò lấy đồ vật trên bàn, sau đó mới nhớ ra lúc này không có hạt dưa.
Lập tức có chút đáng tiếc.
Hoàng hậu ở một bên luôn cảm thấy tính tình của hoàng đế đã thay đổi kể từ khi Tô Quyến xuất hiện. Nếu là trước đây, các quan lại ồn ào như vậy, chắc chắn hắn sẽ tức giận.
Mọi người bên dưới đều gấp gáp, mong Tô Quyến sẽ nhanh chóng giải thích nghi hoặc của bọn họ.
[Ngươi là một người cha, bên ngoài lại đã nuôi dưỡng bảy tám ngoại thất. Con trai ngươi hoàn toàn học tốt chuyện này. Ngươi còn sắp có một đứa cháu trai trong nhà, cha truyền con nối, chỉ sợ ngươi còn cảm thấy vui sướиɠ đi, còn quản thúc làm gì?]
Mọi người trợn mắt, cái này, cái này, cái này.....
"Lễ Bộ Thị Lang đã gần bảy mươi rồi đi!"
"Ôi trời ạ! vậy mà vẫn có thể làm ầm ĩ như vậy."
"Một phòng ngoại thất còn không đủ, còn phải nuôi bảy tám phòng? Nhà này đủ giàu rồi!"
Hoàng đế nheo mắt. Nhà giàu có?
Đỗ Thị Lang hai chân mềm nhũn, khuôn mặt già nua lúc đỏ lúc trắng: "Nói bậy! Đều là nói bậy!"
[Hắn còn cảm thấy đáng tiếc đâu, bảy tám phòng ngoài thất thì chết mất mấy phòng, tất cả đều chết vì khó sinh.]
Đỗ Thị Lang cảm thấy trong lòng lạnh lẽo!
Lưu Diệu Thanh uống trà, liếc nhìn Tô Quyến bên cạnh.
Tô Quyến vẫn đang ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bình phong bên kia, sau đó lại tiếp tục ăn. Ai có thể ngờ rằng nàng vẫn đang trộn lẫn vào cục diện bên kia.
[Chuyện này là do Đỗ phu nhân ở sau lưng đã sắp xếp cho bọn giang hồ du y làm việc. Sử dụng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, sau này hắn biết được, lại không dám đắc tội phu nhân mình, liền giả vờ câm điếc, một cái làm bậy, một cái giả vờ không biết gì, đúng là tuyệt phối.]
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra.... Thì ra là Đỗ phu nhân! Thật sự là tạo nghiệp!
Hoàng đế cau mày, liên tưởng đến chuyện mình không có con, Đỗ Thị Lang dưỡng ngoại thất đúng là có sai, nhưng đứa nhỏ dù sao cũng là vô tội, Đỗ phu nhân thật sự là tàn nhẫn.
[Khi còn trẻ, hắn cần được nhà mẹ đẻ của Đỗ phu nhân đề bạt, một ngụm một câu cả đời một đôi người, dụ dỗ Đỗ phu nhân cao hứng gả cho hắn. Khi hắn trở nên có năng lực hơn, liền vứt bỏ người vợ đã cùng hắn chịu khổ sang một bên.]
“Ta vẫn tưởng Đỗ đại nhân và Đỗ phu nhân cảm tình thật tốt, nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài!”
"Trước đó ta còn lấy vợ chồng Đỗ đại nhân để làm tấm gương cho muội muội và muội phu, thật là xui xẻo, phi phi phi!"
[Cặp vợ chồng này trên tay dính rất nhiều mạng người! Đỗ gia thôn trang ngoài thành mười dặm vẫn còn rất nhiều thi thể đẫm máu được chôn ở trong sân phía sau.]
"Những đứa trẻ rất là vô tội đi!"
"Cả hai vợ chồng này đều không phải là con người."
Hoàng đế ho khan, giả vờ như không biết, lại mang theo vài phần bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Các vị ái khanh, sao lại ồn ào như vậy!"
Tô Quyến vô thức ngẩng đầu lên: [Oa, hoàng đế định tính sổ với Lễ Bộ Thị Lang à?]
[Cũng đúng, hắn mấy năm nay đã lén lút tham ô nhiều như vậy, đều dùng để mua nhà, dưỡng ngoại thất. Đất ở kinh thành không hề rẻ. Làm sao hoàng đế có thể không biết chuyện này, hiện tại có lẽ bắt đầu xử phạt đi.]
Mọi người đều khϊếp sợ: Tham ô! ?
Lễ Bộ Thị Lang làm sao dám!
Thánh Thượng anh minh, không chuyện gì có thể thoát khỏi tai mắt của lão nhân gia.
Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, lắc lắc ống tay áo, dĩ nhiên, trẫm có tai mắt khắp thiên hạ, sao có thể không biết?
