Chương 45

Quý Thanh Đường không gợn sóng dời ánh mắt, đưa chén rượu vào trong miệng.

Sở Tiêu Hành cụp mắt, mở hàm dưới, uống một hơi cạn sạch.

Chảo cá nướng cay nóng hôi hổi được bưng lên, mặt trên rắc một tầng hành tây, tỏi cùng rau thơm.

Ánh mắt Sở Tiêu Hành dừng ở trên chảo cá nướng, nói với người phục vụ: “Bỏ rau thơm đi.”

“A……Được được……” Người phục vụ lên tiếng, cầm một cái cái đĩa cùng cái kẹp, gắp hết rau thơm ra.

Cao Tử Kham tò mò nhìn Sở Tiêu Hành một cái, “Trước đây không phát hiện mày không ăn rau thơm a.”

Quý Thanh Anh nói: “Nghe nói không ăn rau thơm là do gien mang đến,anh em cũng không thích ăn rau thơm.” Nói rồi cô ấy tò mò quay đầu nhìn về phía Quý Thanh Đường, hỏi cô, “Chị thích ăn rau thơm không?”

Quý Thanh Đường nhàn nhạt nói: “ Chị bình thường.”

Cô không ăn rau thơm, sau khi có nói với Sở Tiêu Hành, hai người đi ra ngoài ăn cơm, anh đều sẽ nhắc nhở người phục vụ cô không ăn.

Người đàn ông này này, trong lúc lơ đãng làm cho người khác cảm thấy, anh ta để ý mình, anh ta có thể nhớ rõ những chi tiết nhỏ thông thường về mình. Mà cô lại luôn bị những chi tiết nhỏ này làm cho cảm động, cho rằng anh ta để mình trong lòng.

Kỳ thật,anh chỉ là trời sinh thông tuệ, trí nhớ tốt thôi.

Quý Thanh Anh lại rót cho Quý Thanh Đường một chén rượu.

Cái câu hỏi vừa nãy còn chưa có trả lời, cô ấy quá tò mò, nhịn không được hỏi: “Người giúp đỡ cho chị đi học trước đây là ai a?Chị có còn đi tìm anh ấy hay không?”

Quý Thanh Đường: “……”

“Người đàn ông mà Đường Đào nhắc đến hôm nay có phải chính là người đấy hay không? Đường Đào có phải có quen anh ấy không?”

Cao Tử Kham nghi hoặc nhìn về phía Sở Tiêu Hành.

Hôm nay tên cặn bã kia liếc mắt một cái liền nhận ra cậu ta.

Anh ta còn tò mò, bọn họ sao lại quen nhau……

Chẳng lẽ người đàn ông chống lưng cho Tiểu Đường mà gã đấy nói chính là cậu ta?

…… Hai người này sâu xa như vậy?

Quý Thanh Đường uống lên nửa ly rượu, nói: “Đều là chuyện quá khứ,chị đã trả lại tiền chi anh ấy rồi.”

“Chị, em muốn gặp anh ấy.” Quý Thanh Anh nghiêm túc nói.

“Vì cái gì?” Quý Thanh Đường hỏi.

“Em muốn đích thân cảm tạ anh ấy…… Nếu không phải có anh ấy, chị sẽ không thể thoát ra khỏi vũng bùn…… Nếu sau khi ba mẹ tìm thấy chị, biết được cuộc sống chị vô cùng khốn khổ , cả nhà đều sẽ không thể nào vui nổi,em cũng càng thêm không có chỗ dung thân……” Quý Thanh Anh nói, đỏ hốc mắt,cô ấy bưng chén rượu lên, một hơi uống cạn, kìm nén nước mắt, tiếp tục nói, “Anh ấy giúp chị, cũng là giúp Quý gia chúng ta, để cả nhà không phải chịu cảnh thống khổ hối tiếc không kịp……”

Cao Tử Kham vừa nghe Quý Thanh Anh nói, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt Sở Tiêu Hành, muốn xác minh suy đoán trong lòng.

Nhưng trên mặt Sở Tiêu Hành không có cảm xúc gì, ngoảnh mặt làm ngơ, lãnh đạm lại ưu nhã ngồi ăn.

“Nếu ba mẹ biết, cũng nhất định sẽ tự mình đi cảm tạ anh ấy.” Quý Thanh Anh vừa nói vừa uống rượu, lời nói cũng nhiều lên, “Vì sao chị không nói qua những việc này với ba mẹ?”

