Chương 49

Sở Tiêu Hành chôn ở trong lòng ngực Quý Thanh Đường, hít sâu một hơi, hốc mắt ẩn ẩn nóng lên.

Tay Quý Thanh Đường xoa xoa cái cục bươu ở ót anh kia, trong lòng ảo não không thôi, đề nghị nói: “Nếu không tôi gọi cho quản gia, đem đến cho anh thuốc bôi giảm sưng nhé.”

“Không cần……” Sở Tiêu Hành thấp giọng nói.

Anh không muốn bất kì ai quấy rầy thời gian của anh và cô.

Cô chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu cho anh, hy vọng có thể giảm bớt cơn đau đớn của anh.

Sở Tiêu Hành chậm rãi ngẩng đầu, hai tay chống ở bên cánh tay cô trên sô pha,anh không hề chớp mắt nhìn cô, cặp mắt đào hoa đen láy lại phiếm đỏ ửng, mang theo sự yếu ớt như có như không, tựa như một viên ngọc trai.

Dưới sự tiếp cận không ngừng của anh, cô bỗng dưng quay mặt đi, môi anh dừng ở trên má cô.

Trên làn da trắng như tuyết kia có thể thấy được rõ ràng một vệt phấn hồng.

Quý Thanh Đường đẩy Sở Tiêu Hành ra, bực mình e thẹn nói: “Anh còn như vậy thì tôi liền mặc kệ anh!”

Tay Sở Tiêu Hành nắm lấy cằm cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mắt cô, cười như không cười nói: “Châm lửa mà không lo dập lửa sao?”

“Anh có ý gì?” Quý Thanh Đường căn bản nghe không hiểu anh đang nói cái gì.

“Lần trước em uống say thì em ôm anh, hôn anh,anh đều phối hợp với em vô điều kiện……” Ngữ khí này của anh dường như mang theo một tia ủy khuất.

Quý Thanh Đường: “…………”

“Tôi không nhớ rõ.”Cô bắt lấy tay anh nói.

Sở Tiêu Hành tiến đến bên tai cô,giọng nói khàn khàn, thấp thấp bật hơi: “Ngày mai anh cũng không nhớ rõ.”

“……” Quý Thanh Đường quay mặt đi,hai tai không thể kiềm chế mà phiếm hồng.Hơi thở kia dường như theo vành tai truyền vào trong cơ thể, làm cả người cô đều tê dại.

“Anh đủ rồi đấy!” Quý Thanh Đường đẩy anh ra, lại không dám dùng sức giống như ban nãy, sợ anh lại ngã từ trên sô pha xuống.

Cơ thể người đàn ông sau khi uống say nặng một cách dị thường, mặc cho cô muốn kéo dãn khoảng cách ra như nào thì trước sau vẫn không đẩy ra được nửa mét.Anh dán ở trên người cô, đôi tay lại lần nữa ôm lấy eo cô, gục vào cổ cô nén giọng nỉ non, “Đường Đường……Anh hối hận rồi……”

Quý Thanh Đường hơi giật mình,mím môi không nói gì.

Anh lại nói: “Anh sẽ không bao giờ chọc em giận nữa…… Sẽ không bao giờ tự chủ trương…… Sẽ không bao giờ xem nhẹ cảm xúc của em…… Nếu anh làm không đúng,em có thể đánh anh mắng anh, đừng nói đi là đi, được không……”

Hốc mắt Quý Thanh Đường phiếm đỏ ửng.

“Anh cam đoan với em,anh……”

“Tôi không muốn nghe anh nói mấy lời này.” Quý Thanh Đường ngắt lời anh nói, bỗng dưng dùng sức, thoát ra khỏi lòng ngực Sở Tiêu Hành.

Sau khi cô dứt ra được, bước chân về phía cửa.

Tay mới vừa nắm được vào then cửa, còn chưa có mở cửa ra, Sở Tiêu Hành đã đuổi theo tới, bàn tay dùng sức đè ở trên cửa, tới gần cô.Cô lui về phía sau một bước, bị anh dồn vào một góc.

Anh duỗi tay ôm lấy cổ cô, đem cô kéo lại gần, trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng không màng đến tất cả.

