- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
- Chương 48
Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
Chương 48
Đêm khuya.
Quý Thanh Dương gõ cửa phòng Quý Thanh Đường.
Quý Thanh Đường mở cửa,anh nói: “Có thể tán gẫu một chút không?”
Quý Thanh Đường gật đầu.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Quý Thanh Đường thấp giọng nói: “Làm ba mẹ không vui như vậy, kỳ thật em thấy rất băn khoăn.”
Quý Thanh Dương nhìn thấy biểu tỉnh trên mặt tiểu cô nương trùng xuống, duỗi tay xoa đầu cô, “Người bị tổn thương là em,em có cái gì để băn khoăn?”
“Đều là chuyện quá khứ, hiện tại em cũng khá tốt,em thấy rất đủ……” Quý Thanh Đường ngồi xuống ghế sô pha, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói, “Có đôi khi em thậm chí còn cảm thấy hiện tại hết thảy tựa như một giấc mộng.”
Cô chưa từng hy vọng những điều quá xa vời, đột nhiên ông trời lại ném cho cô một miếng bánh lớn.
Hết thảy đều quá mức tốt đẹp, tốt đến mức không chân thực.
Rất nhiều lần nằm mơ đều sẽ mơ thấy những ngày tháng trước kia, mơ thấy mình lại là một người lẻ loi cô độc, sau khi tỉnh mộng phải mất một lúc mới có thể đè xuống cơn sợ hãi kia.
Quý Thanh Dương ngồi ở bên cạnh cô, hốc mắt phiếm hồng, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Cô sinh ra ở một gia đình tàn ác,sao có thể trưởng thành là một người thiện lương như thế.
Đối mặt với vận mệnh bất công, không có chút nào oán giận, đối với người nhà ngược lại là cảm kích và may mắn, còn sợ cho mọi người thêm phiền toái.
Nếu không phải chuyện lần này của Quý Thanh Anh,cô đại khái cả đời này đều che giấu những chuyện trước đây trong lòng, tự mình gặm nhấm lấy vết thương.
Quý Thanh Đường cảm giác không khí có chút bí bách, lại cười cười, nói: “Anh, anh yên tâm,em khá tốt.Bây giờ Đường Đào đã vào tù,em cũng coi như có thể thở ra một hơi.”
“Ân.” Quý Thanh Dương gật đầu.
“Em cảm thấy Thanh Anh thế nào?” Quý Thanh Dương hỏi.
Quý Thanh Đường ngẩn người ra, hỏi: “Anh chỉ phương diện kia?”
“Ba tính thu hồi lại cổ phần của Thanh Anh, mặt khác,còn muốn để em ấy rời khỏi Quý gia.”
Trên mặt Quý Thanh Đường lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Em cảm thấy làm như vậy, thế nào? Kỳ thật em ấy cũng đã thành niên, đi ra ngoài tay làm hàm nhai chưa chắc đã không thể.”
Quý Thanh Đường lắc đầu, “Không được, không thể như vậy……Em ấy có thể trưởng thành, cũng có thể tự lập, nhưng không cần phải làm tổn thương tình cảm của em ấy như vậy.Em ấy đã ở Quý gia hơn hai mươi năm,mọi người chính là người nhà của em ấy,em ấy không có chút tình cảm nào với Đường gia, bây giờ còn đẩy Đường Đào vào tù.”
Quý Thanh Dương than nhẹ một hơi, “Chỉ là ba rất kiên quyết. Kỳ thật anh có thể hiểu cho ba, Đường gia ng·ược đ·ãi em như vậy, con gái bọn họ lại ở Quý gia nhận hết sủng ái……Cho dù là ai cũng không thể chấp nhận được.”
“Này không liên quan đến Thanh Anh, ngày mai em đi tìm ba nói.”
Quý Thanh Đường đối với Quý Thanh Anh, cũng chưa đến mức là có tình cảm, càng không có thù hận gì.Trước đây khi mới về Quý gia, ở chung hoà bình với cô ấy là vì người nhà. Sau Quý Thanh Anh bị Đường Đào t·ống t·iền, làm cô sinh ra một loại cảm giác đồng cảm. Đặc biệt là mấy ngày hai người cùng nhau về Đường gia, cả hai cùng nhau đối mặt với mọi chuyện, khổ cay chua ngọt trong lòng cũng có người chia sẻ cùng. Trong bất tri bất giác, từ đáy lòng cô đã chấp nhận cô em gái này rồi.
Ngày hôm sau, Quý Thanh Đường liền đi tìm Quý Minh Vũ nói chuyện.
Trong thư phòng.
Quý Thanh Đường nói với Quý Minh Vũ: “Ba, nếu ba là vì sợ trong lòng con thấy không thoải mái, hoàn toàn không cần thiết,con với Thanh Anh ở chung khá tốt,con không hy vọng em ấy rời đi.”
Quý Minh Vũ thở dài một hơi, “Ba biết con là một đứa bé thiện lương.Chỉ là trong lòng ba không chấp nhận được. Làm cha mẹ, thật sự không thể chấp nhận được.”
“Chính là em ấy vẫn luôn ở Quý gia,em ấy cùng Đường gia hoàn toàn không có tình cảm gì, thậm chí còn đẩy Đường Đào vào tù. Nếu mọi người không cần em ấy,em ấy chính là cô nhi……” Quý Thanh Đường dừng một chút, nói, “Kể cả là bao nhiêu tuổi, không ai nguyện ý làm một cô nhi.Gặp nhau mà như người xa lạ, quá khó để chấp nhận.”
