Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không trong chốc lát, một tiếng ting nhỏ, đến tầng tám.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Sở Tiêu Hành đứng không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, Cao Tử Kham nói với hai cô: “Mời hai người ra trước.”

Sau khi hai người ra khỏi thang máy, Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham một trước một sau rời đi.

Hai gian phòng liền ở đối diện chéo nhau.

Khi bọn họ mở cửa, ánh mắt Cao Tử Kham cùng Quý Thanh Anh chạm nhau, không hẹn mà cùng nói: “Thật trùng hợp.”

Quý Thanh Đường và Sở Tiêu Hành mắt vẫn nhìn thẳng quẹt thẻ mở cửa, đi vào trong phòng.

Cao Tử Kham đi theo phía sau anh, trở tay đóng cửa lại.

Sở Tiêu Hành cởϊ áσ vest ngoài ra, ngồi ở trên sô pha.

Cao Tử Kham ngồi đối diện anh, tấm tắc nói: “Tao còn tưởng rằng là hạng mục lớn như nào mới có thể để Sở tổng đây không ngại mệt cả đêm chạy đến huyện thành nhỏ này.”

Sở Tiêu Hành liếc mắt nhìn anh ta một cái.

Cao Tử Kham cười hắc hắc, “Hoá ra là theo đuổi lại người yêu cũ.”

Sở Tiêu Hành lấy di động ra, vẻ mặt trầm lười nhìn màn hình di động, không có phản ứng lại anh ta.

“Nhưng tao nói với mày a,mày như vậy là không thể quay lại được với Tiểu Đường……” Cao Tử Kham nhịn không được khuyên nhủ, “Con gái bây giờ không thích bá đạo tổng tài, thích kiểu con trai dịu dàng cơ.”

Sở Tiêu Hành mí mắt cũng không nâng, lạnh lùng nói: “Ai nói tao muốn theo đuổi lại cô ấy?”

“Vậy mày chạy tới đây làm gì?” Cao Tử Kham lấy bao thuốc ra,rút hai điếu thuốc, đưa một điếu cho Sở Tiêu Hành.

“Ngày mai các cô ấy muốn đi gặp ba nuôi Quý Thanh Đường, người đàn ông đó không phải loại người tốt đẹp gì, đến đây để theo dõi.” Sở Tiêu Hành ngậm điếu thuốc, rút bật lửa, bậc lửa.

“……??” Cao Tử Kham xoa xoa trán, “Cho nên mày ngàn dặm xa xôi đến đây làm thần hộ vệ?Hay là làm thế để đối phương cảm động?”

Sở Tiêu Hành cười nhạt một tiếng, búng tàn thuốc, nói: “Không muốn cho cô ấy biết.”

“Định làm người hùng sau bức màn à?”Đối xử như thế với người yêu cũ là có ý gì?

“……” Sở Tiêu Hành không phản ứng lại anh ta, chuyên tâm sắp xếp chuyện ngày mai.

Cao Tử Kham dạo qua phòng tắm một vòng, phàn nàn: “Đến đây gấp quá, cái gì cũng chưa chuẩn bị,giờ đã hơn phân nửa đêm không biết còn chỗ nào bán đồ vệ sinh cá nhân không. Không có sữa rửa mặt để rửa mặt, không quen a.”

“Đi sang đối diện mượn.” Sở Tiêu Hành cũng không ngẩng đầu lên nói.

“Ai, đúng ha, đi đối diện thử xem, con gái đi xa khẳng định mang theo mấy thứ này.”

Cao Tử Kham mở cửa phòng ra, đi đến cửa phòng chếch đối diện, bấm chuông cửa.

Cửa được mở ra, Quý Thanh Đường đứng ở cạnh cửa, hỏi anh ta, “Có việc gì sao?”