“Sở Tiêu Hành, anh…… Ngô……”

Miệng cô bị anh lấp kín,anh ôm đầu cô, dùng hết toàn lực hôn cô.

Quý Thanh Đường nóng lên do sự sợ hãi, hơi thở dốc nóng cháy làm cho trái tim cô sắp nổ mạnh.Anh không ngừng kéo cô vào trong lòng ngực mà xoa, cánh tay gắt gao ôm lấy cô.Cô giãy giụa lùi về phía sau lại bị anh ấn lên trên tường, anh như một con dã thú bị dồn vào bước đường cùng, đánh mất đi toàn bộ lý trí và ý thức, chỉ bằng bản năng đòi lấy thứ mình muốn……

Thẳng đến khi cô không còn tí sức nào để giãy giụa,nụ hôn của anh mới dần ôn nhu.

Anh ôm lấy mặt cô, hơi thở hai người giao hòa, hốc mắt anh càng ngày càng hồng,anh nhắm mắt lại, che đậy sự ướŧ áŧ nơi đáy mắt.

Quý Thanh Đường bị hôn đến mức thở hổn hển, khi sắp hít thở không thông, anh rốt cuộc cũng buông cô ra, mở hai mắt lẳng lặng nhìn cô. Quý Thanh Đường giơ tay lên,anh vẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không trốn tránh,tựa như là đang chờ cái tát của cô rơi xuống.

Cô thu hồi bàn tay đang phát run, đột nhiên đẩy nhẹ anh ra một chút.

Sở Tiêu Hành lảo đảo một bước, ngửa về sau, anh ngã ngồi trên mặt đất, khi nửa người trên sắp ngã xuống, Quý Thanh Đường trong lòng đầy căng thẳng, nhanh chóng nhào lên trước, cô duỗi tay ôm lấy đầu anh, lót trên mặt đất, tránh cho đầu anh bị đập xuống đất.

Trên nền đất lát đá cẩm thạch sáng đến độ có thể soi cả bóng người,anh lẳng lặng nằm xuống, rơi vào đáy mắt chính là khuôn mặt tràn ngập sự quan tâm kia,anh như có như không cười một cái, khép mắt lại.

“…………” Quý Thanh Đường nghe thấy tiếng Sở Tiêu Hành phát ra tiếng hít thở đều đều.

Cô biết,anh đã hoàn toàn say ch·ết.

Cô buông tay ra, đứng lên, đi đến cạnh cửa, mở cửa ra.

Khi một chân bước ra khỏi cửa lại quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cô cắn cắn môi, trên mặt hiện lên một tia bực mình lại xấu hổ, lại lui trở về.

Cô gọi quản gia 24 giờ tới, hỗ trợ cô đỡ Sở Tiêu Hành lên trên giường.

Sau khi quản gia rời đi, cô giúp anh cởi bỏ tây trang trên người ra.

Khi tay cô cởi bỏ cúc áo áo sơ mi của anh, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Bình thường người đàn ông thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng sau khi cởϊ qυầи áo, trên người là một tầng cơ ngực và cơ bụng. Trong phòng đèn ngủ hắt lên cơ thể tựa như được điêu khắc.

Quý Thanh Đường quay mặt đi,vào trong phòng tắm bưng một chậu nước ra tới, dùng khăn lông nhúng vào nước ấm lau qua người anh một lượt.



Sau khi làm xong xuôi, cô chỉnh nhiệt độ trong nhà lên 20 độ, đắp cho anh một tấm chăn tơ lụa.

Khi rời khỏi phòng ngủ, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.

Là Quý Thanh Dương gọi tới.

Quý Thanh Dương nói: “Nghe mẹ nói là em đưa Sở Tiêu Hành về nhà?Sao còn chưa có về vậy? Có cần anh phải đi đón em không?”

“Anh ấy uống say nên hơi mất thời gian. Giờ em về ngay đây.”

Quý Thanh Dương ý vị thâm trường nói: “Cách xa đàn ông đã uống say ra một chút, ai biết là say thật hay giả vờ say.”

Quý Thanh Đường nói: “Anh ấy đã say như chết rồi.”