Quý Minh Vũ nhìn về phía Quý Thanh Đường đang phiếm hồng đôi mắt, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai cô, thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, “Là ba mẹ có lỗi với con, để con phải chịu khổ sở từ bé.”
“Những chuyện đó đều đã qua rồi, con không hy vọng lại có thêm một người vô tội phải chịu tổn th·ương.” Quý Thanh Đường nhìn Quý Minh Vũ nói, “Con sống cực khổ như vậy là bởi vì gặp một người rác rưởi như Đường Đào, không có liên quan gì đến Thanh Anh.Con cảm thấy có thêm một người chị em cũng khá tốt, có một số chuyện không tiện nói với anh hai, chỉ có con gái mới có thể hiểu nhau thôi.”
“Chỉ là……”
“Ba,con cũng đã nói với Thanh Anh, gien không có liên quan gì cả,xuất thân không tính là gì, nếu hôm nay mọi người bởi vì xuất thân của em ấy mà ghét bỏ chỉ trích em ấy,con đây sao mà chịu nổi?”
Bên ngoài thư phòng, Quý Thanh Anh ngồi xổm ở góc tường, ôm hai chân dựa vào tường, cả người co rúm lại.
Cô cúi đầu, mặt chôn dưới đầu gối, nước mắt không ngừng lăn xuống, chính là cô ấy không dám khóc thành tiếng.
Cô đã không còn là thiên kim Quý gia kiêu căng làm càn trước đây,cô ấy cũng không phải là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ nữa,cô chỉ là con gái của một tù nhân.
Quý Minh Vũ thở dài một hơi, đi đến phía trước cửa sổ, sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Cái đứa nhỏ này, làm ba cũng không biết nên làm cái gì bây giờ……”
Ôn nhu lại hiểu chuyện, khi gặp chuyện lại rất có chủ kiến, đây đều là những tính cách được mài giũa nên từ những chuyện cô phải trải qua. Làm cha làm mẹ đều không đành lòng để cô chịu đựng.
“Ba, không phải con yêu cầu ba làm cái gì,con là hy vọng ba nghĩ lại, cẩn thận suy xét, đừng bởi vì một số chuyện không hay mà đưa ra quyết định nhất thời.” Quý Thanh Đường ôn thanh nói.
Quý Minh Vũ gật gật đầu, “Ba hiểu ý của con.”
…………
Chạng vạng cuối tuần, hoàng hôn nghiêng chiếu.
Trên bàn cơm bày một bàn thức ăn.
Trong hoa viên cây xanh toả hương, theo cửa sổ đang rộng mở bay vào trong nhà, hoà với mùi đồ ăn.
Người Quý gia ngồi cùng nhau ăn cơm. Quý Thanh Anh thừa dịp mọi người đều đang ở đấy, mở miệng nói: “Ba, con đã cẩn thận suy nghĩ một chút,con không thích hợp làm về đất đai, có lẽ con sẽ từ chức ở công ty……”
Quý Minh Vũ trầm mặc vài giây, nói: “Có thể.”
“Cổ phần Húc Vũ,con cũng không cần.” Quý Thanh Anh lại nói, “Con cái gì cũng đều không hiểu, về sau cũng không vào công ty, cầm nhiều cổ phần như vậy cũng không thích hợp……”
Mạnh Trân cùng Quý Thanh Đường đều có chút kinh ngạc nhìn cô.
Quý Thanh Dương không lên tiếng.
Quý Minh Vũ nói: “Được. Ngày mai tới công ty một chuyến, ta an bài pháp vụ,chuyển nhượng lại cổ quyền.”
Quý Thanh Anh gật gật đầu, không nói nữa.
Mạnh Trân biết ý của Quý Minh Vũ, nhưng sợ Quý Thanh Anh trong lòng khó chịu, mở miệng nói: “Kể cả không có cổ phần,con vĩnh viễn vẫn là con của ba mẹ.”
Quý Thanh Anh lại gật gật đầu.
Quý Minh Vũ nhìn về phía Quý Thanh Đường, hỏi: “Những người năm giúp đỡ con đi học là ai?”
Quý Thanh Đường: “……”
“Ba là ba con, phải tự mình đi nói lời cảm ơn.”
“……” Quý Thanh Đường rối rắm một lúc lâu, bất đắc dĩ phun ra một cái tên, “Sở Tiêu Hành.”
Người một nhà đều ngây cả người.Biểu tình của Quý Thanh Dương phá lệ xuất sắc ngoạn mục.
Quý Thanh Anh chậm rãi hiểu ra, vì sao đêm đó Quý Thanh Đường cái gì cũng không muốn nói.
Quý Minh Vũ lại hỏi: “Hai đứa trước đây còn đã từng yêu nhau đúng không? Hai đứa là ở bên nhau như thế nào?”
Kia một lần, Sở Tiêu Hành tặng mấy rương đồ qua đây, giá trị năm trăm triệu, mọi người đều còn nhớ rõ.
Quý Thanh Đường nói: “Anh ấy trước đây đã từng học ở bên kia một năm, ngẫu nhiên đã cứu con, sau khi anh ấy bảo vệ con, Đường Đào cũng không dám đánh con nữa. Sau anh ấy lại về thành phố C học đại học, vẫn luôn giúp đỡ con học phí cùng sinh hoạt phí, nhưng mà mấy năm đó bọn con không gặp nhau.”
“Sau đó bọn con gặp lại sau khi con lên đại học……” Quý Thanh Đường cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói, “Bọn con ở bên nhau là bởi vì con thích anh, con là vì anh ấy mới thi vào C đại, sau khi gặp lại là con chủ động theo đuổi anh ấy, ở bên anh ấy.”
