Sắc mặt của Tống Thiên Phàm lập tức tối sầm sau khi bị vạch trần.
Tô Quyến dáng vẻ có chút ủy khuất lại không thể không nghe lời: “Thϊếp thân đã biết.”
Nàng không hỏi Tống Thiên Phàm tại sao, trong lòng đã có chút khinh thường Tống Thiên Phàm.
[Chỉ có nam nhân vô dụng mới mang cơn giận từ bên ngoài về nhà. Ta đã biết Tống Thiên Phàm là kẻ không có đầu óc, kết quả lại còn ngu ngốc, chỉ biết phá hoại, còn tự cho mình là đúng.]
Tống Thiên Phàm sôi máu lên, nắm tay siết chặt dưới ống tay áo, gân xanh nổi lên: “Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đừng trách bản thế tử bỏ ngươi, ngày mai khiến cho ngươi lăn khỏi Kính vương phủ! "
Lúc này Tống Thiên Phàm tức giận đến mức hoàn toàn quên mất hôn sự là do hoàng đế ban cho, không phải hắn nói bỏ là có thể bỏ.
Huống chi Tô Quyến còn có những công dụng khác đối với hoàng đế.
Nghe được lời nói của Tống Thiên Phàm, Tô Quyến sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi xuống: “Thế tử gia, thϊếp thân nhất định sẽ nghe lời ngài, tuyệt đối không dám có suy nghĩ khác!
"Ngài đừng bỏ ta. Nếu ta không ở trong vương phủ, ta còn có thể đi đâu đây thế tử gia!"
Nàng quỳ xuống đất, lau nước mắt, tự hỏi muốn hay không ôm đùi hắn, như vậy càng có vẻ chân thành hơn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Nàng có chứng bệnh ghét người ngu ngốc, không muốn tiếp xúc thân thể với những người ngu ngốc.
[Lạy ông trời trên cao, ta, Tô Quyến, nếu có nửa phần bất mãn, sẽ khiến Tống Thiên Phàm không được chết tử tế.]
Lời nói và hành động của Tô Quyến vô cùng bi thương, dường như đang sợ hãi trước lời nói của Tống Thiên Phàm., sợ bị Tống Thiên Phàm đuổi ra khỏi vương phủ, nàng vừa khóc vừa cầu xin Tống Thiên Phàm.
Tống Thiên Phàm càng tức giận, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào khuôn mặt giả dối của Tô Quyến, nữ nhân này sao dám lừa gạt chính mình như vậy!
Hắn giơ tay bóp lấy chiếc cổ trắng nõn mịn màng của Tô Quyến, dùng sức nâng nàng lên, gân xanh trên cánh tay hắn nổi lên, có ý muốn gϊếŧ người: “Ngươi cho rằng ta không dám gϊếŧ ngươi sao?”
Tô Quyến đột nhiên khó thở, liều mạng kiễng chân lên, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay, nàng khàn giọng nói: "Thế tử."
[…Tống Thiên Phàm không phải thực sự muốn gϊếŧ ta đi?]
[Gϊếŧ chết Thế tử phi mà lão hoàng đế đích thân ban hôn, chính là một cái tát vào mặt lão hoàng đế.]
[Hắn không còn muốn vị trí thái tử nữa sao?]
[A, hắn thật sự quá ngu ngốc! ?]
Tống Thiên Phàm dừng tay lại, đúng vậy, nếu bây giờ hắn gϊếŧ Tô Quyến, chính là tát vào mặt hoàng đế, điều này chắc chắn sẽ gây bất lợi cho hắn.
Hiện tại trong triều người ủng hộ hắn rất ít, ngược lại Hàn vương thế tử càng chiếm được Thánh Tâm nhiều hơn. Nếu bây giờ hắn khiến hoàng đế nổi giận, tương lai rất khó lấy được hoàng đế yêu thích.
Sau khi cân nhắc lợi hại, Tống Thiên Phàm quyết định không gϊếŧ Tô Quyến, hắn vung tay thật mạnh, Tô Quyến ngã xuống đất, thở dốc, kịch liệt ho khan.
[Ta gần như nghĩ rằng cô nãi nãi sẽ giao phó tại đây!]
[ xem ra Tống Thiên Phàm vẫn là hèn nhát, căn bản không dám chọc giận lão hoàng đế, sợ phá hỏng con đường đi đến vị trí thái tử, haha.]
Tống Thiên Phàm cụp mắt xuống, tâm tư của hắn phần lớn đều bị Tô Quyến nói trúng.
Hắn từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn tay, chậm rãi lau tay: "Tô Quyến, ngoan ngoãn ở trong vương phủ, đừng giở trò gì. Bản thế tử xem ở một hồi vợ chồng, lưu lại thế tử phi ngươi."
"Nếu không thì đừng trách ta tàn nhẫn."
Tống Thiên Phàm bỏ lại lời cảnh cáo, ném chiếc khăn đã lau tay cho Tô Quyến rồi nhanh chóng rời đi, sợ nếu đi chậm sẽ lại nghe thấy những lời khó chịu đó từ tiếng lòng của Tô Quyến.
Hắn có thể nhịn một lúc, nhưng không thể nhịn cả đời, sợ trong cơn tức giận sẽ thật sự gϊếŧ chết Tô Quyến, hủy hoại đại sự tương lai.
Tô Quyến chán ghét nhặt khăn tay lên, tựa hồ trên đó có thứ gì bẩn thỉu, nhanh chóng ném sang một bên!