Anh rất ít khi uống đến b·ất t·ỉnh nhân sự như vậy, đêm nay là bằng bất cứ giá nào cũng uống rượu cùng ba cô. Kỳ thật người muốn cảm ơn là nhà bọn họ, cho dù anh không uống rượu cũng không có ai trách anh.

Quý Thanh Đường rời đi trước, đi một chuyến vào phòng bếp.

Quản gia mỗi tuần đều sẽ thay nguyên liệu nấu ăn tươi mới, cô nhặt mấy thứ để nấu cháo, đặt tự động m, chờ ngày mai anh tỉnh là có thể ăn.

Quý Thanh Đường vừa nấu cháo vừa phàn nàn: “Nếu không phải bởi vì ba tôi chuốc say anh thì tôi còn lâu mới quan tâm đến anh”

Khi Quý Thanh Đường về đến nhà đã là nửa đêm.

Quý Thanh Dương vẫn ở trong phòng khách dưới tầng một, vừa xem kịch bản vừa chờ Quý Thanh Đường.

“Anh, giờ anh còn chưa ngủ a?”

Quý Thanh Dương nói: “Đêm nay cậu ta không có say mà chiếm tiện nghi của em chứ?”

Quý Thanh Đường sắc mặt quẫn bách, lẩm bẩm nói: “…… Say đến b·ất t·ỉnh nhân sự, có thể làm gì được.”

“Anh nghe Anh Anh nói, Sở Tiêu Hành vẫn còn níu kéo em đúng không?Em nghĩ như thế nào?”

Quý Thanh Đường bị hỏi đến ngẩn ra, trầm mặc vài giây, trả lời: “Nếu đã đưa ra quyết định thì em không tính quay lại.”

“Vậy là tốt rồi.” Quý Thanh Dương gật gật đầu, “Đừng có để cậu ta dỗ ngọt rồi quay lại.Cậu ta có ân với em là sự thật nhưng điều đó không có nghĩa là em phải dùng tình cảm để đáp lại.”

Tuy rằng Sở Tiêu Hành là ân nhân của Quý gia, nhưng trước đây cậu ta đã từng làm tổn thương con bé, chuyện này Quý Thanh Dương không thể nào coi như chưa từng xảy ra, bộ dáng thương tâm muốn ch·ết trước đây của cô vẫn luôn khắc vào trong đầu anh.Anh ta không hy vọng em gái mình sẽ phải nếm trải lại.

“Cậu ta muốn níu kéo em hẳn là vì không cam lòng. Nếu thật sự để ý em thì tại sao trước đây lại làm tổn thương em chứ?”

“Em biết……” Quý Thanh Đường rũ mắt xuống, thấp giọng nói.

Quý Thanh Dương nói, “Mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Ân.”

…………

Ngày hôm sau, Sở Tiêu Hành tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy.

Anh xoa xoa cái trán vẫn còn đang sưng lên, chuyện tối hôm qua vẫn còn rõ ràng trước mắt.

Không biết có phải giữa cuộc có uống thuốc giải rượu hay không mà uống lên nhiều như thế mà còn có thể trụ lâu như vậy.

Sở Tiêu Hành xuống giường, phát hiện trên người mặc một bộ áo ngủ.

Tối hôm qua trước khi mất đi ý thức, chỉ có cô ở bên cạnh anh……

Sở Tiêu Hành đi đến trước gương, nhìn chính mình, bỗng nhiên cười cười,anh chống tay lên gương, cúi đầu nhớ đến cảnh tượng cô chăm sóc anh đêm qua, lại cười cười,nụ cười lộ rõ vẻ sung sướиɠ.

Anh đi vào phòng tắm, tắm rửa.

Chờ đến khi anh đi vào phòng khách, ngửi thấy một mùi thơm.

Anh đi theo mùi thơm vào phòng bếp, mở nồi cơm điện vẫn còn đang ấm, bên trong là cháo rau dưa có tôm đã bóc vỏ,mùi hương xông vào mũi.

Sở Tiêu Hành múc một chén cháo, ngồi ở trước bàn ăn, chậm rãi ăn một miếng.