“Đều đã qua, không cần thiết.” Quý Thanh Đường không muốn nói với Quý Thanh Anh về chuyện này, đặc biệt là ở trước mặt Sở Tiêu Hành. Nhưng cảm xúc Quý Thanh Anh đang dâng lên, cô chỉ có thể ép mình, câu được câu không ứng phó, trong bất tri bất giác cũng uống vài chén rượu.

Sở Tiêu Hành toàn bộ quá trình không nói gì, giống như một cái phông nền, nhưng lại phá lệ làm người ta chú ý đến.

Những vị khách ra ra vào vào đều nhịn không được nhìn anh thêm vài lần. Thời buổi này mọi người có thể thấy nhiều mỹ nữ trên sóng truyền hình, ngược lại soái ca thực khan hiếm, đặc biệt là đẹp đến mức độ này, mặt mày anh tuấn lại sắc bén, gương mặt không góc chết, làn da trắng nõn, tự mang lãnh cảm. Toàn thân toả ra khí chất, thoạt nhìn cũng là phi phú tức quý.

Ở cái huyện thành nhỏ này, anh mang vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt với người thường, quá ít thấy.

Cũng có người muốn đến gần, nhưng vừa thấy hai mỹ nữ ngồi đối diện hai soái ca, xứng đôi vừa lứa làm người ta ngại tiếp cận……

Bữa cơm này ăn hai ba tiếng đồng hồ, ăn thành ăn khuya.

Khi Quý Thanh Đường đứng lên, rượu bắt đầu lên tác dụng chậm, người có hơi lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.

Quý Thanh Anh kịp thời đỡ lấy cô, thấy hai mắt cô phiếm nước mặt đỏ má nóng lên, kinh ngạc nói: “Không thể nào? Cũng chỉ có mấy chai bia mà thôi, tửu lượng chị kém như vậy?”

Quý Thanh Đường nói: “Về khách sạn nghỉ ngơi……”

“Ân ân.” Quý Thanh Anh gật đầu, đỡ Quý Thanh Đường đi ra ngoài cửa hàng.

Quý Thanh Anh đỡ Quý Thanh Đường, bỗng dưng cảm thấy rất thỏa mãn,cô ấy cũng có thể chiếu cố cô. Cô ấy là thật sự không nghĩ tới, nữ bá tổng bình thường cái gì cũng làm được cư nhiên tửu lượng lại kém như vậy……

Quý Thanh Anh để tay lên ngực tự hỏi, cô uống ít nhất phải hơn hai ba lần cô ấy.



Bia với cô như là nước lã, chưa bao giờ cảm thấy còn có thể làm say.

Quý Thanh Anh đỡ Quý Thanh Đường đứng ở ven đường, chờ tắc xi.

Cao Tử Kham đi đến bên cạnh các cô, nói: “Bọn tôi có sắp xếp người lái xe, cùng nhau về đi.Bọn em uống say,tự đi về cũng không quá an toàn.” ’

Quý Thanh Anh nói: “Được a, cảm ơn.”

Một chiếc xe việt dã màu đen chạy lại.

Cao Tử Kham mở cửa sau cho các cô, Quý Thanh Anh đỡ Quý Thanh Đường lên xe.

Ngồi vào trên ghế xong, cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nói: “Chị nhắm mắt một lúc, tới rồi gọi chị.”

“Ân.Chị kiên trì chút a, có thể ngủ thì ngủ một lát, bằng không say xe rất khó chịu.” Quý Thanh Anh đáp.

Cao Tử Kham chờ hai cô gái lên xe rồi giúp hai cô đóng cửa, lại mở cửa ghế phụ. Sở Tiêu Hành đứng ở bên cạnh anh ta, đen mặt nhìn anh ta.

Cao Tử Kham: “…………”

Rõ ràng muốn giả cao lãnh đoan trang, lúc này lại không chịu cô đơn.

Thôi, ai bảo anh ta là anh em của cậu ta đâu, vẫn là có cơ hội thì không quên giúp đỡ anh em.

Cao Tử Kham quyết định làm một cái áo bông nhỏ tri kỉ, mở cửa xe ra, nói với Sở Tiêu Hành: “Mày lên đi, mày uống ít nhất tỉnh táo nhất, có thể coi chừng hai cô nương này, tao bắt xe khác.”

Sở Tiêu Hành nhàn nhạt gật đầu, cất bước lên xe.

Cao Tử Kham giúp anh đóng cửa xe, sâu sắc cảm giác mình thật đúng là người anh em tốt nhất Trung Quốc.

Sau khi xe việt dã rời đi, Cao Tử Kham gọi một chiếc tắc xi.

Anh ta ngồi ở trong xe tắc xi, cân nhắc lời Quý Thanh Anh nói trước đấy.

