Chương 5

Cửa phòng khách sạn đóng lại.

Giản Kim Triệu chưa kịp phản ứng đã bị đè lên cửa. Vừa ngẩng đầu liền đối mặt với một đôi mắt đỏ bừng.

"Thầy Giản."

"Cậu..."

Giản Kim Triệu nhíu mày, lúc này mới phát hiện Du Diễn cao hơn mình không ít.

Lúc nãy còn bận ra vẻ với Tần Lãng, người trước mặt cứ dựa vào trong ngực nên anh cũng không để ý tới vấn đề này.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh đèn lờ mờ ở huyền quan khiến ánh mắt Du Diễn trông đặc biệt sâu, toát ra vẻ xâm lược và chiếm hữu.

"..."

Tim Giản Kim Triệu đập thịch một cái.

Nhưng rất nhanh, Du Diễn lại cúi đầu, nhịn không được đến gần anh, đáng thương cầu cứu: "Thầy Giản, em khó chịu."

Giọng điệu bất lực và đáng thương khiến cho khoảnh khắc vừa rồi tựa như ảo giác.

Hơi thở nóng rực phả vào một bên cổ, đầu óc Giản Kim Triệu căng như dây đàn, vài giây sau anh mới đưa tay ra chặn lại, nói: "Chờ một chút."

"Nếu cậu đã gọi tôi là thầy Giản, hẳn là biết thân phận của tôi."

Đời tư của Giản Kim Triệu luôn trong sạch, chưa bao giờ trầm mê trong tửu sắc. Huống chi sống lại một đời, anh vẫn chưa điều chỉnh lại tốt tâm trạng, cũng chưa có ý định phát sinh quan hệ với bất kỳ ai.

"..."

Du Diễn không hé răng.

"Tôi biết cậu không say, chỉ uống phải rượu bị bỏ thuốc." Giản Kim Triệu tuỳ ý tháo kính ném lên tủ, nắm lấy cổ tay Du Diễn, "Đi với tôi."

Cảm giác mát lạnh ở lòng bàn tay kí©h thí©ɧ cổ tay nóng bừng.

Du Diễn sững sờ, đôi mắt ngập trong tìиɧ ɖu͙© loé lên một cái, cậu không nói lời nào, đi theo Giản Kim Triệu vào phòng tắm.

...

Nửa phút sau, nước lạnh từ vòi hoa sen tuôn ra, cảm giác lạnh lẽo đột ngột khiến cho Du Diễn muốn trốn.

Giản Kim Triệu đứng bên ngoài, "Đứng yên, đừng nhúc nhích."

...

Du Diễn nhìn anh, ngoan ngoãn đứng dưới vòi sen để nước xối ướt.

Phần tóc mái dính chặt vào trán, nước chảy trên khuôn mặt đỏ bừng, theo đường cong của quai hàm rồi thấm vào chiếc áo sơ mi trắng.

Tuy tỏ ra ngoan ngoan nhưng anh vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng.

Giản Kim Triệu mất tự nhiên quay mặt đi, điều chỉnh nhiệt độ: "Lạnh không?"

Du Diễn lắc đầu.

"Tự mình giải quyết đi." Giản Kim Triệu nói xong liền quay người rời đi.

Chưa tới ba giây, cửa phòng tắm đóng lại che khuất thân hình của Giản Kim Triệu.

Du Diễn không nhìn nữa, ánh mắt dừng lại ở cổ tay phải vài giây rồi bật cười.

...

Giản Kim Triệu uống hơn nửa ly nước mới kìm lại được cơn say. Nghe tiếng nước trong phòng tắm cũng không có suy nghĩ gì, chỉ ngồi trên sofa chờ đợi.

Có lẽ áp lực "rời công ty" cuối cùng cũng được giải quyết. Vừa thả lỏng cơn buồn ngủ bèn ập đến như thuỷ triều khiến đầu óc anh quay cuồng.

Lúc này cửa phòng tắm đóng kín cũng có động tĩnh.

Du Diễn mặc áo choàng tắm tới gần, vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Giản Kim Triệu nhìn đồng hồ trên tường bỗng thấy giật mình.

Đã lâu vậy rồi sao?

"Thầy Giản."

Du Diễn đứng trước mặt anh, ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Thật xin lỗi, gây phiền toán cho anh rồi."

"Không có gì, chỉ tiện tay giúp thôi." Giản Kim Triệu đứng dậy, xác nhận cậu đã bình thường, "Muộn lắm rồi, cậu về đi."

Nói xong định bước về phòng ngủ chính.

"Thầy Giản, đợi chút." Du Diễn nắm lấy cổ tay Giản Kim Triệu rồi nhanh chóng buông ra.

"Em... em có thể ở lại chỗ anh một đêm không? Em sợ bây giờ xuống sẽ gặp người của Tần ca."

"..."

Du Diễn lại thề thốt, "Em chỉ ở yên trên sofa thôi, sẽ không quấy rầy anh!"

Thấy ánh mắt chân thành của cậu, lời từ chối đến miệng của Giản Kim Triệu bị nghẹn lại.

Nếu là trước kia, chắc chắn anh sẽ không để Du Diễn ở lại đây, nếu lộ ra ngoài sẽ có phiền toái.

Nhưng giờ nghĩ lại thì—

Đã từng trải qua việc bị vạn người phỉ nhổ, ngàn người chỉ trích. Từ lâu anh đã hiểu rằng, việc gì phải bận tâm đến những gì chưa xảy ra?

Nhớ tới chuyện kiếp trước, giọng Giản Kim Triệu càng lạnh lùng hơn, "Tuỳ cậu, đừng làm phiền tôi là được."

Du Diễn phát hiện tâm trạng Giản Kim Triệu có chút thay đổi, muốn nói lại thôi.

Mà Giản Kim Triệu cũng không cho cậu cơ hội nói nữa, anh bóp trán rồi quay về phòng ngủ chính.

Cạch.

Tiếng khoá cửa vang lên.

Du Diễn nhìn chằm chằm cánh cửa đóng kín một lúc.

Đôi mắt hiền lành cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, những cảm xúc phức tạp tuôn ra như một tấm lưới dày đặc đã được dệt sẵn, khoá chặt mục tiêu đằng sau cánh cửa.

—Giản Kim Triệu.

—Cuối cùng cũng gặp lại anh.