Cao Tử Kham vẻ mặt khó xử nói: “Bọn tôi đến đây gấp quá, cái gì cũng chưa chuẩn bị, các cô có mang sữa rửa mặt không……”

Quý Thanh Đường gật đầu, “Có.Anh đứng đợi, tôi đi lấy.”

Một lát sau, Quý Thanh Đường cầm sữa rửa mặt tới cửa, đưa cho Cao Tử Kham.

Cao Tử Kham giải thích nói: “Tôi cần phải rửa sữa rửa mặt, mặt rửa không sạch sẽ bị đổ dầu lên mụn.”

Quý Thanh Đường gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Cảm ơn a, chờ tôi dùng xong rồi đem qua trả cô.”

“Ân.”

Sở Tiêu Hành ở trong phòng, nghe thấy rõ cuộc đối thoại của hai người.

Cao Tử Kham đi vào phòng, đóng cửa lại, cầm sữa rửa mặt đi vào phòng tắm.

Một lát sau, tắm xong anh ta đi ra, hỏi Sở Tiêu Hành: “Mày dùng sữa rửa mặt không? Không cần thì tao đem đi trả.”

Sở Tiêu Hành ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Cao Tử Kham một cái.

Anh ta mới vừa tắm rửa xong, mặc một kiện áo ngủ, dây lưng thắt lỏng lẻo ở bên hông, cổ áo mở toang lộ ra một đường nhân ngư.

Sở Tiêu Hành ánh mắt lạnh lùng, “Quần áo không chỉnh tề đi đến phòng con gái, mày muốn làm gì?”

“Trả sữa rửa mặt a,quần áo tao không chỉnh tề chỗ nào?”

Sở Tiêu Hành bỏ di động xuống, đứng lên, đi đến phòng tắm, lấy sữa rửa mặt, nói: “Tao đi trả, mày thành thật đợi.”

“……??” Cao Tử Kham quay người lại, vừa vặn đứng đối diện gương toàn thân, anh ta nhìn gương, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ là sợ anh ta không cẩn thận câu dẫn tiểu mỹ nhân của cậu ta?

Sở Tiêu Hành cầm sữa rửa mặt, đi đến trước cửa phòng Quý Thanh Đường.

Anh nâng tay lên, đang định gõ cửa, dừng một chút, nhẹ hít vào một hơi, mới gõ cửa.

Gõ vài tiếng, cửa phòng được mở ra.

Khi cửa được mở to ra, tất cả các cảm xúc trên gương mặt anh đều biến mất, biến thành vẻ mặt lãnh đạm không chút để ý.

Chính là khi người mở cửa xuất hiện ở trước mắt anh, đáy mắt anh hiện lên một tia ảm đạm thất vọng.

Quý Thanh Anh nhìn Sở Tiêu Hành, “Sở tổng?”

Sở Tiêu Hành cầm lấy sữa rửa mặt, đưa cho Quý Thanh Anh, nói: “Tôi đem trả đồ.”

“Nga nga……” Quý Thanh Anh nhận lấy đồ.

Cửa phòng đã được hoàn toàn mở ra, ánh mắt Sở Tiêu Hành rơi vào trong phòng, thấy Quý Thanh Đường đang ngồi trên sô pha.

Cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, đeo tai nghe, một tay cầm tư liệu, một tay cầm di động. Hai chân vắt chéo, dưới vạt áo là hai cẳng chân thon nhỏ trắng nõn.Mái tóc gần khô tuỳ ý xoã trên vai.Anh có thể nhìn thấy đường xương quai hàm cô,cái mũi cao vểnh, đôi môi đóng mở, còn có cần cổ thon dài như thiên nga……

Những nơi đều đã được anh hôn qua vô số lần……

Sở Tiêu Hành nhìn Quý Thanh Đường, tâm thần hoảng hốt, có chút mất khống chế, quên cả thu hồi ánh mắt.

Khi ngày cả chính anh cũng chưa phát hiện, Quý Thanh Anh đã phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm Quý Thanh Đường.

