[Chết tiệt, lại bắt đầu lại à? !]
Trong phòng cưới, dưới ánh nến lung linh, Tô Quyến, người mặc váy cưới màu đỏ, không kiên nhẫn kéo chiếc khăn trùm đầu màu đỏ ra.
"Két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Tống Thiên Phàm bước vào, thị vệ phía sau đóng cửa lại.
Hắn có lòng đề phòng rất nặng, vẻ mặt bình tĩnh, nếu hắn không mặc áo cưới, nhìn qua hoàn toàn không giống chú rể trong ngày cưới.
[Hệ thống hỏng rồi à, tại sao lại không nói gì? !]
Trong đầu Tống Thiên Phàm vang lên một giọng nói mềm mại, ánh mắt hắn trở nên phức tạp, đôi môi mỏng mím chặt, nhưng hắn không hề ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng lòng của Tô Quyến.
Nữ nhân trước mặt hắn, xét về thân phận thì chỉ là con gái của một thương gia, tình cờ được hoàng đế nhìn trúng, sau đó hoàng đế ban hôn cho hắn và nàng, nàng trở thành thế tử phi.
Tất cả cũng chỉ vì nàng ấy có được một thần khí tên là "Hệ thống", nó có thể đoán trước tương lai.
Hoàng đế dưới gối không có con cái, để kiểm soát nàng tốt hơn, hoàng đế quyết định ban hôn.
[Thôi kê đi, dù sao không phải bị chém chết cũng là bị mệt chết!]
[Thật không phải là chuyện con người nên làm.]
Tống Thiên Phàm nghe được tiếng lòng tràn đầy buồn bực này, hắn đi tới trước mặt Tô Quyến, vẻ mặt tối tăm, giọng nói mang theo lạnh lùng: “Ta mặc kệ ngươi có ý đồ gì, đã bước chân vào Vương phủ thì cư xử đúng mực cho ta. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình, coi chừng mạng của ngươi."
Tống Thiên Phàm lạnh lùng cảnh cáo, nếu nữ nhân này không có chặn ngang một chân, người mà hắn cưới hôm nay sẽ là Lưu Diệu Thanh, con gái của Trung Thư Lệnh.
Tô Quyến có vẻ sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, giọng nói rụt rè: “Thϊếp thân nhớ kỹ.”
Vẻ mặt của Tống Thiên Phàm khá lên một chút, nữ nhân này cũng khá ngoan ngoãn.
Một giây tiếp theo, tiếng lòng của Tô Quyến vang lên: [Hắn chắc chắn đã bị lừa đá vào đầu! ? Ai có thể thích ngươi? Dạng chó hình người."
[Trong vương phủ không có gương sao, hay là lúc ông trời ban đầu óc cho loài người đã quên ban cho ngươi?]
[Ngươi có cái đầu to nhưng lại không có nhiều trí thông minh, còn nhớ thương kinh thành tài nữ Lưu Diệu Thanh, cũng không nhìn lại đức hạnh của bản thân, ngươi chỉ dựa vào mấy bài thơ, mấy bài văn chương để giành được danh hiệu đệ nhất tài tử, thì cho rằng cô nương người ta sẽ thích ngươi?]
[Người ta trong lòng ngưỡng mộ chính là thanh mai trúc mã, thái độ làm người ngay thẳng, thanh danh lan xa Liễu Huyền.]
[Liễu Huyền mới là quân tử đường đường chính chính, Lưu Diệu Thanh con mắt lại không mù, làm sao có thể coi trọng ngươi?]
Tống Thiên Phàm vẻ mặt tối tăm, ánh mắt lạnh lùng, sát ý bộc phát, nữ nhân này không những ngu dốt lại còn không biết điều!
[Không biết lão hoàng đế rốt cuộc nghĩ gì, có nhiều huynh đệ cháu trai như vậy, ngay từ đầu lại coi trọng ngươi, muốn phong ngươi làm thái tử?]
Tống Thiên Phàm nghe vậy sửng sốt.
Hoàng đế coi trọng hắn?
Ngay từ đầu?
Lời này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ sau này hoàng đế còn thay đổi người khác lên làm thái tử?
Ai?
[Thật đáng tiếc, là ngươi không đủ đầu óc, không đáp ứng được mong đợi của hoàng đế.]
Tống Thiên Phàm lại bị mắng là ngu ngốc, trên trán nổi lên gân xanh. Hắn nắm chặt những ngón tay giấu dưới ống tay áo, kìm nén ý muốn cắt cổ nữ nhân trước mặt. Hắn cười khẩy, duỗi ngón tay hơi lạnh lẽo ra, dùng sức nắm cằm Tô Quyến.
"Ta mặc kệ ngươi có năng lực gì, nhưng nếu ngươi dám làm vương phủ gặp phiền toái, ta sẽ lập tức áp giải ngươi vào cung chịu mức hình phạt cao nhất!"
Tô Quyến chịu đựng quai hàm đau đớn.
["Nếu như ta có bản lĩnh, ta sẽ chặt ngươi thành từng mảnh!"]
Tống Thiên Phàm hừ lạnh một tiếng, cuộc hôn nhân này đối với hắn vốn không có ích lợi gì.