Quý Minh Vũ tiếp tục hỏi: “Vậy vì soa hai đứa lại chia tay?”
“Ở bên nhau lâu rồi, tình cảm phai nhạt, tính cách cũng không hợp nên chia tay ạ.”
“Hoá ra là như thế.” Quý Minh Vũ gật gật đầu, “Về tình về lý, ba vẫn nên đích thân đi cảm ơn cậu ấy.Cậu ấy có ân tình với Quý gia.”
Ông lại nói: “Hai đứa tuy rằng đã chia tay, vẫn là có thể làm bạn bè, về sau trên thương trường cũng khó tránh khỏi gặp được.Tiền cảnh của Sở Tiêu Hành không thể đo lường, sản nghiệp đếm không kể xiết,con rất khó tránh mặt cậu ấy.”
“……” Trong lòng Quý Thanh Dương ngũ vị tạp trần.
Anh nhớ tới cái đêm mưa kia, em gái đã từng nói ——
“Chỉ là, trước khi anh ấy xuất hiện, không có người nào đối xử tốt với tao như vậy……”
Khi đó anh ta cho rằng chẳng qua chỉ là chiêu cưa cẩm con gái nhà lành của đấng đàn ông, hoá ra là như vậy, là cậu ấy thay đổi vận mệnh của em ấy.Hoá ra, cậu ta đã từng là hi vọng duy nhất trong đời em ấy.
…………
Quán bar. Dưới ánh đèn mê ly.
Quý Thanh Anh đáp ứng lời mời đi uống rượu của hội chị em thân thiết, ngồi ở trên một cái ghế cao nhỏ, ba ngụm uống hết một ly rượu.Cô thích nơi có ánh đèn lờ mờ như này, tựa như có thể che đi người mình.
Ngụy Viên hạ giọng nói: “Anh Anh, tao nghe được một tin tức, rốt cuộc có phải sự thật không a?”
“Cái gì?”
“Nghe nói ba mày thu hồi lại cổ phần của mày.”
“Ân.” Quý Thanh Anh gật đầu, nói thẳng không cố kỵ.
Mặt khác hai người còn lại mang vẻ mặt kh·iếp sợ nhìn cô.
“Mày điên rồi sao? Đến cổ phần cũng từ bỏ?”
“Đây chính là lợi thế duy nhất của mày! Chỉ cần cổ phần còn ở trong tay thì kể cả mày có rời khỏi Quý gia cũng đủ cho mày cơm ngon rượu say, cả đời làm phú bà!”
“Đúng vậy, giá trị thị trường của Húc Vũ vẫn luôn ở mức vững bước tăng trưởng, cầm cổ phần là nắm chắc mọi thứ.”
Quý Thanh Anh lại uống một chén rượu, đầu gục xuống, gối lên cánh tay, “Bọn mày không hiểu……”
“Xác thật không hiểu,mày sợ là hồ đồ rồi đi?Dù thế nào mày cũng phải bảo vệ những thứ thuộc về mình chứ a.”
“Chính là không thuộc về tao a……” Quý Thanh Anh ách thanh cười, đầu cũng không có ngẩng lên.
“Cho mày thì chính là của mày.”
Quý Thanh Anh không ngừng lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào, “Bọn mày không hiểu…… Tao tình nguyện không cần cổ phần……”
Cô không muốn bị đuổi ra khỏi nhà ……Cô không muốn mất đi người thân……
Cô có thể không cần tiền không cần hư vinh không cần mặt mũi, cái gì cũng không cần……Cô chỉ cần không bị người nhà vứt bỏ……
Bọn họ là ba mẹ và anh trai mà cô yêu thương hơn hai mươi năm, là chỗ dựa tinh thần cho cô, nếu bọn họ không cần cô, thế giới của cô sẽ hoàn toàn sụp đổ……
Quý Thanh Anh liên tục lau đi nước mắt trên cánh tay, thẳng đến khi cảm xúc đã dần ổn định, mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, nói: “Bọn mày không hiểu, không cần nói nữa.”
“Quý Thanh Anh.” Thanh âm của một người đàn ông truyền tới.
Mấy người đồng thời nhìn qua.
Cao Tử Kham thấy rõ khuôn mặt của Quý Thanh Anh, cười nói: “Thật đúng là em a.”
Anh ta đi đến bên cạnh Quý Thanh Anh ngồi xuống, hỏi cô, “Muốn lên lầu chơi không a?”
“Thôi, đều là những người em không quen biết……” Hiện tại tâm tình cô đang không quá tốt,không có tâm tình làm quen với mọi người.
“Nếu không anh gọi anh Tiêu Hành của em tới nhé.”
“……” Quý Thanh Anh im bặt, Sở Tiêu Hành ở đấy, cô càng không được tự nhiên.Cô thuận miệng nói, “Em chuẩn bị đi rồi.”
“Được thôi,anh đưa em về.Con gái uống rượu xong bắt xe không an toàn.” Nói rồi, Cao Tử Kham đứng lên, nói, “Đi thôi.”
Quý Thanh Anh giật giật khóe miệng, vị này nói là làm nha.
Cô đành phải nói với hai người bạn kia: “Chúng ta hôm nào lại gặp, hôm nay tao mệt, đi về trước.”
Hai người kia ngơ ngẩn gật đầu.
Chờ đến khi Quý Thanh Anh đã theo Cao Tử Kham đi xa, hai người hai mặt nhìn nhau.
“Từ khi nào nó lại quen với bạn bè Sở Tiêu Hành vậy?”
“Là ai, vị Cao công tử này cư nhiên còn tự mình đưa nó về nhà……”
“Nó đúng thật cũng muốn làm quen với hào môn, tùy tiện chọn một người gả cho.”