Nếu A Hành thật sự là người giúp đỡ Quý Thanh Đường, còn giúp cô ấy cảnh cáo tên cha nuôi kia, vậy 500 vạn này của anh ta, cảm giác thực huyền a!

Ai có thể thật sự nhẫn tâm với ân nhân cứu mạng mình chứ……

Nghĩ như vậy,anh ta càng thêm thông suốt, khó trách hiện tại Tiểu Đường nhìn có cá tính như vậy mà lúc trước vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời A Hành, nếu là mang theo ân tình, thêm thân phận có khác biệt lớn……Cô ấy như vậy về tình cảm có thể tha thứ.

Cao Tử Kham nhàn tới không có việc gì cầm lấy di động, click mở WeChat, [ Trung tâm quan sát Sở Sở Tử ] lại sôi nổi lên.

Trần Mạch: “Tối nay có tình huống gì mới không?”

Trần Mạch: “Một ngày không có thông tin gì về Sở Sở Tử thế nhưng cảm giác tịch mịch quái lạ.”

Thư kí Trần đang đọc tin nhắn, rất muốn nhắn +1, biểu đạt đồng cảm.

Nhưng anh ta là thư kí,ông chủ không tìm anh ta, anh ta nào dám hỏi thăm sinh hoạt cá nhân của ông chủ.

Chương Trình: “Rốt cuộc đây là lần đầu tiên Sở Sở Tử cao lãnh biết yêu, rất đáng để mong chờ”

Chương Trình: “Thuận tiện vây xem đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi cậu ta, lại bại trận trong tay một người phụ nữ”

Thư kí Trần lại muốn thả like 1 cái.

Mấy vị lão bản các ngài khả năng còn không biết, nhìn Sở tổng truy thê gặp khó khăn sẽ có nghiện.

Ông chủ càng cản càng hăng anh ta càng vui, từ sau khi ông chủ từ bỏ Tiểu Đường, anh ta đã lâu không được hóng.

May mắn, ông chủ lạc đường biết quay lại, lại chuyển hướng về phía……

Anh ta còn chờ cốt truyện truy thê tiếp theo ăn với cơm đấy!

Cao Tử Kham: “Hôm nay có tin lớn”

Trần Mạch: “Nói a”

Chương Trình: “Nói nhanh!”

Cao Tử Kham: “Còn chưa có chắc lắm, chờ tao xác nhận xong sẽ nói với bọn mày”

Hai người này đều đánh cược Quý Thanh Đường sẽ quay lại, nhớ tới chuyện này, Cao Tử Kham có chút chua xót, sao anh ta lại cược thua chứ.Anh ta xem nhẹ nhân tính của Sở Sở Tử, cư nhiên tới huyện thành nhỏ học một năm còn có thể thuận tiện giải cứu một cô gái nhỏ.

Trong một chiếc xe khác.



Sở Tiêu Hành an tĩnh ngồi ở hàng phía trước.

Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh ngồi ở hàng phía sau, sau khi Quý Thanh Đường lên xe liền nhắm mắt ngủ. Quý Thanh Anh muốn nói chút chuyện linh tinh với Sở Tiêu Hành để làm tăng bầu không khí, lại sợ làm ồn đến chị gái ngủ, cuối cùng vẫn là ngậm miệng không nói.

“Đừng mà……Đừng mà……” Quý Thanh Đường đột nhiên bắt đầu nói mớ.

“Chị làm sao vậy?”

“Đừng mà…… Đừng đánh tôi……” Cô nỉ non, cả người cuộn tròn lại, ngả người lên lưng ghế, cả người không khống chế được mà phát run, “Đừng đánh tôi mà……”

Quý Thanh Anh bị dọa tới, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, “Chị,chị ơi……”

Cô ấy không biết cô đây là uống nhiều quá bị bóng đè, cả người thoạt nhìn yếu ớt lại sợ hãi, tựa như con chim nhỏ sợ cành cong, hoàn toàn trái ngược với khí chất đạm nhiên ngày thường.

Sở Tiêu Hành từ kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dáng của Quý Thanh Đường, nói với tài xế: “Sang bên dừng xe.”

Tài xế theo lời dừng lại, Sở Tiêu Hành xuống xe, mở cửa ghế sau, nói với Quý Thanh Anh: “Chúng ta đổi vị trí.”

“A?” Quý Thanh Anh nhìn về phía anh, có chút không biết phải làm sao.

“Xuống dưới.” Ánh mắt Sở Tiêu Hành nhìn thẳng tắp, thanh âm mang theo vẻ ra lệnh.

