- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
- Chương 5
Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
Chương 5
Đường Đường lấy lại tinh thần, cảm thấy cô ấy có thể là đang có hiểu lầm gì đó.
Vì để không gây thêm phiền phức cho Sở Tiêu Hành, cô giải thích nói, “Sở tiên sinh là người đã giúp đỡ em,em dưới sự trợ giúp của anh ấy, thuận lợi đỗ được vào đại học. Hôm nay là ở lễ khai giảng ngẫu nhiên gặp được anh ấy.”
“Nga.” Hứa Tri Li hiểu rõ gật đầu.
Cô ấy nhưng thật ra nhìn ra được quần áo cũng như lớp trang điểm của cô thực mộc mạc, nhưng làn da trắng như tuyết kia, khuôn mặt xinh đẹp, còn có khí chất tự nhiên hào phóng kia, thật nhìn không ra là người có xuất thân từ một gia đình nghèo đến nỗi không có tiền đi học.
Cô ấy càng không nghĩ tới, người có tính cách lạnh lùng như Sở Tiêu Hành cư nhiên sẽ làm từ thiện.
“Em đỗ C đại sao?”
“Ân.”
“Chị là học tỷ của em nga, nhưng mà chị đã tốt nghiệp được hai năm rồi.Quán sủi cáo nước gần trường học chị đến bây giờ vẫn còn thèm đây.
Hứa Tri Li biết cách giao tiếp, dăm ba câu đã kéo gần khoảng cách với Đường Đường.
Ăn cơm xong, Đường Đường chủ động nói: “Em đi thanh toán.”
Hứa Tri Li cười nói: “Ở đây là trả bằng thẻ hội viên, đến lúc đó sẽ trừ vào thẻ của A Hành.”
“……” Đường Đường đang phiền muộn vì phải tiêu một đống tiền, trong lòng thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô không muốn lãng phí tiền và những người khác đâu.
Hai người rời khỏi nhà hàng, một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Hứa Tri Li bị thổi tung lên, vài lọn tóc phất đến trên mặt Đường Đường.
Hứa Tri Li ngại ngùng, xin lỗi cười cười, nhìn về phía mái tóc ngắn dài qua tai của cô, hỏi: “Mái tóc em khoẻ như vậy, sao không nuôi tóc dài chứ?”
Có người để tóc ngắn là vì tạo hình thời thượng, hiển nhiên cô không phải.
Đường Đường nói: “Vì cho nó gọn, tóc dài ảnh hưởng đến việc học tập.”
“Như vậy cũng thực đáng yêu.” Hứa Tri Li cười nói.
Đường Đường mới đầu trong lòng còn có chút chua xót không thể nói, dần dần đều tan ra……
Hứa Tri Li cùng Sở Tiêu Hành giống như là một cặp hoàng tử và công chúa, xứng đôi đến làm cô ngay cả chút ganh ghét đố kị cũng không dám có, thậm chí còn thấy hâm mộ.
Cô giống như là lớ ngớ vớ cái may, quen được một người khác thế giới.
Không xứng đáng có bất kì ý nghĩ nào khác.
…………
Đường Đường đột nhiên mở mắt ra.
Cô ngơ ngẩn nhìn vào bóng đêm hư không, cảm giác tê tâm phế liệt vẫn còn đang càn quấy.
“Đường Đường, làm sao vậy?” Một bên truyền đến âm thanh, “Gặp ác mộng sao?”
Đường Đường chậm rãi ngồi dậy, Phùng Thanh Chanh ở giường bên kia lo lắng hỏi thăm, “Không có việc gì đấy chứ?”
Cô ấy căn bản là đang đeo nút bịt tai chơi game, sau khi kết thúc một ván, nghe thấy bên cạnh có tiếng động, cô ấy hoảng sợ. Này đã quá nửa đêm, Từ Lâm với Lâm Mộng Tiệp đều không ở đây, chỉ có cô ấy cùng Đường Đường, mà Đường Đường đã ngủ từ mấy tiếng trước rồi.