Này hai người trong lòng tràn đầy tiện diễm.
Hào môn cũng phân cấp bậc,quý công tử trong vòng bạn bè của Sở Tiêu Hành có ai không có gia thế đứng đầu. Hơn nữa bọn họ không bao giờ qua lại với các tiểu thư nhà giàu, bình thường chơi chơi đều thích tìm minh tinh người mẫu, đến lúc cần thành gia liền cùng người trong nhà chọn đối tượng liên hôn để kết hôn. Cho nên các cô ấy ngược lại không dễ dàng tiếp cận bọn họ, cho dù quen biết, cũng chỉ là kêu được với tên sơ giao.
Giống như Cao Tử Kham nhiệt tình với Quý Thanh Anh như vậy hiển nhiên là quan hệ rất tốt.
Trên đường cái, đường đông như kiến.
Cao Tử Kham dẫm phanh lại, nói với Quý Thanh Anh, “Đoạn đường này vẫn luôn hay tắc.”
Quý Thanh Anh gật gật đầu.
Cao Tử Kham hỏi: “Muốn nghe nhạc không? Nếu không thì dùng di động em nhé?”
“Không cần.”
Cao Tử Kham cảm giác được cảm xúc của Quý Thanh Anh có hơi chùng xuống, đem đề tài chuyển dời đến trò chơi, “Đúng rồi, anh quen một quán quân LOL quốc tế,muốn trải nghiệm được cao thủ chân chính dẫn đi đánh quái không?Anh có thể bảo cậu ấy chơi cùng.”
Quý Thanh Anh: “Lợi hại như vậy?Anh với em mà nói chính là cao thủ.”
“Anh thường xuyên bị cậu ta chê cùi bắp,được cậu ta luyện cho mới khá hơn một chút.”
“Ai a? Nói không chừng em cũng biết.”
“Em đúng thật là có biết, chính là người lần trước em bảo thích ấy.”
“A, P thần sao?” Quý Thanh Anh tức khắc được gợi lên hứng thú, “Anh quen anh ấy a?”
“Hẹn thời gian cùng nhau chơi đi.”
“Được a!”
Đầu óc Quý Thanh Anh được Cao Tử Kham đưa tới trong trò chơi, tạm thời quên mất phiền não trong lòng, hứng thú bừng bừng nói chuyện cùng anh.
Bất tri bất giác đã đến khu biệt thự, xe chạy đến bên ngoài sân.
Cao Tử Kham dừng xe lại, nói: “Để anh làm ảo thuật cho em xem.”
Quý Thanh Anh mới vừa cởi bỏ đai an toàn, tò mò nhìn anh.
Cao Tử Kham búng tay một cái, tay vòng qua phía sau, khi anh đưa tay ra, ngón tay kẹp một bông hoa hồng trắng.
Anh đưa bông hoa hồng cho Quý Thanh Anh, “Tặng cho em, vui vẻ lên một chút.”
Quý Thanh Anh ngơ ngác nhận lấy, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng, còn có một tia vui sướиɠ.
Cao Tử Kham mỉm cười nói: “Ngủ ngon, về nhà nghỉ ngơi đi.”
Quý Thanh Anh gật đầu, cầm hoa, mở cửa xuống xe.
Khi đi vào trong sân lại quay đầu lại, vẫy vẫy tay với anh.
Cao Tử Kham nhìn theo bóng dáng cô vào cửa, quay xe rời đi.
Trên đường, tiếng chuông di động của anh vang lên,anh kết nối Bluetooth nghe máy.
“Đi đâu vậy? Sao đã không thấy mày đâu nữa rồi?” Trần Mạch mạc danh nói.
“Đưa người về nhà.”
“Ai a? Còn có thể để mày đích thân đưa về?”
“Em gái tiểu mỹ nhân của A Hành.” Cao Tử Kham nói, “Kết thân để có thể hỗ trợ cho A Hành.”
“Vãi,mày đi cùng nó qua bên kia một chuyến mà tình cảm thăng hạng ha.”
“Bọn mày không tận mắt nhìn thấy A Hành say rượu, không nghe được cậu ta nói những lời trong lòng thì sẽ không hiểu.” Cao Tử Kham than nhẹ một hơi, “Cậu ta thật sự rất yêu Quý Tiểu Đường.Nếu không thể quay lại thì thật sự tàn nhẫn với cậu ta.”
“Vậy hôm nào để tao tâm sự cũng cậu ta, truyền thụ cho cậu ta những bài học mà tao đã rút ra.Cậu ta căn bản không hiểu phụ nữ.”
Cao Tử Kham cười nhạt một tiếng, “Thôi đi, mấy người đấy mày đều chỉ tuỳ tiện chơi qua đường.”
“Này mày không hiểu, đấy là kịch bản đắc nhân tâm.”
…………
Tập đoàn Sở Hoa.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Thư kí Trần thông báo với Sở Tiêu Hành: “Quý Minh Vũ tiên sinh mời ngài ba ngày sau dùng bữa ở khách sạn Minh Duyệt.”
Sở Tiêu Hành đang phê duyệt văn kiện, theo bản năng liền dừng ngòi bút lại, ngẩng đầu, nhìn về phía thư kí Trần, “Quý Minh Vũ?”
“Phải ạ. Chính là ba của Quý Thanh Đường Quý Minh Vũ tiên sinh.Ông ấy và người nhà, mời ngài dùng bữa tối.”
Trong mắt Sở Tiêu Hành lộ ra một tia nghi hoặc, gật đầu, “Đã biết.”