Cái mùi vị quen thuộc này làm trong người anh nổi lên một cơn xúc động,làm cái mũi anh lên men.

Sở Tiêu Hành ăn một lát, như là nghĩ đến cái gì, đặt thìa xuống, cầm lấy di động, chụp bát cháo một tấm.

Anh đăng bức ảnh lên trên vòng bạn bè, để cap: Cảm ơn.

Phía dưới rất nhanh đã có người bình luận.

[ Cao Tử Kham:Vãi, Quý Tiểu Đường nấu cho mày à? ]

[ Trần Mạch:Cuộc gặp mặt này, trà tao tặng không uổng công ]

[ Chương Trình: Tiểu Hồng Tiểu Bạch của tao, ý nghĩa trọng đại ]

[ Cao Tử Kham: Tao nhớ Quý Tiểu Đường vẫn còn cho mày vào trong danh sách đen mà,mày có đăng thì cô ấy cũng không nhìn thấy a ]

[ Trần Mạch trả lời lại Cao Tử Kham:Lỡ có lúc nhìn thấy, công khóa làm đủ, lo trước khỏi hoạ ]

Trần Mạch nhìn vòng bạn bè, hết sức cảm thấy có thành tựu.

Lần trước anh ta đã từng ngồi nói chuyện với Sở Tiêu Hành, dặn dò riêng cậu ta: “Trong lòng có điều muốn nói thì có thể đăng lên vòng bạn bè. Có chuyện tôi không nói mà đã biết đến, chỉ áp dụng với số rất ít rất ít người. Đại đa số phụ nữ đều thiếu cảm giác an toàn,cần phải nói rõ ràng.Giữa mày với Tiểu Đường đã có vết rách,mày còn tiếp tục cao lãnh, chỉ càng thêm không thể cứu vãn nổi.”



…… Xem ra người anh em này đã bắt nghe hiểu lời dặn rồi.

[ trần diệp:Bát cháo này nhìn trông có vẻ ăn rất ngon! ]

[DB:??? Tôi không nhìn lầm đi? Sở tổng cư nhiên đăng bài lên vòng bạn bè?? ]

[ Mạt Mạt:Anh,anh đang nói lời cảm ơn với ai vậy nha ~]

…………

Không trong chốc lát, bài đăng này của Sở Tiêu Hành đã nhận được về trăm cái bình luận.

Mấy cấp cao trong công ty nhìn thấy bài đăng trên vòng bạn bè này không dám lên tiếng nhưng đều lập tức bàn tán. Đây chính là bài đăng đầu tiên của Sở tổng vẫn luôn không đăng gì lên vòng bạn bè!

Không đến nửa giờ, toàn bộ tập đoàn đều truyền tai nhau, Sở tổng sáng nay đã đăng một bài đăng.

Tiếp đó lại có người lén bát quái, lớn mật phỏng đoán: Sở tổng đang yêu đương rồi!

Tuy rằng chỉ có hai chữ cảm ơn, nhưng đăng một chén cháo, đây là hơi thở tình yêu a.

Một đêm nùng tình ăn một chén cháo…… Tấm tắc…… Còn làm Sở tổng rung động đăng lên khoe.

Một tấm ảnh chụp một tiếng cảm ơn, đối với Sở tổng mà nói, đã là phi thường biểu đạt lộ liễu.

Đây chính là ứng cử viên cho vị trí phu nhân a!

Trần Lạc nhìn thấy bài đăng này, chỉ kém khóc lóc một phen.

Ông chỉ truy thê lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được hy vọng!

Bốn bỏ năm lên, muốn hợp lại!

…………

Thời gian đảo mắt đã đến cuối năm.

Quý Thanh Anh sau khi từ chức dưới sự kiến nghị của Quý Thanh Đường đã quyết định đến công ty giải trí của Quý Thanh Dương.

Quý Thanh Anh mới đầu cũng không có tin tưởng lắm,cô muốn tự mình ra ngoài tìm công việc, như vậy cho dù làm không tốt cũng không cần lo sẽ bị mất mặt, không sợ người trong nhà thất vọng.

Quý Thanh Đường nói: “Mỗi người đều có lĩnh vực am hiểu riêng, em rất rành về giới giải trí, chị cảm thấy em làm về lĩnh vực này rất phù hợp với em.”