Quý Thanh Anh mở miệng nói: “Anh muốn vào trong ngồi hay không?”

Sở Tiêu Hành lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Không cần.”

Dứt lời, xoay người rời đi, bóng lưng quyết đoán và bộ dáng thất thần vừa rồi như hai người khác nhau.

Quý Thanh Anh đóng cửa phòng lại, quay người đi vào trong phòng, ánh mắt dừng ở trên người Quý Thanh Đường, không khỏi cảm thán: Đừng nói nam nhân chịu không nổi, đến cô là con gái còn phải say mê vì nhan sắc ấy.

Quý Thanh Đường làm việc xong thì đi sấy tóc.

Đêm khuya tĩnh lặng, hai người nằm ở trên giường, Quý Thanh Anh nhịn không được hỏi: “Chị thật sự không suy xét đến Sở Tiêu Hành sao?”

“Đã tách ra rồi, vì sao phải suy xét?” Quý Thanh Đường hỏi ngược lại.

“Chính là, ai, Sở tổng rất là trâu bò, lại còn đẹp trai như vậy,em cảm thấy hai người bọn chị rất xứng đôi.”

“Không xứng.” Quý Thanh Đường nhàn nhạt kết thúc cái đề tài này, “Ngủ.”

“…………” Không hổ là bá tổng, đối với người khác phái lãnh tình lãnh dục, chuyên tâm vào sự nghiệp.

…………

Ngày hôm sau, Sở Tiêu Hành cho người bên chi nhánh công ty ở tỉnh lân cận đem đồ anh yêu cầu tới. Địa chỉ của Đường Đào cũng đã điều tra ra.

Anh lái xe đi đến nhà Đường Đào, Cao Tử Kham ngồi ở bên ghế phụ, tò mò cùng đi.

Đường gia nhiều năm như vậy vẫn luôn ở trong một con ngõ nhỏ, nhà trệt rộng 60 mét vuông. Đường Đào trước kia còn ôm hi vọng được sửa sang vì phá bỏ, nhưng ở địa phương nhỏ tài chính chính phủ hữu hạn, đều dành cho phát triển khu mới, khu nhà dân cũ cơ bản không có phá đi sửa lại. Nơi này càng ngày càng rách nát, người có điều kiện tốt đều dọn đến khu nhà mới.Đường Đào đến thành phố C một chuyến, tiếp xúc với người Quý gia, sau khi trở về mỗi ngày đều khoác lác với những người không biết.

Mới đầu mọi người còn không tin mà khi ông ta thật sự đến tỉnh thành mua một căn hộ, mọi người bắt đầu hâm mộ ông ta.Những người trước đây ngại giao du với ông ta, thấy có thể có lợi lại bắt đầu thường xuyên qua lại.



Anh ta mỗi ngày đều khoác lác chính mình là người đã giúp Quý gia nuôi nấng con gái, con gái nuôi là thiên kim tiểu thư Quý gia, đồn thổi nhiều, câu chuyện này cũng lan đến tận trên tỉnh,ông ta thế nhưng cũng thành nhân vật được chú ý, còn có đài truyền hình địa phương đến phỏng vấn ông ta.

Sở Tiêu Hành dừng xe ở phía ngoài ngõ nhỏ, lấy máy bay không người lái có gắn camera ra.

Máy bay không người lái dưới sự điều khiển của anh bay quanh bên ngoài cửa nhà Đường Đào, tìm một chỗ có thể ẩn nấp để dừng lại.

Sở Tiêu Hành cùng Cao Tử Kham ngồi ở bên trong xe, thông qua màn hình theo dõi có thể quan sát rõ ràng tình huống bên kia.

Cao Tử Kham cảm thán, “Mày thật đúng là yên lặng bảo vệ a. Sở Sở Tử, mày trưởng thành rồi.”

Sở Tiêu Hành lạnh mặt, liếc nhìn anh ta một cái.