Khi thư kí Trần đang định rời khỏi văn phòng, Sở Tiêu Hành gọi anh ta lại, “Chuẩn bị một bộ đồ thích hợp đi gặp trưởng bối.”
Thư kí Trần: “Ngài mặc?”
Sở Tiêu Hành dùng ánh mắt ‘Cậu đừng nói lời vô nghĩa’ nhìn anh ta.
Thư kí Trần: “……”
Sở Tiêu Hành lại nói: “Lại chuẩn bị một ít quà tặng,tìm hiểu một chút xem ông ấy thích cái gì, gãi đúng chỗ ngứa.”
Thư kí Trần gật đầu.
Sở Tiêu Hành phất tay, “Đi làm đi.”
Khi văn phòng chỉ còn lại có một mình anh, Sở Tiêu Hành tựa lưng vào ghế ngồi, gõ gõ cái bút máy lên mặt bàn theo nhịp, bỗng nhiên, cười cười.
Quý gia tìm anh, tổng không nên là Hồng Môn Yến. Gần đây hợp tác giữa hai nhà cũng không tệ lắm. Hơn nữa, từ sau khi biết Quý Thanh Đường là thiên kim Quý gia,anh cố ý thúc đẩy nhiều hạng mục hợp tác, cho đầy đủ nhường lợi.
Chẳng lẽ vị Quý tiên này là muốn thúc đẩy cho anh liên hôn với Quý Thanh Đường?
Nha đầu kia dù bướng bỉnh lại quật cường, có thể trực tiếp kết hôn cũng không thể tốt hơn.
Ngày hôm sau, thư kí Trần báo cáo: “Quý Minh Vũ tiên sinh thích uống rượu, thưởng trà, nuôi cá.”
Sở Tiêu Hành nói: “Đã biết.Tôi tự mình chuẩn bị.”
Mấy thứ này, những món cao cấp có hương vị ngon chuẩn không phải nhất thời là có thể tùy tiện mua được.
Sở Tiêu Hành cầm lấy di động, click mở group chat.
Sở Tiêu Hành: “@ Trần Mạch Cho tao một ít lá trà Đặc Cung.”
Sở Tiêu Hành: “@ Chương Trình bể cá nhà mày gần đây mới chuyển về mấy con cá cũng không tệ lắm, cho tao đi.”
Sở Tiêu Hành: “@ Cao Tử Kham lần trước mày giành được hai bình rượu ở hội đấu giá, cho tao đi.”
Mấy người kia hiếm khi thấy Sở Tiêu Hành nhắn tin lên group, còn gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn, mà lại còn như thổ phỉ đi đòi đồ. Chẳng lẽ là cậu ta đã biết mấy người bọn họ ở sau lưng dùng cậu ta để đánh cược, bắt đầu điên cuồng phát tiết?
Trần Mạch thử thăm dò gửi đi: “?”
Chương Trình theo vào: “?”
Cao Tử Kham bảo trì đội hình: “?”
Sở Tiêu Hành: “Ngày mai liền phải có.”
Trần Mạch: “Tình huống gì đây? Mày muốn lấy lá trà Đặc Cung là có ý gì?”
Chương Trình: “Kia chính là tâm can của tao, muốn cá thì không có, còn có mỗi cái mạng này thôi!”
Cao Tử Kham: “Người anh em, bình rượu kia là tao dùng để chúc thọ ông cụ nhà, cho mày thì tao đi đâu tìm?”
Sở Tiêu Hành: “Tao muốn gặp cha vợ. Hiểu chưa?”
Trần Mạch: “???”
Chương Trình: “???”
Cao Tử Kham: “???”
Cao Tử Kham: “Tao bỏ lỡ cái cốt truyện gì vậy?Bọn mày đã phát triển đến bước này rồi à?”
Trần Mạch: “Quý Minh Vũ?”
Sở Tiêu Hành: “Đừng có gọi thẳng tên cha vợ của tao.”
Chương Trình: “Ngày hôm qua bọn tao còn cùng nhau thương lượng xem nên giúp mày như thế nào, hôm nay mày đã đi gặp mặt người lớn trong nhà?Tao chết!”
Cao Tử Kham: “Quỷ tài.”
Trần Mạch: “Là tại hạ thua.”
Sở Tiêu Hành: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa, chuẩn bị tốt đồ đi.”
Chương Trình: “Thôi, vì hôn nhân đại sự của mày, tao nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.”
Cao Tử Kham: “Sinh nhật của ông cụ mỗi năm đều có, vợ mày mà bỏ lỡ thì không còn kịp nữa, tao cũng cắt thịt.”
Trần Mạch: “Tao bên này mày yên tâm, trên thị trường không có lá Đặc Cung nào đỉnh cấp hơn.”
Sở Tiêu Hành; “Cảm ơn.”
Sở Tiêu Hành vào cùng ngày gặp mặt sai người đem lễ vật đưa đến Quý trạch.
Quý Minh Vũ rất là kinh ngạc, ông là muốn nói lời cảm ơn mà cậu trai này cư nhiên còn khách khí như vậy?
Ông nhìn nhìn mấy thứ kia, lại không khỏi cảm khái, đúng là người có kinh tế.
Khách sạn Minh Duyệt.
Trong phòng riêng.
Quý Minh Vũ dẫn theo Mạnh Trân, còn có Quý Thanh Đường, đến sớm trước nửa tiếng.
Quý Thanh Dương bởi vì từng nảy sinh xung đột với Sở Tiêu Hành, tránh cho không thoải mái, lần này không có tới.