Cô ấy tháo nút bịt tai xuống, âm thanh là từ phía Đường Đường bên kia truyền đến……
Cô giống như là đang nói nói mớ, lại hình như là đang khóc……
“Không có việc gì……” Đường Đường chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, sự sợ hãi co rút, dần dần bình tĩnh lại.
Cô nâng tay lên, mới phát hiện trên mặt mình có nước mắt.
Từ buổi chiều sau khi nghe được Sở Mạt nhắc đến Hứa Tri Li về, tinh thần cô vẫn luôn hoảng hốt, lại nhớ tới một số chuyện trong quá khứ.
Kết quả buổi tối khó khăn lắm mới ngủ được, còn gặp ác mộng……
Mỗi lần cô lo âu quá sẽ gặp ác mộng, đem nỗi sợ hãi sâu trong nội tâm đào lên, tái diễn lại trong mơ. Nhiều năm như vậy, mỗi một cơn ác mộng đều sẽ nói với cô rằng, dấu vết nhân sinh sẽ vĩnh viễn không bao giờ biến mất, cho dù đã phai nhạt, cũng sẽ trở thành một phần tỏng tiềm thức.
Đường Đường dựa vào vách tường, hít sâu.
“Mày ổn chưa vậy?” Tiếng Phùng Thanh Chanh truyền đến, “Muốn cùng nhau chơi game để thả lỏng không a?”
“Không sao hết.Mày cứ chơi đi, tao không chơi game.”
“Haizzz, không chơi game thì cuộc đời còn gì là thú vị a!”
“Tao có sở thích khác a.” Đường Đường khẽ cong khóe môi.
“Được rồi, thú vui của mày vĩ đại lắm, của tao là đánh game trong khi mày là kiếm tiền, mày cứ tiếp tục phấn đấu a, tao đi theo ăn chực.”
Phùng Thanh Chanh trêu ghẹo cô vài câu, thấy cô không có gì khác thường, quay đầu, vào ván game mới.
Đường Đường một mình lẳng lặng ngồi ở đầu giường, duỗi tay vuốt mái tóc dài của mình.
Anh tôi đưa chị Tri Li về tới……
Làm vật thay thế, sao có thể bền lâu được chứ……
Đúng vậy, cô là bắt chước Hứa Tri Li, học theo cô ấy nuôi tóc dài, học cô ấy chơi đàn dương cầm, học cô ấy đi khiêu vũ……
Từ sau khi cô ấy rời đi, cô liền biến bản thân mình sống thành bản sao của cô ấy.
Chỉ cần ánh mắt của anh có thể dừng ở trên người cô……
Đường Đường cầm lấy di động ở bên cạnh gối.
Cô mở tài khoản của mình ra, nhìn nhìn thị trường chứng khoán và kỳ hạn, lại nhìn số tiền mình đang có.
Sau khi xác định mình có số tài sản ngàn vạn, cảm giác bất lực và khó chịu rốt cuộc mới biến mất.
Bắt đầu với số tiền nhỏ chỉ mười vạn, sau khoảng thời gian ba năm, cô có thể tự lập về tài chính.
Đường Đường một lần nữa nằm ở trên giường, trong tay ôm di động, thở dài một hơi.
Ngoại trừ Sở Tiêu Hành, thứ cô yêu nhất chính là tiền.
Chỉ có tiền mới thật sự thuộc về cô.
……
Tới gần ngày lễ tốt nghiệp, các loại hoạt động muôn màu muôn vẻ được diễn ra, mỗi một ngày đều có tụ hội.
Tối nay Phùng Thanh Chanh nài nỉ mãi mới lôi được Đường Đường cùng nhau đi ra ngoài, dọc trên đường đi còn khuyên bảo cô, “Có phải mày có áp lực rất lớn phải không? Tao cảm giác mấy ngày nay trạng thái của mày không tốt lắm, mày cần phải ra ngoài chơi nhiều hơn một chút, happy hơn một chút.”
Đường Đường nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, thuận miệng nói: “Đúng thật là có chút áp lực, tao chưa bao giờ làm MC a.”