Cao Tử Kham cười gượng hai tiếng, “Chỉ đùa một chút thôi.”

Đảo mắt, anh ta nghiêng người, cầm lấy di động,nhắn tin lên group [ Trung tâm quan sát Sở Sở Tử ].

Cao Tử Kham: “Chậc chậc chậc chậc, Sở Sở Tử cậu ta xong rồi.”

Trần Mạch: “??”

Chương Trình: “???”

Trần Lạc: “Sở tổng làm sao vậy??”

Cao Tử Kham: “Cậu ta chạy đến quê quán của Tiểu Đường!”

Cao Tử Kham: “Cậu ta đã tiến đến giai đoạn không oán, không hối hận, yên lặng trả giá rồi, là tao xem nhẹ cậu ta, xem thường tình cảm của nó.Hoá ra cậu ta buông tay là cho Tiểu Đường tự do, mà chính cậu ta quy định phạm vi hoạt động.”

Cao Tử Kham: “Ngại ghê [ che mặt.jpg]”

Trần Mạch: “Đàn ông không dễ để yêu một người thì càng si tình.”

Chương Trình: “Lại cược một ván?Cược xem liệu Tiểu Đường của Quý gia có quay lại hay không.”

Trần Mạch: “Cược hai ván, kí©h thí©ɧ ha.Tao cược cô ấy sẽ quay lại.”

Trần Mạch: “Thiên kim Quý gia thế nào cũng bị Sở Sở Tử làm khuất phục thôi, cược 300!”

Cao Tử Kham: “Tao cược 500 là cô ấy sẽ không quay lại.”

Chương Trình: “Bọn mày hình như đều đã định liệu trước? Có thể nói lý do cho tao tham khảo không,tao chưa biết nên cược như nào a.”

Cao Tử Kham: “Là một quan sát viên,tao thấy Tiểu Đường căn bản không muốn phản ứng lại Sở Sở Tử. Sở Sở Tử giờ đã lui về rồi, hai người không phản ứng lẫn nhau. Cục diện này, quay lại là khó.”

Trần Mạch: “Tao tin vào thực lực của A Hành, cậu ta từ nhỏ đến lớn nhận được vô số thư tình, tin Quý gia nhất định sẽ thích người con rể này.”

Trần Mạch: “Bọn mày đều nói rất có lý [ vỗ tay.jpg]”

Trần Mạch: “Tao cũng cá 500, cược cô ấy sẽ quay lại!”

Cao Tử Kham; “Đều không tin vào phán đoán quan sát của tao sao?”

Cao Tử Kham: “@ Trần Lạc, thư kí Trần, cậu muốn về phe tôi không?”

Trần Lạc: “Mấy ông chủ chơi quá lớn, tôi không chơi [ xấu hổ.jpg]”

Cao Tử Kham: “Ván trước cậu cơ bản ổn, thông sát tam gia, cược thêm một ván cũng không thành vấn đề.”

Trần Lạc: “[ rơi lệ.jpg][ rơi lệ.jpg]Ván này tôi không chắc, không dám cược.”

Thật vất vả kiếm được mấy trăm vạn, bỏ túi đi hưởng thụ không thích sao, sao cứ phải chơi cá cược, không chơi không chơi, kiên quyết không chơi.

Trần Mạch: “Ngay cả thư kí Trần cũng không thể đoán được, ván cược này thú vị nha.”

Chương Trình: “Tao thế nhưng rất mong chờ kết quả ván này nha.”

Cao Tử Kham: “Rửa mắt mong chờ.”

Thư kí Trần thật ra đúng là không thể đoán ra được. Trong khoảng thời gian này anh ta giúp ông chủ phía trước phía sau liên hệ Tiểu Đường nhiều lần như vậy, một đường nhìn thấy ông chủ vấp phải trắc trở, bị từ chối. Dựa theo tình thế trước mắt thì là không có khả năng hợp lại, nhưng dù sao ông chủ cũng là người làm chuyện đại sự,anh ta lại cảm thấy có lẽ có thể sáng tạo nên kỳ tích.