Quý Thanh Anh không chống đỡ được người đàn ông cường thế như vậy, đầu óc đã quên tự hỏi, ngoan ngoãn xuống xe, lên hàng phía trước.

Sở Tiêu Hành ngồi vào hàng phía sau, nâng Quý Thanh Đường dậy. Trên mặt cô vẫn còn nước mắt, ngủ cực không an ổn, cả người co rúm lại,thỉnh thoảng co rút, trên mặt tràn đầy sợ hãi……

Sở Tiêu Hành ôm Quý Thanh Đường lên đùi mình, ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng cô.

Quý Thanh Đường sau khi nằm trong lòng ngực anh, dần dần bình tĩnh lại, mùi hương quen thuộc chui vào hơi thở, mang theo cảm giác an toàn từ tận xương cốt cô……Cô chủ động ôm lấy anh, giống như là ôm lấy cây gỗ cứu mạng.

Bàn tay người đàn ông l*иg vào mái tóc cô, mềm nhẹ trấn an.

Anh cúi đầu, thấp giọng nói bên tai cô: “Đường Đường không sợ,anh ở đây.”

Quý Thanh Anh ngồi ở hàng ghế trước ngơ ngác nhìn một màn này.

Cô ấy là lần đầu tiên nhìn thấy mặt yếu ớt của người chị gái tưởng như không gì là không làm được.

Cô ấy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ôn nhu của Sở Tiêu Hành như vậy.

Hơn nữa nhìn bộ dáng thân mật của hai người thoạt nhìn cũng không như là lần đầu tiên anh trấn an cô như vậy……

Quý Thanh Anh tuy rằng chán ghét Đường Đào, nhìn thấy ông ta cũng sẽ sợ, nhưng cô không có bóng ma với ông ấy, thoát khỏi thì tốt rồi. Mà Quý Thanh Đường thoạt nhìn trầm ổn bình tĩnh, lại là người bị bạo lực gia đình, hơn nữa là trong thời thơ ấu yếu ớt bất lực nhất, hôm nay từng cọc từng cái đều đào lại vết sẹo trong lòng cô.

Nội tâm cô là một cô gái mang nhiều vết thương,cô gái nhỏ này vẫn luôn bị nhốt lại, người khác nhìn không thấy nhưng vẫn luôn ở đó. Người may mắn dùng thơ ấu chữa khỏi cả đời, mà cô nhất định phải dùng cả đời đi chữa khỏi thơ ấu bất hạnh.

Khi Quý Thanh Đường nằm trong lòng ngực Sở Tiêu Hành đã dẫn bình tĩnh lại, Quý Thanh Anh xoay người, nhẹ hít một hơi, cúi đầu kìm nén nước mắt.Người vốn nên chịu đựng này nên là cô.Cô ấy thay cô nhận lấy hết thảy, cô còn có cái tư cách gì mà ham hư vinh, đi làm ra vẻ, đi so đo về những thứ vốn dĩ không thuộc về cô……

Xe đến cửa khách sạn, Sở Tiêu Hành xuống xe, bế ngang Quý Thanh Đường lên, đi vào khách sạn.

Cao Tử Kham từ trên chiếc xe khác bước xuống, trừng lớn hai mắt nhìn hình ảnh trước mắt, “??”

Vãi, chỉ mới đi một chuyến xe đã đem người ôm trong tay, Sở Sở Tử có năng lực như vậy sao?

Cao Tử Kham cùng Quý Thanh Anh đi theo sau Sở Tiêu Hành.

Quý Thanh Anh ấn nút thang máy.

Cao Tử Kham nhìn Quý Thanh Đường vài lần, thoạt nhìn là ngủ rồi.

Hiểu rồi, nhân lúc ch·áy nh·à mà đi hôi của.

Sở Tiêu Hành ôm Quý Thanh Đường đi đến trước cửa phòng, Quý Thanh Anh quẹt thẻ mở cửa.

Sở Tiêu Hành ôm cô đi đến mép giường, đem cô đặt ở trên giường.

Cao Tử Kham nhịn không được đi theo vào cửa.

Sở Tiêu Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Quý Thanh Đường, ôn nhu trấn an, “Đường Đường ngoan……”

Cô trong cơn nửa mộng nửa tỉnh khẽ mềm mại nỉ non, hai tay ôm cổ anh, nhìn ngoan ngoãn lại dính người.

Cao Tử Kham thiếu chút nữa chửi to lên.

Đây là cái cốt truyện gì vậy? Tiểu Đường Quý gia, cô chia tay rồi mà dễ dãi vậy sao?

Vừa rồi lúc ăn cơm còn coi như không thấy Sở Sở Tử, ôm một đường liền làm hòa rồi sao?