Chương 13: Tranh Luận Trong Cung Yến

Tống Thiên Phàm chân trước mới cảnh cáo Tô Quyến, không cho phép nàng rời khỏi vương phủ, nhưng không tới hai ngày sau, người trong cung đã đến mời toàn thể Kính vương phủ vào cung dự tiệc, hơn nữa đặc biệt điểm danh Tô Quyến.

Tô Quyến ăn mặc phô trương, vênh váo đi ngang qua trước mặt Tống Thiên Phàm, sợ hắn không nhìn thấy, nàng vẫy vẫy chiếc quạt trên tay hai lần.

Nàng ngoan ngoãn mỉm cười cúi người: "Thế tử gia."

Tống Thiên Phàm quay người, nhắm mắt làm ngơ đi thẳng đến xe ngựa, nhưng xe ngựa lại không thể ngăn cản được tiếng lòng của Tô Quyến.

[Ồ, có người không cho ta rời khỏi phủ, cố tình lại có người cho ta rời khỏi phủ. Thực sự không có cách nào nha.]

Tô Quyến kéo váy lên và lên một chiếc xe ngựa khác.

"......" Tống Thiên Phàm mím chặt đôi môi mỏng, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt mới.

Trong cung trăm hoa đua nở, hoàng hậu tổ chức "Bách Hoa Yến", mời rất nhiều người thân của các quan viên thế gia vào cung tham dự.

Đồ ăn và rượu được bưng liên tục lên bàn, bàn của Tô Quyến và Lưu Diệu Thanh đặt ở cạnh nhau.

Sau khi Tô Quyến ăn xong tại bàn của mình, thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào bàn của Lưu Diệu Thanh, liếʍ mép.

[Điểm tâm màu hồng kia trông cũng thật đẹp mắt, vị chắc hằn là rất mềm mịn.]

[Ồ, vẫn là ở trong cung này tốt hơn. Có nhiều đồ ăn ngon như vậy, không giống như ở Kính vương phủ, nơi đó không có tự do, còn không có đồ ăn.]

Giây tiếp theo, đĩa điểm tâm nhỏ màu hồng được Lưu Diệu Thanh chuyển đến trước mặt Tô Quyến.

"Ta xưa nay không thích ăn những thứ ngọt ngào này, ngươi giúp ta ăn đi."

Đôi mắt Tô Quyến sáng lên: “Ngươi không thích đồ ngọt à?”

"Đúng vậy, luôn cảm thấy có chút ngấy."

Lưu Diệu Thanh nhìn thấy Tô Quyến ăn đến thỏa mãn, cũng cảm thấy vui vẻ theo.

Các nữ nhân trên bàn tiệc vừa ăn uống vừa trò chuyện, có người còn thấp giọng nói về những sự việc xảy ra gần đây ở Kinh thành.

“Nghe nói Đỗ gia đã hủy hôn với Mộc gia, hiện tại Mộc Yên cả ngày ở trong phủ không ra ngoài gặp người.”

"Mộc Yên đâu làm gì sai? Người cố tình hãm hại chính là Hà Nguyệt mà."

"Suỵt!"

Những người đang nói chuyện quay lại nhìn thoáng qua thì thấy Hà Nguyệt đã ngồi vào chỗ của mình từ lúc nào.

Nàng ngồi đó, trên mặt mang khăn che để giấu đi vết thương trên mặt, có thể thấy chuyện xảy ra ngày hôm đó không ảnh hưởng nhiều đến nàng ta.

"Nàng da mặt cũng thật dày, Mộc Yên bị nàng làm tổn thương như vậy, nàng còn có lá gan ngồi ở chỗ này."

"Nếu ta là nàng ấy, ta phải trực tiếp dập đầu tạ tội đi!"

Bên đây thấp giọng nghị luận, bên kia các vị khách nam cũng lần lượt ngồi vào chỗ.