Quý Thanh Anh không quá chắc chắn nhìn cô, hỏi: “Thật vậy chăng?”

“Thật a, lúc em phân tích về các ngôi sao trong giới giải trí rất rõ ràng, nhưng chị nghe lại thấy choáng váng đầu, này kỳ thật chính là thiên phú của em.” Quý Thanh Đường hết sức khẳng định nhìn cô.

Quý Thanh Anh ngượng ngùng, “Aishh, không làm việc đàng hoàng mà lại đi làm bậy.”

“Ai nói, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có cái hay,anh hai trước đây không có hứng thú với địa ốc, tham gia vào giới giải trí đấy thây.”

Quý Thanh Anh cười cười.

Quý Thanh Đường nói: “Địa ốc cần vốn lớn, ngành sản xuất quay chậm, theo thị trường không ngừng khai thác, tăng tốc là không ngừng thả chậm,cần phải thăm dò nghiên cứu lâu. Chúng ta phát triển trong các lĩnh vực khác nhau, tương lai sẽ có lợi hơn.”

Quý Thanh Anh gật đầu, “Ân, em nghe chị.”

Sau khi Quý Thanh Anh vào công ty, bắt đầu từ vị trí người đại diện. Quý Thanh Dương mới đầu còn lo lắng Quý Thanh Anh từ chức ở Húc Vũ, trong lòng sẽ buồn bực không vui nhưng thấy cô đầy nhiệt tình trong cương vị mới, anh ta xem như yên tâm.

Sau Tết Nguyên Đán, Quý Thanh Đường từ hạng mục công viên Nam Hồ được đề bạt tới chi nhánh công ty ở thành phố B, đảm nhiệm vị trí phó tổng giám đốc.

Tuy rằng cô là cấp cao trẻ tuổi nhất Húc Vũ từ trước tới nay, nhưng cô là thiên kim Quý gia, công trạng nửa năm nay cùng thái độ làm việc là rõ như ban ngày, cô nhậm chức mà không gặp phải rào cản gì.

Vị phó tổng giám đốc trước đấy được điều chỉnh sang đơn vị khác, trợ lý cũng đem đi theo.Chuyện đầu tiên Quý Thanh Đường khi mới vừa nhậm chức là thông báo tuyển dụng, cô cần phải có một vị trợ lý.

Vị trí này được thông báo tuyển dụng cùng với các vị trí tuyển dụng khác của công ty. Quý Thanh Đường sẽ làm giám khảo phỏng vấn cuối cùng, tự mình phỏng vấn mấy vị trí quan trọng, trong đó bao gồm chức trợ lý của cô.

Trong văn phòng phó tổng giám đốc.

Trên mặt bàn trước mặt Quý Thanh Đường đặt một chồng tư liệu của các ứng viên.

Cô nói với người phụ trách nhân sự,Trần Hồng đứng bên cạnh: “Gọi người tiếp theo vào đi.”

Sau khi Trần Hồng rời đi, cô lật xem tư liệu.

Cửa văn phòng được đẩy ra.

“Mời ngồi……” Quý Thanh Đường vừa nói vừa ngẩng đầu.

Khi nhìn thấy người tới, khựng lại lời nói,sắc mặt biến đổi.

Sở Tiêu Hành kéo ghế dựa ra, thoải mái hào phóng ngồi xuống, mỉm cười nhìn cô.

Quý Thanh Đường điều chỉnh lại b·iểu t·ình, nở một nụ cười công nghiệp, “Sở tổng, không biết ngài đại giá quang lâm đến đây có việc gì sao?”

“Tôi là đến xin việc.” Sở Tiêu Hành nhìn cô nói, “Xin được làm trợ lí của Quý tổng.”

“Sở tổng, ngài đây là đang đùa cái gì vậy?” Quý Thanh Đường nhíu mày, lộ ra b·iểu t·ình cạn lời.

B·iểu t·ình nhàn nhạt, ngữ khí cũng là việc công xử theo phép công, “Quý tổng cứ nhận tôi vào làm là biết có phải tôi nói giỡn hay không.”