Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô bé, chờ em trưởng thành, ai cũng không thể bắt em phải trở thành người thế nào.”

“Đối với người không tốt với em, căn bản không đáng để em khổ sở a.”

“Anh chỉ là tạm thời trợ giúp em, em mới chính là chỗ dựa duy nhất mà bản thân em có thể dựa vào.”

……

Cô đã không còn là cô bé trước đây nữa……

Cô sợ nước, nhưng cô cũng đã học được cách bơi lội……

Cô có thể dựa vào bản thân mình……

Vào lúc Đường Đường rơi xuống nước, những người gần bể bơi đều nhìn qua.

Phần lớn là hóng hớt trò vui, loại party có bể bơi này sẽ có người cố ý ném người khác vào trong nước.

Nhưng qua vài giây còn không thấy người ngoi lên, ngược lại lại đang giãy giụa trong nước, có người cảm giác có chuyện không đúng rồi.

Cao Tử Kham nhanh chóng quyết định cởϊ áσ khoác với giày ra nhảy vào trong hồ, khi anh đang muốn đi qua vớt người lên, một mảnh nước gợn đẩy ra, Đường Đường bơi lại đây.

Vài giây sau, cô bơi tới bên cạnh bờ, dẫm lên bậc thang, bám vào lan can đứng lên.

Trong nháy mắt khi cô ngoi từ trên nước kia lên, Sở Mạt nghe thấy tiếng hít vào hết đợt này đến đợt khác ở xung quanh.

Mái tóc dài ướt đẫm dính ở trên má, từng giọt nước men theo gương mặt rơi xuống, lướt qua cánh mũi cao thẳng thanh tú, dọc theo cần cổ thon dài, chảy xuống xương quai xanh. Váy dính chặt trên người, phác họa đường cong mê người. Mà biểu tình trên mặt cô không hề thấy có chút chật vật nào.

Hình ảnh này mang cảm giác đẹp không từ nào tả xiết, tựa như không phải ngoài ý muốn rơi xuống nước, mà là một siêu mẫu đẳng cấp đang trong một buổi chụp hình.

Sở Mạt thấy thế càng thêm bực mình xấu hổ.

Cô thật sự vô cùng chán ghét cô ta! Gương mặt xinh đẹp kia của cô ta làm người ta thấy tức giận! Vốn là muốn làm cô ta xấu mặt, kết quả lại thành killing part của cô ta!

Cao Tử Kham sững sờ đứng ở trong nước, thẳng đến sau khi Đường Đường lên bờ, anh ta mới phản ứng lại, đi lên theo.

Là bạn bè có quan hệ thân thiết với Sở Tiêu Hành, anh ta biết Đường Đường.

Sau khi lên bờ, lập tức cầm một cái khăn tắm to đưa cho Đường Đường.

Đường Đường nhẹ giọng nói lời cảm ơn, lau lau mặt, anh ta lại đem áo khoác đưa cho cô. Cơ thể ướt sũng quá mức dụ hoặc, có nhiều người thưởng thức như vậy, anh lo lắng người anh em kia của anh ta sẽ tức điên lên.

Cao Tử Kham nói: “Cô từ từ a,tôi đi gọi A Hành tới.”

“Không cần.” Đường Đường nhàn nhạt nói, “Tôi vừa mới thấy anh ấy rồi, chuẩn bị về.”

Cao Tử Kham há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, mới phun ra một chữ, “Nga……”

Lên lầu nhìn rồi, vậy hẳn là cũng đã nhìn thấy Hứa Tri Li……

“Lần sau trả áo lại cho anh, tôi đi đây.” Đường Đường khoác áo khoác, xoay người rời đi.

Cao Tử Kham nhìn bóng lưng cô, sau một lúc lâu, chống hông than nhẹ một hơi.

Phỏng chừng là nhìn thấy Hứa Tri Li, khổ sở trong lòng, đi đến bên bể bơi lơ đãng nên rơi vào trong nước. Nhưng cô cũng không có mượn cơ hội này làm nũng với A Hành,

cứ như vậy đi rồi……

Cô gái này cũng hiểu chuyện thật a.

Đường Đường đi xa, không còn là tâm điểm chú ý của mọi người nữa, Sở Mạt đi theo phía sau cô, cười khẩy nói: “Chạy trối chết hả?”

Đường Đường không thèm để ý đến cô ta. Sở Mạt tiếp tục nói: “Không có anh tôi, không phải còn có lốp xe dự phòng sao?Bây giờ nhào vào trong lòng ngực ông chú già, ôm ấp hôn hít cầu an ủi, hiệu quả không tồi nga.”

Đường Đường dừng bước cầm lấy một ly rượu trong cái khay mà người phục vụ bưng qua.