Hoàng đế cùng hoàng hậu ngồi xuống vị trí trên cao, vừa ngồi xuống, còn chưa nhìn thấy Tô Quyến, ông đã trước tiên nghe thấy tiếng lòng của nàng.

[Đồ ăn trong cung này ngon quá. Ta thật hâm mộ hoàng đế và hoàng hậu. Họ có thể ăn những món này hàng ngày.]

Hoàng đế nói với hoàng hậu ở bên cạnh: “Trong cung có rất nhiều chuyện, nhưng thế tử phi chỉ nghĩ đến đồ ăn, quả thực là tâm tính của tiểu cô nương.”

Hoàng hậu mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích: “Ta cảm thấy Thế tử phi là một đứa trẻ lương thiện, chỉ thích ăn uống, cũng không có gì là không tốt.”

Lần đầu tiên gặp Tô Quyến, bà đã rất thích đứa trẻ này, cũng rất có cảm tình tốt với nàng.

Ở kinh thành này có rất nhiều quý nữ, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, bà ở trong cung đủ lâu để nhìn thấu rất nhiều sự việc và con người, có được tâm tình đơn giản như Tô Quyến thì rất ít.

Đứa nhỏ này nếu có thể luôn suy nghĩ đơn giản như bây giờ cũng khá tốt.

Dù sao con người luôn cần đơn giản chút, sẽ sống thoải mái hơn, cũng không bị mắc kẹt trong bốn bức tường của hoàng cung này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt bà trở nên có chút cô đơn.

Hoàng đế ở một bên cũng không để ý tới, chỉ tập trung vào những vị khách trong bữa tiệc phía dưới.

Không biết là ai, đột nhiên nhắc đến chuyện xảy ra ở Lưu phủ ngày hôm đó, lập tức xảy ra tranh cãi.

Sau hai chén rượu, Đỗ Thị Lang bắt đầu hơi say. Hắn ta ngày thường rất lịch sự và nhã nhặn, bây giờ bắt đầu giáo huấn Đại Lý Tự Liên Thiếu Khanh, “Không phải ta nói, Liên Thiếu Khanh, chuyện xảy ra ở Lưu phủ ngày hôm đó, lệng lang cũng nên có vài phần trách nhiệm, lúc trở về nên ràng buộc một chút mới đúng."

Liên Thiếu Khanh là một người thẳng tính, trong hai ngày qua ở kinh thành có rất nhiều lời bàn tán, với tư cách là một người cha cũng cảm thấy mất hết mặt mũi, trong lòng vốn đã buồn bực, bị Đỗ Thị Lang nói như vậy, hắn cảm thấy lửa giận đằng đằng bừng lên!

"Đỗ Thị Lang nói vậy là sai rồi!"

"Con người đều có thất tình lục dục. Con trai ta mặc dù lớn lên có chút khác với người bên ngoài, nhưng chưa bao giờ làm hại ai, lại càng không khiến ai gặp nguy hiểm! Làm sao có thể là lỗi của con trai ta?"

Tô Quyến cắn một miếng điểm tâm, nghe lời nói phát ra từ phía nam nhân bên kia, chớp chớp mắt: [Con trai hắn không có ý định làm hại ai, nhưng lão cha như ngươi lại không nhất định, còn muốn liên lụy đến Mộc cô nương, bây giờ lại muốn dựa vào chuyện này đem nhà mình trích ra sạch sẽ. Trái bóng này đẩy rất hay, ngươi tự nhận là người thứ hai, không ai dám tự xưng là người thứ nhất.]

Hoàng đế nhướng mày, hai ngày trước ông đã nghe nói, khi nhà họ Lưu xảy ra chuyện, thế tử phi có mặt, hai cô nương ngay tại hiện trường bắt đầu đánh nhau.

Xem tình hình này, lúc đó công lao của Tô Quyến là không thể thiếu.