Hoàng đế ban hôn, hắn không thể chống lại thánh chỉ, hơn nữa, hắn có thể biết trước một số chuyện từ tiếng lòng của Tô Quyến, giữ nàng ở trong phủ cũng không phải là chuyện xấu. Trước mắt tới nói, nữ nhân này cũng có chút tác dụng cho kế hoạch của hắn.
Quan trọng là không thể để nàng quá mức thân cận với hoàng đế, nếu không sẽ tiết lộ quá nhiều tin tức, gây bất lợi cho chính mình.
Nghĩ đến đây, Tống Thiên Phàm hất tay ra, Tô Quyến đột nhiên mất đi trọng tâm, lắc lư, từ trên giường rơi xuống đất.
Hắn kiêu ngạo liếc nhìn Tô Quyến rồi bước ra khỏi phòng.
Tô Quyến hiện tại vẫn không hề biết rằng tiếng lòng của mình đã bị người khác hoàn toàn nghe thấy, nàng trợn mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, cởi bỏ những thứ cồng kềnh trên người, vỗ mông, nằm xuống giường, ngáp dài, không hề lo lắng có người đi vào đυ.ng phải cảnh tượng này.
Nàng biết rất rõ đêm nay sẽ không có người tới hầu hạ nàng, bởi vì Tống Thiên Phàm đã ra lệnh, muốn dìm uy phong của thế tử phi.
Nàng không hiểu tại sao một nam nhân ngu ngốc như vậy lại có tự tin để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nàng càng không thể hiểu tại sao lão hoàng đế lại coi trọng hắn. Kết cuộc cuối cùng chính là gian thần xu nịnh, nghịch thần mưu phản, ngoại tộc xâm chiếm, thiên hạ đại loạn.
Sở dĩ Tô Quyến biết rõ như vậy bởi vì đây đã là lần thứ ba Tô Quyến bắt đầu lại.
Nàng ở hiện đại thức đêm tăng ca, rồi đột ngột qua đời, sau đó xuyên qua và trói buộc một cái hệ thống "cứu thế", chỉ cần nàng hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt vương triều này khỏi chiến loạn, nàng có thể hồi sinh cơ thể của mình ở hiện đại, trở về thế giới ban đầu.
Còn được thưởng một căn nhà ở trung tâm thành phố.
Ai có thể từ chối một căn nhà? ?
Nàng làm việc cật lực, thức đêm tăng ca chỉ để có một căn nhà, chỉ có căn nhà trong tay mới khiến cho nàng yên tâm?
Đã buồn ngủ còn đưa tới gối đầu, ai có thể cự tuyệt.
Lúc đầu, nàng nghĩ nhiệm vụ rất đơn giản, bởi vì lão hoàng đế của triều đại này không có người thừa kế, cho nên tình hình trong triều đang rất hỗn loạn, rất nhiều người đã có ý định mưu phản, nàng chỉ cần gϊếŧ hết những người có ý định mưu phản, lão hoàng đế lại chọn một người thích hợp, làm con thừa tự dưới gối mình.
Lần đầu tiên, nàng ẩn náu trong bóng tối, giúp lão hoàng đế gϊếŧ chết tất cả các hoàng tộc có ý định mưu phản. Lão hoàng đế lại lập Kính Vương thế tử Tống Thiên Phàm làm thái tử, sau đó lão hoàng đế qua đời vì bệnh tật. Tống Thiên Phàm lên ngôi, không ngờ rằng hắn ta tin tưởng nịnh thần, gϊếŧ chết rất nhiều trung thần, ban ra rất nhiều sách lược làm hại tới người dân địa phương, dân chúng giận dữ chỉ trích hắn là bạo quân.
Ngoại tộc tìm cơ hội xâm lược, Đại Tấn lâm vào cảnh loạn trong giặc ngoài, cuối cùng bị diệt vong, dân chúng trôi giạt khắp nơi, nhiệm vụ thất bại.
Lần thứ hai bắt đầu lại, hệ thống xảy ra một số trục trặc, may mắn là nàng đã có chút kinh nghiệm nên ảnh hưởng không lớn.
Nàng vào cung canh giữ ở bên cạnh lão hoàng đế, muốn bảo vệ lão hoàng đế, thuận tiện loại bỏ những phần tử gây rối, cùng lúc ngăn cản lão hoàng đế lập Kính Vương thế tử làm con thừa tự, kết quả bị lão hoàng đế ban hôn, đến ở trong phủ Kính Vương.
Không biết sau này xảy ra chuyện gì, lão hoàng đế lại đổi ý, muốn lập Hàn Vương thế tử làm thái tử, Tống Thiên Phàm biết được liền tạo phản, gϊếŧ chết cả nhà Hàn Vương thế tử. Sau đó Tống Thiên Phàm bị bắt, cả nhà bị tống vào ngục, bao gồm cả nàng, đều bị coi là loạn thần tặc tử.
Sau đó lão hoàng đế qua đời, không có người thừa kế, hoàng tộc tranh chấp, triều thần không trung thành, loạn trong giặc ngoài, thiên hạ lại đại loạn, nhiệm vụ lại thất bại.
Hiện tại là lần thứ ba bắt đầu lại, nàng tuy rằng không vào cung, nhưng hệ thống lại bãi công, không liên lạc được!