Chương 6

Dưới tác dụng của Whiskey, Giản Kim Triệu hiếm có được một giấc ngủ ngon. Chờ đến khi tỉnh dậy, nắng đã chiếu rọi qua khe rèm cửa.

Giản Kim Triệu sờ mồi hôi trên trán, thở hổn hển.

Mặc dù không còn nhớ giấc mơ đêm qua, nhưng chắc chắn rằng anh vẫn bị mắc kẹt trong bóng ma của kiếp trước, không biết khi nào mới có thể thoát ra hoàn toàn.

Giản Kim Triệu không phải người thích ngủ nướng, một lúc sau bèn đứng dậy đi tắm. Vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy một người trên ghế sofa.

"Thầy Giản, chào buổi sáng."

Du Diễn dậy rồi, vẫn mặc áo choàng tắm.

"..."

Giản Kim Triệu sửng sốt một lát mới nhớ lại vụ tối qua, "Chào buổi sáng, cậu dậy lúc nào vậy?"

Người này rất ngoan ngoãn, cả đêm qua không hề gây ra tiếng động nào cả.

Du Diễn đứng dậy, "Mới dậy thôi, bên trong phòng tắm có đồ vệ sinh nên em dùng rồi. Vốn định đi luôn nhưng... quần áo tối qua vẫn chưa khô."

Giọng nói có phần bối rối.

Quả thật ban ngày mà mặc áo choàng tắm ra ngoài đúng là kỳ lạ.

Giản Kim Triệu nói, "Chờ một chút, tôi nhờ khách sạn mang cho cậu bộ quần áo."

Ánh mắt Du Diễn sáng lên, "Vâng."

So với bộ dáng đêm qua, giờ cậu càng giống sinh viên đại học hơn, khí chất sạch sẽ trong sáng.

Giản Kim Triệu gọi phục vụ phòng, bước đến quầy bar rót cho mình một ly nước ấm.

Du Diễn đứng im tại chỗ, ánh mắt di chuyển theo anh.

Giản Kim Triệu biết tương lai Du Diễn chắc chắn sẽ nổi tiếng, nhưng anh không biết tình hình hiện tại của cậu, "Cậu tốt nghiệp chưa? Sao lại ký hợp đồng với Giải trí Mạch Ảnh?

Anh hồi tưởng lại, hình như kiếp trước Du Diễn là nghệ sĩ của Giải trí Bắc Đẩu.

Công ty này là một trong hai gã khổng lồ của ngành điện ảnh và truyền hình của Trung Quốc, đào tạo ra vô số ảnh đế ảnh hậu.

"21 tuổi, vừa mới tốt nghiệp hồi tháng sáu."

Du Diễn nhân cơ hội đến gần giải thích: "Em vẫn luôn thích diễn xuất, vừa lúc Tần... Tần Lãng ngỏ lời, thấy điều kiện khá tốt nên không nghĩ nhiều mà ký hợp đồng luôn."

Giản Kim Triệu nghe được lời thẳng thắn này bỗng thấy bất đắc dĩ—

Đúng như anh dự đoán, Du Diễn là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, chưa có nhiều kinh nghiệm nên nghe Tần Lãng dỗ ngọt bèn đáp ứng ngay.

Khách sạn nhanh chóng mang quần áo tới, kèm theo bữa sáng tinh xảo.

Giản Kim Triệu ra hiệu: "Ăn sáng xong rồi đi."

Du Diễn không hề che giấu sự vui mừng của mình: "Cảm ơn thầy Giản."

Hai người ngồi xuống đối diện nhau.

Giản Kim Triệu nhấp một ngụm nước cho ấm bụng, suy nghĩ lại rồi đưa ra lời khuyên: "Chuyện hôm qua cậu thấy rồi đấy, công ty bên phía Tần Lãng không phải là một lựa chọn tốt."

Du Diễn cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng hơn nhiều: "Nhưng em đã ký hợp đồng rồi, tiền vi phạm hợp đồng là hai trăm vạn. Hiện tại em, em không có nhiều tiền như vậy."

"..."

Nhìn bộ dáng ủ rũ của cậu, lông mày Giản Kim Triệu nhíu lại, "Thật ra cũng không phải không có cách."

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

"Kim Triệu, cậu tỉnh rồi à? Mau mở cửa."

Giản Kim Triệu nhận ra giọng nói này, ánh mắt hơi thay đổi, ngón tay nắm chặt cốc nước trở nên trắng bệch.

Du Diễn nhận thấy thay đổi của anh, "Thầy Giản, em đi thay quần áo trước nhé?"

Ngụ ý là tạm thời "tránh đi" để bớt rắc rối không đáng có cho Giản Kim Triệu.

Giản Kim Triệu cũng không ngăn lại, gật đầu.

...

Cửa phòng khách sạn mở ra, quả nhiên có bóng dáng quen thuộc đang đứng ở hành lang.

Người này đeo một cặp kính gọng bạc, nhìn qua trông giống thư sinh, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi.

Giản Kim Triệu không có ý định chào hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Cát Vân Thăng coi là điều đương nhiên: "Là người đại diện của cậu, tôi không thể đến sao?"

Giản Kim Triệu xuất đạo 8 năm, người đại diện cũ làm việc với anh 3 năm rồi nghỉ vì lý do cá nhân.

Thông qua Đàm Dã giới thiệu, Cát Vân Thăng trở thành người đại diện của anh cho tới bây giờ.

"Sao đứng ngây ra thế? Thực sự không để tôi vào à?", Cát Vân Thăng cười cười vỗ vai anh, nhìn vào phòng, "Hay đang giấu người trong phòng ?"

Giản Kim Triệu không hề có ý định lui ra, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Đàm Dã bảo anh tới? Có chuyện thì nói ở đây luôn đi."

Cát Vân Thăng cuối cùng cũng để ý tới thái độ lạnh lùng của anh, cau mày nhưng cũng không phủ nhận: "Ừm, sáng sớm Đàm Dã đã gọi cho tôi."

"Hắn nói tối qua hai người gặp nhau, có chút mâu thuẫn?"

Giản Kim Triệu đã đoán được việc này, "Không có mâu thuẫn gì hết, chắc anh cũng nghe nói rồi, tôi muốn rời khỏi Giải trí K."

Cát Vân Thăng không ngờ việc này là sự thật, mất hai ba giây tiêu hoá xong mới hỏi: "Cậu đừng đùa. Không có mâu thuẫn sao lại muốn đi?"

"Kim Triệu, cậu nghe tôi nói, nếu quay phim mệt cứ nghỉ ngơi trước đã, công ty cũng đâu cản trở việc kiếm tiền của cậu."

"Tôi không đùa. Anh đến đúng lúc lắm, tôi cũng có việc muốn nói với anh."

Trong mắt người ngoài, quyết định của Giản Kim Triệu vô cùng khó hiểu, nhưng trong thâm tâm mình, Giản Kim Triệu lại rõ ràng—

Anh đang dùng cách đơn giản và dứt khoát nhất để "tự cứu" mình!

Cát Vân Thăng hỏi, "Có việc gì?"