Một mặt, ông phái người ra khỏi kinh thành đến thôn trang ngoài thành của Đỗ gia, nhất định phải tìm ra bằng chứng.
Lễ Bộ Thị Lang thường ngày rất thích giảng đạo lý, đắc tội rất nhiều đồng liêu. Bây giờ bím tóc của hắn ta đã lộ ra, mọi người lập tức túm lấy, một hai người kể lại câu chuyện của Lễ Bộ Thị Lang, còn thêm mắm dặm muối một chút.
Những đồng liêu này rất có tài văn chưởng, tưởng chừng như nhẹ nhàng kể lại, nhưng mỗi câu nói của họ lại khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, hết lần này đến lần đẩy Đỗ Thị Lang xuống hố mới thôi.
Hết hòn đá này đến hòn đá khác rơi xuống.
Nhất là Mộc Tế Tửu, mỗi câu đều đầy nước mắt, khiến người ta nghe được cảm thấy rất căm giận.
Lão hoàng đế cau mày nói: “Đỗ khanh còn có gì để biện hộ không?”
Lễ Bộ Thị Lang loạng choạng, trực tiếp quỳ xuống đất: “Bệ hạ! Cựu thần là có chút đa tình, nhưng chưa bao giờ đánh đập hay xúc phạm những nữ nhân đó, đều là việc ác do phu nhân thần làm, thần không hề biết! Mong bệ hạ nắm rõ!”
Đỗ phu nhân hôm nay thân thể có bệnh nhẹ nên không đến dự tiệc.
Lão hoàng đế vung bàn tay to, ra hiệu cho người bên cạnh đưa Đỗ phu nhân vào cung.
Tô Quyến đã ăn xong điểm tâm trước mặt, nàng dùng khăn tay lau miệng, vẫn cảm thấy chưa đủ.
Khi hoàng hậu nhìn thấy những chiếc đĩa trước mặt Tô Quyến đã trống rỗng, bà đã kêu người mang thêm hai đĩa điểm tâm cho Tô Quyến.
Bà vừa nhìn thấy Tô Quyến đã thích, không biết tại sao, chính là muốn đối xử tốt với đứa trẻ này.
Tô Quyến nheo mắt nói: "Hoàng hậu quả nhiên là người tốt, phải nói lão hoàng đế có ánh mắt không tồi."]
Lão hoàng đế rất là hưởng thụ khi nghe những lời này.
[Đáng tiếc ông ta không có con cái, việc chọn thái tử lại quá mức đắn đo... Này, vợ chồng Đỗ gia lại gϊếŧ hại những đứa trẻ vô tội, thật sự là người so với người, tức chết người.]
Đôi mắt của hoàng hậu tối sầm lại, trái tim cũng thắt lại.
Lão hoàng đế trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Việc không có con luôn là nỗi đau trong lòng ông, Đỗ phu nhân lại làm ra việc ác như vậy, Đỗ Thị Lang còn dung túng để cho vợ mình làm ra những việc ác này, thật là ghê tởm!
Lưu Diệu Thanh ho khan một tiếng, bắt đầu dùng một số chủ đề để nói chuyện với Tô Quyến, nàng sợ Tô Quyến tiếp tục suy nghĩ, sẽ khiến lửa giận lan đến trên người.
Đỗ phu nhân rất nhanh đã được dẫn tới, hài cốt cũng được đào lên, hai vợ chồng tham sống sợ chết nên trực tiếp cãi nhau ngay tại chỗ, tiếng thét vang chói tai khiến lão hoàng đế đau cả lỗ tai.
Lão hoàng đế không thể chịu đựng được nữa và tống cặp vợ chồng vào tù ngay tại chỗ. Chỉ chờ vụ án gϊếŧ người được làm rõ cùng với bằng chứng tham ô của Đỗ Thị Lang được tìm ra đầy đủ, là có thể thẩm vấn hắn ta.
Tất cả triều thần đều rõ ràng, Đỗ Thị Lang lần này thật sự hết cứu.
Tô Quyến không nghĩ tới chỉ đi tham dự yến tiệc, không chỉ có nhiều đồ ăn ngon mà còn có thể xem một tuồng kịch lớn như vậy, buôn bán có lời rồi!
[Sau này tốt nhất nên ra ngoài nhiều hơn, nếu không bỏ lỡ tuồng kịch lớn như hôm nay chẳng phải là rất đáng tiếc sao?]
[Bất quá cũng thật kỳ quái. Theo lý thuyết, Đỗ Thị Lang lẽ ra không nên gặp rắc rối sớm như vậy. Hà cô nương vẫn đang chờ kết hôn đâu, hiện tại xem ra là không thể kết hôn rồi.]
Lưu Diệu Thanh: "....."