Chương 10

Quý Gia đoán được một ít từ lời anh nói, ngập ngừng hỏi: "Nếu chị nhớ không nhầm thì cậu và Đàm Dã còn quen nhau lâu hơn chị. Cậu không tin họ mà lại đi tin chị?"

Giản Kim Triệu im lặng một lúc, chỉ trả lời nửa câu sau: "Gia tỷ, em tin chị."

Vào thời điểm xảy ra sự việc, rất ít người sẵn sàng đứng lên nói thay cho Giản Kim Triệu, Quý Gia là một trong số dó.

Cô từ nước ngoài trở về. Thay mặt Giản Kim Triệu lo liệu tang lễ cho mẹ Giản, cùng dùng các mối quan hệ của mình để giúp điều tra chân tướng.

Thay vì tự bảo vệ mình bằng cách thêm dầu vào lửa, chính sự giúp đỡ lúc hoạn nạn mới khiến người ta cảm động.

"..."

Em tin chị.

Ba chữ đơn giản nhưng chứa đựng quá nhiều sự biết ơn mà Giản Kim Triệu không thể diễn tả rõ ràng, chân thành chạm đến trái tim của Quý Gia.

"Vốn muốn trêu cậu một chút mà vừa mở miệng cậu đã nói vậy, nếu chị từ chối chẳng phải không thích hợp sao?"

Mẹ Quý chiến đấu với căn bệnh ung thư 4 năm cuối cùng vẫn rời đi.

Quý Gia phải mất cả năm mới hoàn toàn vượt qua được nỗi đau này. Cô đã mất đi người thân duy nhất trên đời, cũng chưa lập gia đình. Lần này trở về vốn định "tay trắng lập nghiệp".

Quý Gia liếc nhìn đám hoa nhài trong sân, trong lòng có chút dao động—

Giống như hồi đó cô đúng lúc vươn "cành ô liu" cho Giản Kim Triệu, bây giờ lời mời của Giản Kim Triệu cũng vậy.

"Kim Triệu, cậu còn nhớ cảnh quay cuối cùng của《 Hoa Nguyệt 》 không? Trường quay lúc đó cũng tràn ngập hoa nhài giống vầy."

"Nhớ."

Cảnh cuối cùng đó là cột mốc quan trọng trong sự nghiệp của Giản Kim Triệu.

Quý Gia quay người, giơ cốc cà phê trong tay lên: "Hôm nay hoa nhài nở rộ, coi như đây là dấu hiệu tốt cho sự khởi đầu của chị với cậu."

Giản Kim Triệu hiểu ý, nâng ly lên: "Cảm ơn Gia tỷ, sau này làm phiền chị rồi."

"Không phiền, đôi bên cùng có lợi thôi."

"Vâng."

...

Một tuần sau, Giải trí K.

Giản Kim Triệu ngồi trong văn phòng được trang trí xa hoa, bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt đang hút thuốc.

Đối phương có mái tóc xoăn màu vàng kim, phần tóc mái trên trán được buộc gọn lại để lộ khuôn mặt tuấn tú.

"Anh thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi? Cứ như vậy mà từ bỏ Đàm Dã? Từ bỏ tôi? Từ bỏ Giải trí K mà chúng ta cùng nhau xây dựng?"

Người đàn ông nhíu mày nhìn thẳng Giản Kim Triệu, ngừng hút thuốc nói: "Kim Triệu, anh như này rất khó cho tôi và Đàm Dã."

Câu nói tưởng như bình thường ấy lại hàm chứa sự sắc bén.

"..."

Giản Kim Triệu dùng thìa nhỏ khuấy cà phê, vị đắng rất nồng.

Người đối diện là Lang Kỳ Hoa, con lai Trung Ý, chỉ nhỏ hơn Giản Kim Triệu hai tháng.

Bởi vì cha mẹ là bạn thân nên từ nhỏ Giản Kim Triệu và Lang Kỳ Hoa đã quen nhau. Chẳng qua người trước thì kỷ luật trưởng thành, còn người sau thì thoải mái tự tại.

Ba năm trước, Giản Kim Triệu quyết định thành lập Giải trí K.

Lang Kỳ Hoa không biết từ đâu có được tin tức liền chủ động tới góp cổ phần, cùng anh quản lý công ty.

Dù sao thì Giản Kim Triệu và Đàm Dã đều là diễn viên, phần lớn thời gian đều ở đoàn phim, công ty chắc chắn không thể thiếu "người trong nhà" lo liệu.

Sau khi suy xét toàn diện, họ đồng ý hợp tác với Lang Kỳ Hoa.

Lý do khiến Giải trí K có thể phát triển nhanh chóng trong vài năm qua, đầu tiên không thể không nhắc tới địa vị của Giản Kim Triệu và Đàm Dã trong ngành, tiếp đó là sự quản lý tận tâm của Lang Kỳ Hoa.

"Chúng ta vốn là những cá thể độc lập, không có chuyện ai từ bỏ ai cả. Tôi muốn rời đi, cũng không xâm phạm lợi ích của bất cứ ai, sao lại nói là làm khó?"

Giản Kim Triệu bưng ly cà phê, khó khăn uống: "Giải trí K được như hôm nay không thể thiếu công lao của cậu. Vậy nên công ty có thể không có tôi, nhưng không thể không có cậu."

Lang Kỳ Hoa tặc lưỡi vặn lại: "Sao anh vẫn nói những lời khách sáo này vậy, không coi tôi là bạn?"

Nếu là trước đây, Giản Kim Triệu chắc chắn chỉ cười rồi cho qua, nhưng giờ thì khác.

Anh chậm rãi đặt tách cà phê xuống, đôi mắt sau tròng kính nhìn lại một cách thâm ý: "Phải không? Vậy cậu có coi tôi là bạn không?"

"..."

Nụ cười của Lang Kỳ Hoa cứng lại.

"Cái gì?"

Giản Kim Triệu bình tĩnh nói, "Không có gì. Làm "bạn" nhiều năm như vậy, tôi mới biết được hoá ra là "bạn" thì được phép "ăn bớt" cổ phần, được phép chiếm lấy thân phận của tôi để quản lý công ty."

Suy cho cùng thì đây chính là điều đối phương đã làm sau khi xảy ra chuyện.

Không giống bỏ đá xuống giếng, chỉ là sẵn sàng lựa chọn "lợi ích" thay vì "tình bạn".

Giản Kim Triệu cầm lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, dứt khoát ký tên rồi đưa cho Lang Kỳ Hoa.

"Biết tôi ghét mùi thuốc lá nhưng suốt ngày hút trước mặt tôi."

"Biết tôi ghét espresso nhưng lần nào cũng yêu cầu trợ lý mang vào."

Giản Kim Triệu hỏi lại, "Rốt cuộc lý do là gì, chắc hẳn cậu rõ hơn tôi."

"..."