“Cả đời này cô đừng có mơ tưởng đến anh tôi, chẳng qua cũng chỉ là thế thân……” Sở Mạt nói còn chưa dứt lời thì đã hất cho một ly rượu vào mặt.

Cô ta bỗng dưng trừng to mắt, trăm triệu lần không nghĩ tới Đường Đường to gan như vậy, cư nhiên dám lấy rượu tạt cô.

“Cô……Cô dám tạt tôi!?” Sắc mặt Sở Mạt tức giận đến trắng bệch, làm người Sở gia, làm gì có ai dám không cho cô ấy vài phần thể diện, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám làm nhục cô ta như này.

Đường Đường lạnh lùng nhìn cô ta, thưởng thức ly rượu, khẽ cười một tiếng, “Đúng vậy, tôi tạt cô đấy, cô gọi anh cô tới đây làm chủ cho cô đi a.”

“Cô……” Sở Mạt hận không thể xông lên xé rách mặt cô. Chỉ là, trong trường hợp ở đây, một khi đánh, ngày mai cô ta sẽ trở thành trò cười trong giới danh viện.Cô ta càng không thể đi tìm Sở Tiêu Hành, cô ta cùng Sở Tiêu Hành cũng không tính là thân thiết lắm, thật đúng là không chắc Sở Tiêu Hành có che chở cô ta hay không. Sở Mạt nghiến răng nghiến lợi, sau một lúc lâu, nói: “Cô, cô chờ đấy cho tôi!”

“Tôi sẽ chống mắt lên chờ. Tuy rằng cũng lười liếc mắt nhìn cô.” Đường Đường đầy mặt khinh thường, nói xong, xoay người rời đi.

Sao sáng đầy trời, tiếng ồn ào từ khu biệt thự hoàn toàn biến mất.

Trong đêm khuya, tiếng ve tiếng ếch kêu râm ran, bóng cây lắc lư, tiếng cỏ cây xào xạc.

Đường Đường tựa như dần dần cạn kiệt hết sức lực, chân bị trật càng ngày càng đau.

Cô đứng ở ven đường, lấy di động ra, ở trên mạng đặt xe.



Sau khi đặt xe xong, đứng tại chỗ chờ đợi, dưới chân đau thấu ruột gan,cô vẫn đứng thẳng tắp, tựa như chỉ cần cô mềm yếu trong tích tắc cũng sẽ bị người khác nhìn thấy.

Rốt cuộc cũng chờ được đến khi có ánh đèn xe quét tới, Đường Đường nhanh chóng tiến lên hai bước, vẫy tay.

Mà khi xe đến trước mắt, cô lại bởi vì thân thể chịu đựng đến cực hạn bỗng dưng té ngã trên mặt đất.

Cố Diệc Hoằng phanh kít lại, nhìn thấy có một người phụ nữ ngã xuống bên xe, hoảng sợ, lập tức xuống xe xem xét tình huống.

Đường Đường ngã xuống đất, cố chống ngồi dậy, Cố Diệc Hoằng thấy người vẫn còn tỉnh táo, thở phào một hơi.

Anh ta ngồi xổm xuống, nhìn cô hỏi: “Cô không sao chứ? Có phải tôi va vào cô rồi không?”

“Không phải, tôi bị trật chân tự ngã.” Đường Đường khẽ lắc đầu, nâng tay lên, “Đỡ tôi lên với.”

Cố Diệc Hoằng nâng người đứng lên, khi đèn xe chiếu qua mặt cô gái, trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh diễm.

Đường Đường đi về hàng ghế sau xe, Cố Diệc Hoằng có chút ngây ngốc, vẫn là đi theo đỡ cô qua, thuận tiện giúp cô mở cửa xe ra.

Đường Đường ngồi trên xe, cúi đầu muốn xoa chân một chút, kết quả mới vừa đυ.ng vào, liền đau đến hít một ngụm không khí.

Cố Diệc Hoằng ngơ ngác đứng ở bên cạnh xe, Đường Đường quay đầu, nhìn anh ta một cái, “Lái xe a.”

“……” Cố Diệc Hoằng trở lại ghế điều khiển.

Còn không đợi anh ta đặt câu hổi, cô gái ghế sau đã nói: “Đổi địa điểm đi a, không đến trường học nữa, đến bệnh viện gần nhất đi.”

Cố Diệc Hoằng: “??”

Trong đầu anh ta đầy dấu hỏi chấm, khởi động xe, ma xui quỷ khiến lái về phía bệnh viện.

Đường Đường chịu đựng cơn đau, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi.

Cố Diệc Hoằng nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy biểu tình cô không tốt, tăng nhanh tốc độ xe.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Đường bắt máy, có tiếng truyền đến, “Tôi tới rồi, cô ở đâu a?”

“……??” Đường Đường cứng họng, nhìn về phía người lái xe ngồi ở hàng ghế phía trước.