Chuyện này ông cũng chỉ nghe được một phần, chi tiết cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng bây giờ dưa đã đưa đến trước mặt ông, không ăn sẽ rất lãng phí.

Ông dù bận nhưng vẫn ung dung theo dõi cuộc tranh luận giữa các thần tử.

Chỉ thấy Mộc Tế Tửu đã tức giận: "Liên Thiếu Khanh! Ngươi nói một câu chưa từng làm hại ai, nhưng lại làm tổn thương con gái của ta. Con gái ta từ hôm đó về nhà liền nhốt mình trong phòng, bây giờ ngươi lại nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, đem con trai mình hoàn toàn thoát khỏi chuyện này, thật đúng là khinh người quá đáng!

[Nói cũng không phải là nói như vậy. Dù sao cũng là con gái của ngươi không chú ý kết bạn, tin lầm người, nói trắng ra chính là chuyện từ hôn là do Đỗ gia đề ra!]

Liên Thiếu Khanh cười lạnh nói: "Mộc Tế Tửu, ngươi nói những lời này với ta làm gì?"

“Người hủy hôn với cô nương nhà ngươi là Đỗ gia, không phải con trai ta.”

Nhìn thấy Liên Thiếu Khanh chĩa mũi dùi vào mình, Đỗ Thị Lang sớm có chuẩn bị từ trước nói: “Mộc Tế Tửu, vốn dĩ hai nhà đính hôn là chuyện tốt, nhưng suy cho cùng, cuộc hôn nhân này là chuyện của con trai ta, trái tim nó thuộc về người khác nên ta không còn cách nào khác ngoài việc hủy bỏ hôn ước."

[Những lời này nói ra nghe có vẻ đường hoàng, còn không phải là ám chỉ thanh danh cô nương người ta đã bị hủy, thậm chí không biết có thật sự vô tội hay không nên không dám lấy về nhà mà thôi!]

Mộc Tế Tửu tức giận đến khuôn mặt già nua đỏ bừng: "Đỗ Thị Lang, uổng công ngươi làm Lễ Bộ Thị Lang, lời nói như vậy cũng có thể nói ra khỏi miệng!?"

"Lúc đó là nhà các ngươi vội vàng tới phủ cầu thân với con gái của ta, bây giờ muốn từ hôn cũng là nhà các ngươi!Đỗ gia các ngươi không khỏi khinh người quá đáng!"

Khi đó, con gái của hắn cũng ở bên cạnh nhìn mọi chuyện, hắn vẫn còn nhớ rõ Đỗ phu nhân nóng lòng muốn cầu thân Yên Nhi như thế nào.

Chỉ thấy Đỗ Thị Lang vẻ mặt bình tĩnh, uống chút rượu, bộ dáng không hề quan tâm, rất nhiều người nhìn thấy hắn như vậy cũng tức giận không nhẹ.

[Còn không phải vì con trai của Đỗ Thị Lang bên ngoài dưỡng ngoại thất, bụng đã rất to rồi sao? Đỗ phu nhân mới vội vàng tìm đích mẫu cho đứa nhỏ. Thấy nhà họ Mộc dễ bắt nạt, chắc chắn là con gái của ngươi sau khi lấy chồng rồi biết chuyện cũng sẽ Không dám nói gì!]

Một tiếng “bốp” vang lên, chén rượu của một vị khách rơi xuống bàn.

Nha hoàn bên cạnh nhanh chóng dọn dẹp.

“Trời ạ! Ta đã nói Đỗ gia ngày thường luôn cho mình rất cao, tại sao lại coi trọng cô nương Mộc gia, không ngờ là do con trai họ dưỡng ngoại thất, bụng cũng rất to rồi!"

“Trước khi kết hôn thì thê thϊếp đã sinh ra trưởng tử, thật là quá đáng!”

"Đỗ gia này còn muốn đi khắp nơi lừa gạt Mộc cô nương, thật sự không phải người!"