Sở Tiêu Hành đến trước giờ hẹn mười lăm anh phút, không nghĩ tới khi phục vụ mở cửa phòng ra thì lại nhìn thấy người Quý gia đã tới.
Quý Minh Vũ đứng lên tiếp đón trước, bắt tay với anh.
Sở Tiêu Hành mỉm cười ứng đối.
Sở Tiêu Hành hôm nay mặc một bộ âu phục màu xanh nước biển, không thắt cà vạt, thoạt nhìn trang trọng lại không câu nệ. Tóc đặc biệt tìm riêng một nhà tạo mẫu tóc xử lý một chút, tóc ngắn màu đen thoải mái lại gọn gàng, nhìn trông càng sạch sẽ tươm tất,cặp mắt đào hoa luôn tràn đầy khí thế, nhiều thêm vài phần ôn nhu tinh tế.
Vợ chồng Quý thị tiếp xúc gần với Sở Tiêu Hành đều không khỏi bị tướng mạo cùng khí chất tao nhã của vị hậu bối trẻ tuổi này chinh phục.
Quý Thanh Đường đi đến bên cạnh cha mẹ, Quý Minh Vũ nói: “Con gái tôi Quý Thanh Đường, không cần giới thiệu đi.”
Sở Tiêu Hành nhìn về phía Quý Thanh Đường, cười cười.
Quý Thanh Đường liễm mắt, thấp giọng nói: “Chào anh.”
Cha mẹ là người đưa ra lời mời, cô không thể không cho mặt mũi.
Sau khi mấy người ngồi xuống, Quý Minh Vũ chủ động rót một chén rượu cho Sở Tiêu Hành, nói: “Tôi nghe Tiểu Đường nói, cậu là người đã giúp đỡ cho con bé đi học mấy năm cấp ba kia.Con bé bị tên khốn kia ng·ược đ·ãi, cũng là cậu giúp nó.”
Sở Tiêu Hành trong lòng hiểu rõ, nhàn nhạt nói: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì.”
Quý Minh Vũ nâng chén rượu lên, nói: “Hai vợ chồng tôi kính cậu một chén, cảm ơn cậu lúc chúng tôi chưa biết đến đã trợ giúp con gái chúng tôi.”
“Chú dì khách khí quá.” Sở Tiêu Hành nói, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, thật không tính là gì.”
Khi anh với Quý Minh Vũ cụng ly, hai tay cầm ly, rất có lễ nghĩa đặt ly ở dưới, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Quý Minh Vũ cho Quý Thanh Đường một ánh mắt, Quý Thanh Đường tự rót cho mình một ly rượu, đứng lên, nói với Sở Tiêu Hành: “Cảm ơn Sở tiên sinh, ly này tôi kính ngài.”
Sở Tiêu Hành nhướng mày nhìn cô, cũng đứng lên, “Em không uống được rượu thì đừng có uống, lấy trà thay rượu là được.”
Nói rồi anh lấy một cái chén không, rót cho Quý Thanh Đường một chén trà, đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô.
Quý Thanh Đường nhận lấy cái chén, mím môi, nói: “Cảm ơn.”
Hai người khẽ chạm chén, Quý Thanh Đường uống một ngụm trà, Sở Tiêu Hành uống một hơi cạn chén rượu.
Sở Tiêu Hành sau khi uống với Quý Thanh Đường chén rượu, trở lại vị trí, uống rượu nói chuyện phiếm với Quý Minh Vũ.
Quý Minh Vũ là người thích uống rượu, đã từng có lần ông uống hạ gục cả một đám người trên bàn tiệc, với ông mà nói, muốn biểu đạt hết ý tứ từ đáy lòng thì phải uống rượu.
Hai người ăn ăn uống uống, trò chuyện về vụ hợp tác, không có chút ngượng ngùng nào, nghiễm nhiên là một bầu không khí một bộ khách và chủ vui vẻ với nhau.
Quý Thanh Đường ở một bên nhìn, cảm giác ba cô sắp trở thành bạn tâm giao với Sở Tiêu Hành.
Cô trước đây chưa từng thấy Sở Tiêu Hành đi xã giao, thật đúng là không biết, anh ngày thường vẫn luôn cao lãnh khi kéo gần khoảng cách với người khác lại chu đáo thoả đáng như vậy.
Rượu uống được nửa, Sở Tiêu Hành đứng dậy nói: “Cháu vào toilet đã.”
Sở Tiêu Hành đứng ở trước bồn rửa mặt, nhìn gương mặt mình đang đỏ lên ở trong gương, cúi đầu, vốc nước lên rửa mặt.
Di động ở trong túi rung lên,anh lấy ra tới, đặt ở trên bồn rửa tay, bắt máy.
Cao Tử Kham hỏi: “Tình huống thế nào?”
Sở Tiêu Hành lấy thuốc giải rượu đã chuẩn bị sẵn ở trong túi,cho vào trong miệng, lại rửa mặt thêm mấy lần.
“Nghe nói cha vợ mày rất rộng lượng a,mày có làm được không?”
Sở Tiêu Hành cười nhẹ một tiếng, “Không được cũng phải được.”
Anh lấy lại tinh thần, nói: “Không nói chuyện với mày nữa, tao phải đánh nốt nửa trận sau.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Tiêu Hành trở lại phòng, tiếp tục chiến đấu.
Quý Minh Vũ sau đấy uống rất say, bắt lấy cánh tay Sở Tiêu Hành, nghẹn ngào nói: “Tôi thật sự cảm ơn cậu……Con gái của tôi nếu không có cậu, không biết sẽ như thế nào……”
Sở Tiêu Hành trấn an nói: “Số cô ấy luôn có quý nhân phù hộ.”