“Aishh, tao còn tưởng là chuyện gì cơ,làm MC a, học máy móc theo kịch bản là được rồi, kỳ thật chỉ cần mày đứng lên đấy lộ mặt ra, xinh đẹp là xong việc.”
Trong quán bar, Phùng Thanh Chanh dẫn theo Đường Đường cùng nhau xuất hiện, làm dấy lên một đợt sóng nhỏ.
Đường Đường bình thường không quá thích tham gia các hoạt động xã giao, nhưng cô lại không phải quá cao lãnh, người từng tiếp xúc với cô đều cảm thấy cô thực hiền hoà, loại cảm giác vừa gần lại có chút xa cách này, khiến cho các mác hoa khôi này của cô càng vững chắc hơn, danh tiếng cùng mối nhân duyên đều rất tốt.
Khi bầu không khí đang sôi nổi, có người đề nghị chơi trò sự thật hay thử thách.
Chơi qua mấy vòng, Đường Đường bị quay đến đại mạo hiểm, liên lạc với người nói chuyện gần đây nhất trên Wechat, nói ra nội dung được chỉ định.
Đường Đường trong lòng biết rõ Sở Tiêu Hành là người đứng đầu trong danh mục, cô gắn anh cố định trên top.
Cô định uống rượu tự phạt, Phùng Thanh Chanh giật lấy chén rượu của cô, “Tửu lượng của mày không tốt, uống ba ly rượu vào bụng thì không thể chơi được tiếp, mà chỉ có trực tiếp đưa mày về nhà.”
Những người khác lập tức hô: “Không cần uống rượu, đại mạo hiểm đi!”
“Mau mau, cầm di động.”
Đường Đường bất đắc dĩ, lấy di động ra, mở khóa, ấn vào WeChat.
Phùng Thanh Chanh ngó mắt liếc một cái, cười, “Nga, quả nhiên là CC~”
Đường Đường click mở giao diện cuộc trò chuyện, nháy mắt liền thấy hối hận, cô thà chết, nhận phạt ba ly còn hơn!
Nhưng cô còn chưa có kịp thoát khỏi, Phùng Thanh Chanh tay mắt lanh lẹ đã ấn gọi cuộc gọi âm thanh.
Sắc mặt Đường Đường biến đổi, trừng mắt nhìn cô ấy.
Phùng Thanh Chanh làm một cái tư thế phòng thủ, vẻ mặt cười xấu xa.Cô ấy chính là rất hiếm khi nhìn thấy cảm xúc của Đường Đường lên xuống phập phồng, cũng chỉ có những chuyện liên quan đến bạn trai cô, cô mới có trạng thái như thế.
Trong phòng yên tĩnh lại, tiếng chuông Wechat thanh thuý liên tục vang lên.
Cô ở trong lòng cầu nguyện, đừng nghe, đừng nghe, đừng nghe……
Một tiếng vang nhỏ, tiếng chuông
dừng lại, kết nối được.
“Có việc gì thế?”Giọng người đàn ông trầm thấp từ loa ngoài truyền ra tới.
Đường Đường nhẹ hít một hơi.
Người bên cạnh chỉ vào tấm card nhiệm vụ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm Đường Đường, trong mắt tràn đầy vẻ hóng hớt.
Tim Đường Đường ngừng đập một nhịp, nói: “Em mang thai rồi.”
Một giây, hai giây, ba giây……
Đầu bên kia tựa như đã cúp máy, sau một lúc lâu không có âm thanh gì truyền đến, nhưng cuộc trò chuyện vẫn còn kết nối.
Người bên cạnh lại chỉ thị Đường Đường nói câu tiếp theo.
Đường Đường khẽ cắn môi, nói: “Yên tâm, đứa bé không phải của anh.”
Đầu kia càng im lặng đến dị thường.
Liên tục hai lần, đối phương cũng không nói chuyện, nhưng lúc này đây, tất cả mọi người cảm giác được một loại áp bức vô hình.
Đường Đường nhanh chóng kết thúc trò chuyện.