“Không thấy có người nào a, có phải định vị không đúng hay không a?”

Cố Diệc Hoằng mơ hồ nghe thấy tiếng từ đầu ống nghe bên kia, lúc này mới hiểu ra sự tình, vui vẻ, nói: “Thôi, coi như tôi làm việc tốt, đưa cô đến bệnh viện,cô cũng không cần đổi lại xe.”

Chân Đường Đường rất đau, xác thật cũng không muốn lăn lộn nữa, liền nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì, cô ngã bên cạnh xe tôi mà cũng không ăn vạ, là tôi cảm ơn cô mới đúng.”

Đường Đường lại nói: “Anh có thể dừng xe để tôi chụp anh một tấm ảnh trước đã được không?”

“A?” Cố Diệc Hoằng không rõ lí do, nhưng ma xui quỷ khiến nghe theo lời cô nói, dừng xe ở bên đường, quay đầu nhìn Đường Đường, “Làm gì vậy?”

Đường Đường giơ di động, chụp mặt anh một tấm, sau đó gửi đến group chat các bạn cùng phòng, ngay trước mặt anh ta dùng voice chat: “Mình đang ngồi trên xe của một người nhiệt tình tốt bụng,anh ấy đưa tao đến bệnh viện.”

Một người tốt bụng nhiệt tình? Cố Diệc Hoằng quay người lại, mắt trợn trắng,tôi cảm ơn quý cô nha!

Cố Diệc Hoằng lại tiếp tục lái xe đi, ánh mắt nhìn qua kính chiếu hậu, khi lướt qua gương mặt kia của Đường Đường, sự bất mãn trong lòng lại tiêu tán.

Một cô gái xinh đẹp như vậy, phải cảnh giác là đúng, rốt cuộc không phải cả thế giới đều là người tốt như anh ta.

Từ Lâm: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”

Lâm Mộng Tiệp: “Sao lại đi bệnh viện a?”

Phùng Thanh Chanh: “Không phải mày đang ở chỗ bạn trai sao?”

Đường Đường: “Không có việc gì, chỉ là bị trật chân một chút.”

Sau khi Đường Đường giải thích với các cô ấy vài câu, bỏ di động xuống.

Sau khi xe đi xuống núi, lái vào tuyến đường chính.

Ghế sau vẫn luôn không có tiếng động gì, Cố Diệc Hoằng nhịn không được âm thầm liếc mắt. Cô nương an tĩnh ngồi ở bên cửa xe, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh đêm hai bên đường bay nhanh lui về phía sau, ánh sáng lúc sáng lúc tối lướt qua trên mặt cô.

Cô chỉ yên lặng ngồi đấy, không khóc không kêu, lại cho anh ta cảm giác áp lực vô hình.

Anh ta kéo cửa sổ xe lên, mở nhạc ra, muốn để co dời lực chú ý từ trên cái chân đau đi.

Ngăn cách với tạp âm ngoài đường cái, bên trong xe tức khắc yên tĩnh lại.

Tiếng đàn ghi-ta khe khẽ, giọng nữ khàn khàn trầm thấp vang lên, “……Năm hai mươi tuổi, em mang cây đàn ghi-ta bên người, em vụng về dang rộng vòng tay, trong lòng dấy lên tình yêu với anh……”

Đường Đường tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt.

“Anh là giấc mộng em lo được lo mất mà em là người anh có thể có hoặc có thể không cũng được, rốt cuộc mũi tên ấy xuyên qua sông núi, tình yêu là điểm giới hạn của con người……”

Cố Diệc Hoằng vốn định làm dịu bầu không khí, chỉ là theo giai điệu trầm lắng của bài hát này, anh cảm giác được người ngồi sau đang cố kiềm nén tiếng sụt sịt.



Chờ anh ta quay đầu lại nhìn, phát hiện cô gái đã cúi đầu, hai tay chống ở trên đùi, bàn tay đỡ lấy trán, đầu cúi rất sâu, một nửa bên tóc âm ẩm xoã xuống sườn mặt, che kín biểu tình của cô.

Nhưng anh ta vẫn cảm giác được hiện tại cô đang không ổn lắm qua bờ vai khẽ run run của cô. Tựa như một con vật nhỏ bị thương, trốn ở trong một góc tối, yên lặng liếʍ láp nỗi đau xót.

Cố Diệc Hoằng muốn an ủi cô, lại biết lúc này anh làm gì cũng không có ích,yên lặng làm tài xế.

Anh ta thu hồi ánh mắt, dành cho cô một không gian riêng.

Xe lái đến bệnh viện, Cố Diệc Hoằng xuống xe, đang muốn kéo cửa xe ra thay Đường Đường, cô đã tự mở ra, chỉ là chân sắp sửa chậm đất nháy mắt liền đau đến đứng không vững.