Quý Minh Vũ: “Trước đây là tôi muốn đưa Trân Trân đến cái bệnh viện kia, lúc ấy thể chất bà ấy không tốt, sợ bà ấy xuất huyết nhiều, bệnh viện công lập chuẩn bị đầy đủ hết các phương diện, một khi có chuyện gì ngoài ý muốn thì tiện cấp cứu……Tôi đã tin tưởng bệnh viện ấy…… Cư nhiên……”
“Loại chuyện này, ai cũng sẽ không nghĩ đến.”
“May mà có cậu……Cuộc sống con gái tôi mới thay đổi…… May mà có cậu……”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
“Ân tình này là tôi nợ cậu, về sau cậu có gì cần tôi giúp,cậu cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được…… Không, làm không được tôi cũng sẽ làm được cho cậu……”
Quý Thanh Đường nhìn cái trường hợp này, có điểm chua xót lại có chút đau đầu.
Giờ cô mới phát hiện, ba cô ngày thường ít khi nói cười l sau khi uống say sẽ tình cảm như vậy. Nói thêm gì nữa, không biết còn hứa hẹn gì với Sở Tiêu Hành.
Quý Thanh Đường nói với Mạnh Trân: “Mẹ, con thấy ba cũng uống nhiều rồi, hôm nay đến đây thôi đi.”
Mạnh Trân nói với Sở Tiêu Hành: “Hai người đều uống không ít, không sai biệt lắm, uống nữa sẽ ngã bệnh luôn quá.”
Sở Tiêu Hành gật gật đầu, “Dì nói phải.”
Mạnh Trân gọi tài xế tới, nâng Quý Minh Vũ dậy,nói với Sở Tiêu Hành: “Cậu đã cho người tới đón cậu chưa?”
Sở Tiêu Hành lắc đầu,anh nhìn về phía Quý Thanh Đường, “Đường Đường đưa anh một đoạn được không?”
Quý Thanh Đường còn chưa có lên tiếng, Mạnh Trân đã đáp lại Sở Tiêu Hành: “Vậy con lái xe đưa A Hành về đi.”
“…………” Mới chỉ có một bữa cơm, ba mẹ cô đã đều bắt đầu gọi Sở Tiêu Hành là A Hành, như sắp nhận con nuôi tới nơi.
Quý Thanh Đường đáp ứng, “Vâng.”
Không biết có phải do tối nay ba cô xúc động, dẫn tới cô lại cảm thấy mình nợ Sở Tiêu Hành rất nhiều hay không.
Sau khi tiễn Mạnh Trân cùng Quý Minh Vũ rời đi, Quý Thanh Đường đi đến trước mặt Sở Tiêu Hành, hỏi: “Di động anh đâu?”
“Ân?” Cặp mắt đào hoa của Sở Tiêu Hành hơi hơi nheo lại, trong mắt là sự mông lung, ánh mắt mang ý cười nhìn cô.
Ngọn đèn trên trần ánh vào trong mắt anh, giống như một mảnh ngân hà nhấn chìm người.
Quý Thanh Đường trong lòng hơi loạn, quay mặt đi, ngữ khí cứng đờ: “Di động.”
Ngón tay người đàn ông bắt lấy tay cô,cô đang muốn tránh đi, một xúc cảm lạnh lẽo,anh đưa điện thoại di động nhét vào trong tay cô.
Quý Thanh Đường cầm lấy di động, nâng tay lên, khởi động màn hình, xuất hiện giao diện nhập mật khẩu.
Cô đưa điện thoại di động tới trước mặt anh, “Nhập mật khẩu đi.”
Sở Tiêu Hành nhìn cô cười khẽ, “Không phải em biết mật khẩu sao?”
Quý Thanh Đường rũ mắt,nhập vào mấy con số, một tiếng vang nhỏ, màn hình mở ra.
Mật khẩu này là kết hợp giữa hai ngày sinh nhật của hai người. Lúc trước cô cài mật khẩu này cho máy mình, lại đi theo anh làm nũng muốn đặt cho anh mật khẩu tình yêu, nhưng cô chỉ là rải cái kiều, không dám yêu cầu anh, càng sẽ không kiểm tra. Cho nên, đến cuối cùng cô cũng không biết anh có thiết lập mật khẩu này không.
Sau khi màn hình được giải khoá, nhảy ra giao diện hình nền chính là ảnh chụp cô……
Đầu ngón tay Quý Thanh Đường run lên, sửng sốt.
Ảnh chụp cô gái nhắm hai mắt, đang cầu nguyện dưới ánh nến trước bánh kem sinh nhật.
Ánh lửa hắt lên trên khuôn mặt cô, làm sáng lên nụ cười ngọt ngào lại thỏa mãn.
Quý Thanh Đường nhanh chóng xoay người, đưa lưng về phía Sở Tiêu Hành, đi xa vài bước, không cho anh nhìn thấy biểu tình suýt chút nữa không thể khống chế của mình.
Cô mở phần danh bạ, tìm thấy số Cao Tử Kham, gọi điện thoại cho anh ta.
“Làm sao vậy?” Cao Tử Kham hỏi.
Quý Thanh Đường nói: “Sở Tiêu Hành uống say, không đem theo tài xế,anh có tiện đến đón anh ấy một chút không?”
Cao Tử Kham sửng sốt, nói: “A, được……”
Quý Thanh Đường nói chuyện điện thoại xong, nỗi lòng trấn định xuống,cô quay người lại, đi đến bên cạnh Sở Tiêu Hành, chuẩn bị đưa điện thoại di động trả cho anh.
Anh nhắm hai mắt, dựa vào trên ghế, như là ngủ rồi.
