Chương 3

Đối mặt với quyết định bất ngờ, tâm trạng Đàm Dã dao động rất lớn.

Hắn phá lệ rót cho mình hơn nửa ly Whiskey, ngẩng đầu muốn nói gì đó, bắt gặp ánh mắt của Giản Kim Triệu bỗng nghẹn lại.

Nếu là trước đây, chắc chắn đối phương sẽ nhẹ nhàng khuyên bảo: "Dạ dày anh không tốt, uống chậm thôi."

Nhưng lúc này, ánh sáng chập chờn chiếu vào đôi mắt hổ phách của Giản Kim Triệu khiến anh càng thêm lạnh lùng, nhìn như một người xa lạ.

Giản Kim Triệu thấy sự ngập ngừng của Đàm Dã, hỏi hắn cũng như hỏi chính mình: "Đàm Dã, chúng ta biết nhau bao lâu rồi? Tám năm? Hay mười năm?"

Câu hỏi rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến Đàm Dã cảm thấy bất an.

Hắn vừa định hỏi thêm thì điện thoại di động trên bàn rung lên, là người đại diện của hắn.

Lịch trình của Đàm Dã rất kín.

Đêm nay hắn phải chạy đến tỉnh khác để chuẩn bị cho lễ khai máy ngày mai. Bộ phim lần này có chế tác lớn, người đứng sau đầu tư còn quan trọng hơn.

Thân là nam chính, Đàm Dã không được phép phạm bất kỳ sai sót nào, buổi khai máy ngày mai nhất định phải tham gia!

Đối mặt với điện thoại thúc giục của quản lý, Đàm Dã đành phải đè nén nghi ngờ: "Hôm nay tôi có chuyến bay, nếu cậu mệt cứ nghỉ ngơi trước, chuyện này lúc khác bàn lại."

Giản Kim Triệu không trả lời.

Đàm Dã cau mày, do dự lúc lâu mới quyết định: "Tôi đi trước."

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, tiếp đó là tiếng đóng cửa có chút chút do dự.

Giản Kim Triệu nhìn chằm chằm ly rượu trên bàn, trong mắt ánh lên tia nước: "Sao.. tôi giống như chưa từng quen biết anh?"

Ra mắt mười năm, Giản Kim Triệu chưa từng vướng vào scandal hay mối quan hệ nào, không ai biết rằng anh từng có một cảm giác thoáng qua như vậy đối với Đàm Dã.

Nó nhẹ đến mức được anh định nghĩa là "tình bạn thân thiết", tận đến khi xảy ra chuyện mới bị xoá bỏ hoàn toàn.

Giản Kim Triệu nhìn vào những ánh đèn mờ phía xa.

Không biết tại sao anh lại nhớ lại vô số tin đồn trước khi trọng sinh.

Dù Giản Kim Triệu có trong sạch đến đâu chăng nữa thì sau vụ việc kia anh vẫn bị gắn mác là "đĩ", những từ khó nghe hơn cũng đều dùng tới.

Trong vòng tròn này, có thể được ca tụng đến thanh phong tễ nguyệt, cũng có thể bị bỡn cợt đến tanh tưởi bất kham.

Sống lại một đời, Giản Kim Triệu càng hiểu rõ, sống để vừa lòng người khác vô cùng mệt mỏi.

Từ giờ trở đi, anh chỉ muốn xé bỏ hết những nhãn mác định nghĩa mình, tránh xa thị phi kiếp trước, vui vẻ hạnh phúc sống hết đời.

Đương nhiên, anh sẵn sàng giáng thêm một phát vào những kẻ đã "phản bội" mình khi cần thiết!

Giản Kim Triệu ngày thường không thích uống rượu, đêm nay hiếm khi buông lỏng mà uống rượu trên bàn, trong mắt tràn ngập men say.

Điều hoà trong phòng bật hết cỡ nhưng Giản Kim Triệu chỉ thấy một cỗ hơi nóng lan khắp cơ thể.

Anh cởi hai chiếc cúc áo trên cùng, đứng dậy bước ra ngoài.

Hành lang bên ngoài tràn ngập mùi thơm dễ chịu, những bức phù điêu mạ vàng mang lại cảm giác sang trọng.

Giản Kim Triệu chậm rì rì rẽ vào chỗ ngoặt, lại bị người khác đâm cho lùi về sau hai bước.

"..."

Giản Kim Triệu vô thức đưa tay ra đỡ, mí mắt hơi rũ, nhìn một chút liền hiểu—

Người tới cúi nửa người, vùi trán vào hõm cổ, gần như xụi lơ trong l*иg ngực anh.

Đè có chút nặng.

"Ưʍ..."

Tai và cổ người này đỏ bừng, hơi thở gấp gáp lại cực nóng. Cách một lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên người này.

Giản Kim Triệu nhíu này, kẽ đẩy, "Này, cậu ổn chứ?"

"Em..."

Đối phương thở dốc ngẩng đầu lên, để lộ đường cong tuyệt mỹ trên cổ.

Mái tóc lộn xộn ướt đẫm mồ hôi cũng không che được khuôn mặt thanh tú cùng với du͙© vọиɠ không thể kìm nén trong mắt.

Là sự kết hợp giữa ngây ngô xem lẫn trưởng thành, sạch sẽ và quyến rũ.

Dù đã quen nhìn tuấn nam mỹ nữ trong ngành, dưới sự xúi giục của cơn say, Giản Kim Triệu vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này.

Đương nhiên, anh còn thấy quen đến khó tả.

"..."

Hơi thở của người trẻ tuổi đang dựa vào anh quá nóng, ngoài ra Giản Kim Triệu còn ngửi thấy mùi bạc hà toả ra từ tóc đối phương.

Bị nhiệt độ cơ thể đốt cháy, hơi thở bao quanh anh một cách trực tiếp.

Thời gian như bị kéo dài vô tận trong ánh sáng mờ ảo.

Trong đầu Giản Kim Triệu đột nhiên loé lên, nhận ra thân phận thực sự của người này.

Du Diễn? Sao cậu ấy lại ở chỗ này?

Giây tiếp theo, anh liền thấy đôi mắt đáng thương cầu cứu mình, cùng với tiếng lẩm bẩm ướŧ áŧ—

"Thầy Giản, giúp em với."