Chương 8

Du Diễn mặc một chiếc áo phông trắng kết hợp với quần dài xuất hiện trước mặt anh.

"Em nghe thấy tiếng đóng cửa, đợi một lúc rồi mới đi ra." Du Diễn nhẹ nhàng giải thích, giữa hai lông mày tràn đầy lo lắng: "Trông anh không được khoẻ."

Phòng tắm chỉ cách lối vào một bức tường.

Mặc dù Du Diễn không cố ý nghe lén, nhưng chuyện vừa rồi cũng rất thú vị.

"Không sao."

Tâm trạng Giản Kim Triệu u ám, trong người có chút choáng váng, yếu ớt nói: "Cậu đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."

Du Diễn gật đầu nhưng không nhúc nhích: "Thầy Giản, không biết em nghĩ có đúng không."

Giản Kim Triệu nhất thời không theo kịp suy nghĩ của cậu, "Chuyện gì?"

Du Diễn nói, "Anh vừa nói "cách khác", là bảo em tìm một công ty tốt hơn Giải trí Mạch Ảnh đúng không?"

Trong giới giải trí, vẫn có những công ty sẵn sằng đầu tư cho người mới.

Cho dù là người đã ký hợp đồng với công ty khác như Du Diễn, chỉ cần có ngoại hình và năng lực đủ mạnh, công ty sẵn sằng bỏ tiền bồi thường phí vi phạm hợp đồng.

Giản Kim Triệu phản ứng lại, dựa theo kí ức chỉ điểm cho cậu: "Giải trí Bắc Đẩu cũng được, cậu có thể thử xem."

Du Diễn lấy ra tờ giấy đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm: "Thầy Giản, đây là phương thức liên lạc của em, em muốn theo anh, hy vọng anh có thể cho em một cơ hội.—"

"Chẳng qua tạm thời em chưa có nhiều tiền như vậy, nhưng em chắc chắn có thể giúp anh và công ty kiếm lại được."

"..."

Công ty anh?

Tương lai kiếm lại?

Giản Kim Triệu rũ mắt, trong đầu loé lên suy nghĩ.

"Thầy Giản, đừng vội từ chối em, trước mắt cứ suy nghĩ trước nhé?" Du Diễn tranh thủ đến gần nói, "Em có thể đợi, bao lâu cũng đợi được."

"..."

Mùi bạc hà quanh quẩn trên chóp mũi, xông thẳng vào lục phủ ngũ tạng, đủ để xua tan không khí u ám mà Cát Vân Thăng mang đến.

Giản Kim Triệu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sáng ngời của người trước mặt. Không hiểu sao anh lại nghĩ đến những chú chó con trong cửa hàng thú cưng đang cố gắng lấy lòng người mua.

Mang theo sự ngây thơ bước chân vào xã hội, cùng với sự dũng cảm không sợ thất bại.

Giản Kim Triệu không trực tiếp đồng ý, nhưng cũng không từ chối, "Để tôi suy nghĩ rồi nói sau."

...

Hai phút sau, cửa thang máy từ từ đóng lại.

Du Diễn mở điện thoại đã tắt cả đêm, lập tức có cuộc gọi đến, "Alo."

"Mẹ kiếp! Cuối cùng cậu cũng chịu nghe máy? Điện thoại thì tắt, WeChat cũng không trả lời. Rốt cuộc cậu đi đâu thế?"

Giọng nói oang oang vang lên.

Du Diễn giơ điện thoại ra xa, "Mạnh Tuyển, nói trọng điểm."

Mạnh Tuyển không chịu buông ta: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu, không phải cậu thật sự ký cái "khế ước bán thân" kia đấy chứ?"

"Cậu chọn cái công ty tồi tàn với tên người đại diện kia làm gì? Nếu thật sự muốn tiến vào giới giải trí, không bằng trực tiếp đi tìm nhà..."

"Mạnh Tuyển!"

Kính thang máy phản chiếu ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Du Diễn.

Không khí ngưng lại một lát, Mạnh Tuyển ở đầu bên kia cũng đổi giọng: "Là tôi lỡ lời, nói sai rồi. Người anh em đừng so đo với kẻ tiểu nhân này."

Du Diễn nhìn thang máy xuống đến tầng -1, "Nói nhảm nữa thì tôi tắt đây."

"Đừng mà."

Mạnh Tuyển chuyển đề tài, "2 giờ chiều, vẫn chỗ cũ có một cuộc đua xe Rally, cậu tới không?"

Du Diễn bước ra khỏi thang máy đi thẳng đến góc bãi đỗ xe.

Ở đó có một chiếc Motor màu đỏ đen đã được cải tiến. Người am hiểu về xe chắc chắn sẽ nhận ra, thương hiệu và giá cả chiếc Motor này có thể so sánh với một ngôi nhà.

"Không đi, cả đêm không ngủ, sắp chết rồi, về ngủ bù đã."

Du Diễn cúp điện thoại, lấy mũ bảo hiểm đội rồi lên xe.

Rầm rầm rầm! Tiếng động cơ xe gầm rú!

Du Diễn thoải mái lái xe ra khỏi bãi đỗ. Vừa ra ngoài, đôi mắt sắc bén đột nhiên thấy một bóng người—

Cát Vân Thăng, người vừa rời đi vẫn đang đứng ở lối vào khách sạn. Không biết đang nói chuyện điện thoại với ai mà vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

Chuyện cũ hiện ra.

Sâu trong con ngươi Du Diễn hiện lên một tia điên cuồng, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đôi môi mỏng lặng lẽ nhếch lên.

Ba, hai, một.

Đếm ngược trong lòng kết thúc, Du Diễn điều khiển Motor lao tới.

Kỹ thuật điều khiển Motor hoàn hảo, lướt qua ngay sát bên người Cát Vân Thăng.

Gió rít bên tai, kɧoáı ©ảʍ không chút cố kỵ, phá bỏ hết mọi gông xiềng.

"—A!"

Cát Vân Thăng sợ hãi đến mức ngã ngồi, ném điện thoại ra xa.

Hắn chỉnh lại kính, run giọng chửi rủa: "Chết tiệt, đi đứng kiểu gì thế!"

Du Diễn nhìn bóng dáng chật vật qua gương chiếu hậu, cười khẩy kéo kính mũ bảo hiểm xuống che giấu điên cuồng trong mắt, nghênh ngang rời đi.