Cô không quấy rầy anh, ngồi ở một bên, chờ Cao Tử Kham đến.
Bên kia, Cao Tử Kham hoả tốc xuất phát, xe chạy đến nửa đường lại cảm thấy không thích hợp.
Quý Tiểu Đường gọi điện thoại cho anh ta nói A Hành say, bảo anh ta đến đón người?
Mặc kệ A Hành là say thật hay là giả vờ say, nếu Quý Tiểu Đường dùng di động của cậu ta gọi điện thoại cho anh,có nghĩa là bọn họ đang ở bên nhau a!
Anh ta đến phá đám làm gì?
Cao Tử Kham chậm rãi nhận ra, bỗng dưng đấm lên phía mặt bàn, như ở trong mộng mới tỉnh, nhanh chóng gọi điện thoại qua.
“Ngại quá Tiểu Đường a,tôi tạm thời có chút việc, không qua được……”
“Thật ngại quá, nếu không thì phiền anh một chút……”
Sau khi Cao Tử Kham cúp điện thoại, nhanh chóng liên lạc thư kí Trần.
“Trần Lạc, tối nay đừng có nghe điện thoại của sếp cậu, cũng đừng bắt máy của Quý Tiểu Đường, nhanh chóng tắt máy đi.”
Thư kí Trần mờ mịt hỏi, “Vì sao chứ?”
“Cho sếp cậu cơ hội ở chung với Quý Tiểu Đường. Đừng có lộn xộn,cẩn thận không bị trừ tiền lương.”
“Đã rõ đã rõ, cảm ơn cao tổng đã nhắc nhở.”
Sau khi thư kí Trần cúp điện thoại, quyết đoán tắt máy.
Sau khi Quý Thanh Đường bị Cao Tử Kham dập máy, gọi điện thoại cho thư kí Trần, không nghĩ tới cư nhiên là tắt máy.
Cô nhìn về phía Sở Tiêu Hành, ngạc nhiên tự nói: “Làm thư kí của anh, không phải là phải trực 24/24 giờ sao?”
Quý Thanh Đường không quen biết mấy người bên cạnh Sở Tiêu Hành, thấy anh vẫn luôn ngủ ở đấy cũng không phải biện pháp, chỉ có thể đi đến bên cạnh anh, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Đi về thôi.”
Sở Tiêu Hành mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, khi anh thiếu chút nữa đứng không vững, Quý Thanh Đường kịp thời đỡ lấy anh.
Anh thuận thế ngã vào người cô, ôm lấy eo cô, đầu gối lên trên vai coi, âm thầm hít một hơi.
“Anh hẳn hoi đi……” Quý Thanh Đường đỡ anh, bất đắc dĩ nói, “Nếu anh không đứng được thì tôi sẽ gọi bảo an của khách sạn đến hỗ trợ.”
“…………”Anh nhưng không muốn bị những người khác chạm vào.
Sở Tiêu Hành đứng lên, một cánh tay chống ở trên vai coi, nửa tỉnh say chuếnh choáng đi theo cô cùng nhau rời khỏi khách sạn, lên xe.
Quý Thanh Đường lái xe về khu chung cư ở trung tâm thành phố, sau khi về đến gara, phát hiện Sở Tiêu Hành đã tựa lưng vào ghế ngồi ngủ rồi.
Cô chỉ có thể lại lần nữa đánh thức anh dậy, đỡ anh xuống xe, tiến vào thang máy.
Rốt cuộc cũng đỡ được Sở Tiêu Hành vào đến cửa, đặt anh ở trên sô pha,khi cô đang định đứng dậy, Sở Tiêu Hành duỗi hai tay ra, đem cô ôm vào trong lòng, trở mình.
Quý Thanh Đường bị người đàn ông đè ở trên mép sô pha, bực mình xấu hổ đẩy anh ra, nói: “Anh làm gì thế……”
Sở Tiêu Hành ôm cô, đầu cọ ở cần cổ cô, nói giọng khàn khàn: “Đường Đường……Ở với anh đi……”
“Anh buông tôi ra —— buông tôi ra ——” Quý Thanh Đường đột nhiên đẩy Sở Tiêu Hành sang một bên.
Sở Tiêu Hành cũng không kháng cự, từ trên sô pha lăn xuống, một tiếng vang cực lớn, đầu anh đập xuống nền đá cẩm thạch.
Trong lòng Quý Thanh Đường tựa như có gì đó bóp lấy, vừa hoảng vừa đau,cô tay chân luống cuống ngồi quỳ ở bên cạnh Sở Tiêu Hành nhìn anh, “Anh không sao chứ……” Thanh âm mang theo tia run rẩy rất khẽ.
Sở Tiêu Hành nhíu mi lại, chậm rãi mở mắt ra, “Đau……”
Quý Thanh Đường vươn tay, thật cẩn thận ôm đầu anh lên, nâng anh ngồi dậy.
Sở Tiêu Hành ngồi xuống trên sô pha, đầu để ở hõm vai cô, than nhẹ một chữ: “Đau……”
Quý Thanh Đường nhẹ nhàng nâng tay, chạm phải cái ót anh, không biết có phải do tâm lí hay không mà cô thật sự cảm giác có nơi nổi cục bươu lên……Trái tim cô như bị bóp chặt lại.
“Tôi đi lấy đá chườm cho anh một chút nhé?”
“Anh chóng mặt quá,cho anh dựa một lát……”Anh thấp thấp giọng nói.
Quý Thanh Đường không dám động,anh dựa vào trên vai cô, hai tay chậm rãi đặt trên eo cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
- Chương 48