Cả người cô tựa như mất hết sinh khí, bưng ly rượu trong tầm tay lên, trực tiếp uống hết một ly.
“Này là ai a? Nhìn cậu bị dọa kìa.” Có người tò mò hỏi.
Đường Đường giật nhẹ môi, nói: “Ba tớ.”
Phùng Thanh Chanh cốc đầu cô, xuỳ một tiếng nói: “Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của mày kìa……”
Những người khác cứ tưởng ba Đường Đường thật, cười vang lên.
Còn chưa có cười xong, di động Đường Đường vang lên.
“Khẳng định là ba mày tới tính sổ rồi!”
“Mau giải thích đi, cho chú ấy một cú lừa kinh hãi thế, không thích hợp lắm.”
Đường Đường vừa thấy chữ CC lập loè trên màn hình, cầm di động, đứng dậy, rời khỏi phòng.
Trên hành lang yên tĩnh, Đường Đường hít sâu một hơi, ấn bắt máy.
“……Alo?”
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở từ đầu kia, sau khi sự yên tĩnh đến đáng sợ qua đi, người đàn ông mở miệng, “Nói rõ ràng ra đi.”
Ngữ khí không nhẹ không nặng nhưng Đường Đường lại cảm nhận được một cỗ âm trầm.
Cô biết, Sở Tiêu Hành chính là càng tức giận sẽ càng bình tĩnh, sau đó còn có thể cười đâm cho người ta một nhát dao.
“Em với bạn học đang ở quán bar chơi, vừa rồi em bị quay vào ô đại mạo hiểm,” Đường Đường giải thích nói, “Bởi vì anh được gắn cố định trên đầu WeChat em, cho nên em mới gọi cho anh……”
Sở Tiêu Hành trầm mặc vài giây, nói: “Quán ở đâu?Gửi định vị qua cho anh, anh đi đón em.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Đường Đường click mở WeChat, gửi định vị quán bar qua cho Sở Tiêu Hành.
Chờ đến khi cô bước về phòng, dưới sự ồn ào gào thét, trong lòng càng thêm bất ổn.
Hai người đã bốn năm ngày không gặp, anh không liên hệ cô, cô cũng không tìm anh.Cô giống như là đà điểu, đem đầu mình vùi vào hạt cát, về chuyện của Hứa Tri Li, một chữ cũng không dám nhắc đến.
Phùng Thanh Chanh vừa hát xong quay lại bên cạnh Đường Đường, phát hiện cô cũng đang uống rượu cùng người khác, bất tri bất giác đã uống mấy ly.
“Mày đây là chịu kí©h thí©ɧ gì vậy?Chốc nữa về kiểu gì a?”
Đường Đường xua tay, nói: “Không có việc gì, có người tới đón tao.”
“Ai?”Cô hỏi xong, nháy mắt liền phản ứng lại đây, “CC nhà mày?”
“…… Ân.”
“Đúng rồi, tiệc tối tốt nghiệp anh ấy có tới hay không a?”
“Không rõ lắm, anh ấy nói phải xem lúc ấy có bận hay không đã.”
“Sách, người này cũng có giá quá rồi đấy! Tao thật muốn nhìn xem, rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể ăn sách được một cô gái thoạt nhìn không ngốc như mày.”
Đường Đường cười cười, “Thích một người, nào có cái gì gọi là thông minh với chả ngốc.”Cô đong đưa ly rượu, nhìn xoáy nước trong ly, thấp giọng nỉ non, “Anh ấy chính là cả thế giới a.”
Nửa tiếng sau, tiếng chuông điện thoại Đường Đường lại vang lên.
“Anh tới rồi.”Người đàn ông lời ít mà ý nhiều.
Đường Đường xách túi lên, lúc đứng lên, cả người loạng choạng.
Phùng Thanh Chanh vội vàng đỡ lấy cô, nói: “Đứng cẩn thận, tao đưa mày ra ngoài, tự mình giao mày cho anh ấy tao mới yên tâm.”
Thuận tiện, lợi dụng cơ hội này, trợn to mắt nhìn rõ mặt vị thần thánh tên CC kia.