[Này, Tống Thiên Phàm này thật sự không có thuốc chữa, vứt đồ đã dùng cho người khác. Ngươi cho rằng khăn tay của ngươi là bánh trái thơm ngon sao?]
Tống Thiên Phàm đã đi tới trong sân, dù đi nhanh đến mấy cũng vẫn nghe được những lời này.
Những đường gân trên trán nổi lên, hắn nhẫn nhịn chịu đựng một hơi. Hắn cầm trên tay chuỗi tràng hạt lấy từ cổ tay và tự nhủ trong lòng: Một chút thiếu kiên nhẫn sẽ làm hỏng kế hoạch lớn.
[Vương gia và vương phi rõ ràng là người tốt, tại sao lại sinh ra cái ngoạn ý như ngươi? Làm hại cả nhà chết không nhắm mắt. Thật sự là xui xẻo tám đời.]
Tống Thiên Phàm đang đi trong sân vô cùng sửng sốt, có ý gì?
Cả nhà chết không nhắm mắt?
Là ai?
Là ai có lá gan lớn như vậy làm hại Kính Vương Phủ?
[Ta thực sự muốn nhét Tống Thiên Phàm trở lại đầu thai một lần nữa.]
[Ngươi cho rằng ai cũng hiếm lạ ngươi. Nếu ngươi thật sự có thể bỏ ta, vậy ta thật sự sẽ cầu trời phật tạ ơn tổ tiên.]
[Ngươi còn dùng vị trí Thế tử phi để uy hϊếp cô nãi nãi, chậc chậc, ngươi cho rằng ta hiếm lạ sao?]
[Ngươi cũng không thèm nhìn xem chính mình trên người có gì để người khác ham muốn không. Ham muốn ngươi lớn tuổi nhưng không chịu tắm rửa?]
[Hay ham muốn tính cách lớn lối khi nói chuyện của ngươi.]
“Bụp!” Một tiếng, chiếc vòng tay bị Tống Thiên Phàm đánh vỡ, những hạt châu rơi vãi trên sàn nhà.
Mấy người hầu gần đó vội vàng nhặt lên, một đám người ôm đầu run rẩy vì sợ bị liên lụy và trừng phạt.
Tống Thiên Phàm sắc mặt u ám rời khỏi sân của Tô Quyến.
Khi nghiệp lớn của hắn hoàn thành, hắn sẽ dùng ngàn đao chặt người nữ nhân này thành từng mảnh để giải tỏa hận thù trong lòng.
Tô Quyến lúc này đang ở trong phòng, nằm ngửa trên ghế mềm mại thích thú đọc truyện, như thể chuyện Tống Thiên Phàm vừa bóp cổ nàng chưa từng xảy ra.
Đông Đông hai mắt đỏ hoe ở bên cạnh bôi thuốc, thấp giọng nói: "Thế tử gia cũng quá độc ác, dù ngài ấy có tức giận đến đâu, cũng không nên bóp cổ người!"
“Hôm nay người ở Lưu phủ cũng không nói được mấy câu, thế tử gia vì sao lại tức giận với người như vậy? Rõ ràng là đi đến Lưu phủ bị Lưu cô nương chọc giận, không có chỗ nào để trút giận, cho nên quay lại trút giận lên đầu người!"
Tô Quyến nhướng mày nói: "Ngươi cũng khá thông minh, toàn bộ đều bị ngươi đoán trúng."
Nhìn thấy Tô Quyến cười, Đông Đông càng cảm thấy khổ sở thay cho nàng, thế tử đã làm như vậy, thế tử phi còn miễn cưỡng vui cười.
"Người rõ ràng không kém gì Lưu tiểu thư. Đợi hai năm nữa, dung mạo của người trưởng thành hơn, nhất định sẽ đẹp hơn Lưu tiểu thư. Thế tử gia thật đúng là không biết trân trọng!"
“Lưu cô nương cũng thật là, biết thế tử gia đã kết hôn thì nên tránh xa ngài ấy ra.”
"Cuối cùng người chịu thiệt vẫn là người!"
Tô Quyến nghe Đông Đông thay mình oán giận, khuôn mặt trắng bệch thỉnh thoảng lại cử động, tay Tô Quyến ngứa ngáy, đặt thoại bản xuống, nắm lấy mặt nàng mà chà đạp một phen.
"Đông Đông, Lưu tiểu thư xinh đẹp, tài giỏi, nhân hậu hiền lành, chúng ta có thể mắng thế tử, nhưng không thể kéo Lưu cô nương theo cùng!"
Tô Quyến cười nói: "Hơn nữa, ngươi không cảm thấy hiện tại ta vẫn rất ổn sao?"
“Thế tư gia dù có lớn gan đến đâu cũng không dám thật sự gϊếŧ ta?”
Đừng nói hắn bây giờ hèn nhát, cho dù một ngày nào đó thật sự lên ngôi, chính nàng cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, có hệ thống trong tay, còn sợ gì nữa?
Tô Quyến thực sự không coi trọng hành động trẻ con của Tống Thiên Phàm.
Nhưng Tô Quyến càng cười, Đông Đông càng cảm thấy ủy khuất thay nàng, hai mắt khóc đến đỏ hoe, tự hỏi tại sao cuộc đời của chủ nhân lại khốn khổ như vậy, gặp phải thế từ gia có tính khí thất thường.
Chủ nhân vẫn luôn ẫn nhẫn nhượng bộ, thế tử gia vẫn đuổi theo không bỏ!
Chủ nhân đáng thương nửa đời sau còn muốn ở lại vương phủ tiếp tục chịu ủy khuất.