Cố Diệc Hoằng vội vàng đỡ lấy cô, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân ôm cô vào trong, trong lòng thình thịch thình thịch ấp ủ, liền nghe thấy Đường Đường nói: “Đi mượn một cái xe lăn cho tôi được không?”

“Nga.Được nha.”

Còn có thể như vậy nga……

Cố Diệc Hoằng sờ sờ mũi, đi đến khoa cấp cứu nhờ giúp đỡ.

…………

Trong biệt thự.

Sở Tiêu Hành buông gậy bida.Anh khẽ hất cằm, người hầu ở một bên đi lên đưa một cái khăn ướt,anh lau lau tay rồi bỏ khăn lại vào khay, đi đến bên quầy bar.

Bartender đưa cho anh một ly rượu đặc chế,anh bưng cái ly lên, đưa lên bên miệng, hàm dưới để lộ một đường cong sắc bén.

Hứa Tri Li đi đến bên cạnh anh, cũng gọi một ly rượu, chạm cốc với anh.

Ánh mắt hai người va phải nhau, khóe môi người đàn ông cong lên như có như không cười.

Ánh đèn chuyển động lướt qua ở trên mặt anh, đôi mắt đào hoa hơi còn lên, tựa như muốn hớp hồn người khác. Nhưng đôi mắt sâu không thấy đáy kia, làm người ta vĩnh viễn không đoán được anh đang suy nghĩ cái gì.

Anh ngồi ở trên cái ghế xoay nhỏ cao, chân dài dẫm lên chân ghế, xoay người, lại gọi thêm một ly rượu.

Hứa Tri Li kiềm chế trái tim đang đập nhanh, ra vẻ trấn định uống một ngụm rượu.

Đi khắp toàn thế giới, mới biết được người đàn ông trước mắt này chính là của quý không thể thay thế.Từng có được anh nên cuối cùng không thể tạm chấp nhận những người khác.

Hứa Tri Li uống xong một ly rượu, nói: “Em mệt quá,muốn đi về nghỉ ngơi.”

“Ân.” Sở Tiêu Hành lên tiếng.

“Anh đưa em về được không?”Cô ấy nhìn anh.

“Có thể.” Sở Tiêu Hành buông ly xuống.

Khi hai người rời đi, người khác nhìn bóng lưng hai người họ sóng vai rời đi mà lòng tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét.

Có không ít danh viện muốn theo đuổi Sở Tiêu Hành nhưng lại bất hạnh không có cơ hội tới gần.Cô ấy dễ như trở bàn tay là có thể có được anh, từ trước đã vậy mà bây giờ cũng thế.

Không gian bên trong xe rộng rãi, Sở Tiêu Hành cùng Hứa Tri Li ngồi song song ở hàng ghế sau.

Anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hứa Tri Li thỉnh thoảng lại nhìn anh, nhưng không có quấy rầy.

Xe dừng ở bên ngoài biệt thự nhà Hứa Tri Li.

Sở Tiêu Hành mở mắt ra, nhìn về phía

cô ấy, “Ngủ ngon.”

Trong lòng Hứa Tri Li có chút trùng xuống, xem ra anh không tính xuống xe cùng cô.

Nhưng cô không còn là cô gái thanh cao lại tuỳ hứng bốn năm trước, hiện thực nói cho cô biết rằng phải dũng cảm chủ động với người mình thích.

Cô ấy lấy hết can đảm, đưa ra lời mời với Sở Tiêu Hành, “Muốn đi vào uống một ly không?Em mới mang một chai rượu vang đỏ quý hiếm từ nước ngoài về.”

Sở Tiêu Hành nhàn nhạt nói: “Hôm nào khác đi.”

“……Được.” Hứa Tri Li bất đắc dĩ xuống xe. Sau khi xuống xe, lại quay đầu nhìn người bên trong xe một cái,nói: “Ngủ ngon.”

Sở Tiêu Hành gật đầu.

Đưa Hứa Tri Li về, Sở Tiêu Hành bảo tài xế lái xe đến căn hộ ở trung tâm thành phố.

Anh về đến nhà, đèn cảm ứng sáng lên, phòng khách không có ai.

Cô hẳn là đã ngủ……

Sở Tiêu Hành vừa đi về phía phòng ngủ vừa cởi cúc áo sơ mi.

Nhưng chờ đến khi anh đi đến mép giường, mới phát hiện trên giường không có ai.

Anh mở toàn bộ đèn lên, cửa kính phòng để quần áo không đóng, khắp nơi không có một bóng người.

Sở Tiêu Hành nhíu mày, không ngờ tới, ngồi ở mép giường, lấy di động gọi điện cho Đường Đường.
« Chương TrướcChương Tiếp »