Khi Cao Tử Kham đang say sưa buôn chuyện trên group, Sở Tiêu Hành hồn nhiên không phát hiện ra.

Anh chỉ nhìn chằm chằm màn hình theo dõi.

Quý Thanh Đường và Quý Thanh Anh đi tới trước cửa.

Đường Đào đang ở trong nhà cùng mọi người chơi mạt chược, hai người còn chưa có bước vào nhà,đã nghe thấy tiếng Đường Đào khoác lác, “Con gái tôi là người Quý gia, chút tiền ấy tính là cái gì, không có hạng mục nào trên trăm triệu thì đừng có nói với tôi được không? Đó là Quý gia, Húc Vũ Quý gia, nhân vật đứng đầu trong bảng phú hào……”

Quý Thanh Anh nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Cô ấy đứng ở cạnh cửa, theo bản năng kháng cự việc bước vào cửa đối mặt với họ.

Quý Thanh Đường bước vào đầu tiên.

Đường Đào vứt xuống một quân bài, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Quý Thanh Đường, sửng sốt.

Quý Thanh Anh cũng theo sau bước vào trong nhà.

Đường Đào nở nụ cười, “Ai nha, hai cô con gái của tôi cùng về thăm tôi này.”

Những người khác trên bàn bài đều quay lại nhìn hai cô.

Quý Thanh Anh nói: “Dẹp ván bài này đi, tôi có lời muốn nói với ông.”

Đường Đào sảng khoái lên tiếng, “Được, được được.” Ông ta đẩy bài đi, nói với những người khác, “Hôm nay không chơi nữa a, hiếm khi hai cô con gái trở về thăm tôi, không rảnh chơi với mọi người, đều về đi.”

Những người khác rời khỏi bàn mạt chược, khi đi đến cạnh cửa đều không khỏi quay đầu lại nhìn hai cô con gái.

Này vừa nhìn là có thể nhận ra, quả nhiên Đường Đường hoàn toàn không giống với lão Đường, nhưng gương mặt của cô gái còn lại lại có vài nét giống.

Khi trong nhà chỉ có Đường Đào và hai cô, Đường Đào ngồi lên sô pha, nhìn các cô nói: “Thế nào, còn cùng nhau đến đây?” Chính ông ta cũng biết mối quan hệ của bọn họ ra sao, tất nhiên không phải về thăm hỏi ông ta.

Quý Thanh Anh nói: “Tôi tới là để nói với ông, tôi không có tiền cho ông.”

Đường Đào nhăn mày lại, cười dữ tợn vài tiếng, “Khó trách còn dẫn theo cả con tiểu tiện nhân kia đến đây, tìm người tới tiếp thêm dũng khí cho mày đúng không?”

Quý Thanh Anh nói: “Miệng đừng có dơ bẩn như vậy!”

Đường Đào cười lạnh, đôi mắt toát ra vẻ thô bỉ lại vô lại, nói với Quý Thanh Anh: “Mày cho rằng tìm được người chống lưng cho mày thì sẽ không có việc gì?Người ta hiện tại là đại tiểu thư Quý gia hàng thật giá thật,mày tính là cái gì?Mọi việc rùm beng lên thì người mất mặt chỉ có mình mày, cũng chỉ có mày sẽ bị mất hết tiền đồ, nha đầu ngốc!” Đường Đào nói, mặt chuyển sang b·iểu t·ình như muốn tốt cho cô, “Con nhưng đừng để bị lừa, nếu là nó xúi giục con tới làm loạn với ba, thì đấy chính là muốn ngồi thu ngư ông thủ lợi, để cho con về sau không thể ở lại Quý gia được nữa.”