Phùng Thanh Chanh dìu Đường Đường đi ra khỏi quán bar, chờ ở ven đường.
Phùng Thanh Chanh nhìn quanh khắp nơi, “Bạn trai mày là người nào a?”
Bóng đêm buông xuống quán bar, ánh sáng lập loè, thanh sắc mê ly.
Mùi thuốc lá và mùi rượu quyện với mùi hương thơm nức từ quán nướng ngoài trời ở góc đường, toả ra trong đêm hè ồn ào lại khô nóng.
Hai người mỹ nữ đứng ở ven đường, đặc biệt lại còn không trang điểm quá đậm,thoạt nhìn trông rất đơn thuần lại xinh đẹp, đàn ông đều nhịn không được ngoái đầu lại xem, còn có người huýt sáo với các cô.
Dưới bóng cây rậm rạp, có một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở đấy.
Người đàn ông ngồi bên trong xe đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt anh nhìn mông lung không có mục tiêu ra ngoài cửa sổ xe.
Anh căn bản là đang chờ Đường Đường tự mình lên xe vì cô biết biển số xe.
Nhưng anh lại phát hiện cô và một cô gái khác đứng ở ven đường, còn có đàn ông tiến lại gần.
Sở Tiêu Hành kết thúc cuộc trò chuyện, xuống xe.
“Không ước, không ước, chúng ta không ước a.”
“Không thêm WeChat, cảm ơn.”
Phùng Thanh Chanh từ chối người đến gần, Đường Đường ở một bên như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.
“Bạn trai mày không phải tới rồi sao? Sao lại không thấy người đâu a?”
“Ai…… Đây là…… Là……”
Khi Sở Tiêu Hành đến gần, Phùng Thanh Chanh mãi không nói lên lời, sau một lúc lâu, thốt ra hai chữ, “…… Sở thần!”
Cô hưng phấn lay lay Đường Đường, “Sở thần, tao nhìn thấy Sở thần!”
Đường Đường theo ánh mắt Phùng Thanh Chanh nhìn qua, hai mắt bỗng chốc sáng lên, đẩy Phùng Thanh Chanh ra, tiến lên hai ba bước, nhảy nhào vào trong lòng ngực Sở Tiêu Hành, dang hai tay ra ôm lấy anh.
Tròng mắt Phùng Thanh Chanh như muốn trồi ra,người chị em à!Mày tỉnh táo lại đi! Đó là Sở thần đấy! Sở học trưởng! Sở tổng! Không phải anh bạn trai nhà mày a!
Phùng Thanh Chanh đuổi theo, một bên kéo Đường Đường ra, một bên giải thích với Sở Tiêu Hành: “Chào Sở học trưởng,em là học muội, ngại quá a, bạn em uống nhiều quá……”
Sở Tiêu Hành rũ mắt xuống nhìn, gương mặt Đường Đường dán ở trên ngực anh rất đỏ, này chắc chắn là đã uống rất nhiều, làm hai mày anh nhíu lại.
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, ánh mắt quạnh quẽ, có vẻ không có chút kiên nhẫn nào, phá lệ làm phạm nhân sợ.
Phùng Thanh Chanh thấy vậy trong lòng hoảng hốt, ở trước mặt Sở Tiêu Hành, mới ý thức sâu sắc được rằng Sở thần thật sự chỉ có thể nhìn từ xa, không thể dâʍ ɭσạи.
Cô đột nhiên dùng lực, kéo Đường Đường qua tới, cười làm lành nói: “Ngại quá, bọn em……”
Sở Tiêu Hành nhìn về phía Phùng Thanh Chanh, cả người Phùng Thanh Chanh như bị đóng đinh, sau đó trơ mắt nhìn anh kéo Đường Đường qua, bế ngang lên.
…… Không phải, Sở thần, anh muốn làm gì? Đáy lòng Phùng Thanh Chanh rơi lộp bộp, không biết sợ ngăn ở trước mặt Sở Tiêu Hành, “Học trưởng, này không thích hợp đi?”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
- Chương 5