Quý Thanh Anh nói: “Tôi lặp lại lần nữa,tôi không có tiền cho ông, về sau cũng sẽ không cho ông,tôi căn bản không có năng lực này. 300 vạn lúc trước ông cũng phải trả lại cho tôi.”

“Mày muốn tạo phản đúng không?” Đường Đào đứng bật dậy, “Tao làm ba mà không đáng nhận được số tiền này từ con mình sao?”

Hai đứa nha đầu nhỏ bé, Đường Đào căn bản không bỏ ở trong mắt, đi đến trước mặt Quý Thanh Anh, theo thói quen nắm lấy tóc cô ấy, “Tao không quản được cái đồ đê tiện kia thì tao quản mày,mày là do tao sinh ra!”

Quý Thanh Anh bị kéo tóc, phát ra tiếng thét chói tai.

Quý Thanh Đường lấy ra bình xịt hơi cay, phun lên mặt Đường Đào.

Đường Đào bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức buông tay ra, liên tục lùi về phía sau.

“Mày…… Tiểu tiện nhận…… Lúc trước không nên để cho mày đi học, nên bán mày đi làm gà……” Hai mắt ông ta đỏ bừng, tức giận đến hùng hùng hổ hổ nói, “Từ nhỏ chính là bạch nhãn lang, gặp được cái tên vô lại kia chống lưng càng vô pháp vô thiên……Tao sớm hay muộn cũng phải thu thập mày……”

Quý Thanh Đường nói: “Ông không đòi được tiền từ tôi liền đòi tiền Quý Thanh Anh sao?”

Đường Đào nói: “Đây là chuyện giữa tao với con gái tao!”

Ông ta vừa dụi mắt, vừa chỉ vào Quý Thanh Anh mắng: “Mày là đồ ngu xuẩn! Tao nói cho mày biết, nếu mày không đưa cho tao 100,tao sẽ đến thành phố C làm loạn, tao muốn cho mọi người biết mày là cái đồ chê nghèo yêu giàu, không nhận cha mẹ ruột!……Mày nghe con tiểu tiện hoá kia đối nghịch với tao đúng không, tao sẽ làm mày phải hối hận! Tao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc!Tao sẽ dìm chết mày!…… Không trả tiền tao dìm chết mày!”

Ông ta lại chỉ về hướng Quý Thanh Đường, “Còn mày nữa…… Tiểu tiện loại, tao không tha cho mày…… Đừng tưởng rằng hiện giờ mày là con gái Quý gia thì tao liền không có biện pháp nào dìm mày……Mày còn nhỏ tuổi đã qua lại với đàn ông, ngủ với người ta, tìm người về đánh cha mẹ……”

Sắc mặt Quý Thanh Anh trở nên trắng bệch.

Quý Thanh Đường thần sắc thản nhiên, cười lạnh một tiếng, “Tôi liền nhìn xem,ông có thể làm gì tôi.”

Bên trong xe, Cao Tử Kham cùng Sở Tiêu Hành cùng nhau nhìn màn hình theo dõi, sắc mặt đều biến sắc.

Thẳng đến khi hai chị em rời đi, Cao Tử Kham mới ngơ ngác nhìn về phía Sở Tiêu Hành, hỏi: “Tiểu Đường ngày trước được nuôi bởi người đàn ông này, đã trải qua tháng ngày như nào a?”



Sở Tiêu Hành lạnh mặt nói: “B·ị đ·ánh mình đầy thương tích, mới tốt nghiệp tiểu học đã không cho cô ấy đi học tiếp.”

Cao Tử Kham: “…………”

Sở Tiêu Hành mở cửa xe ra, xuống xe.

Đường Đào sau khi hai người đã rời đi,hai mắt vẫn nóng rát, vào phòng bếp rửa mắt.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân,ông ta tưởng Chu Vận đi ra ngoài mua đồ ăn đã trở lại, mắng: “Sao bây giờ bà mới về, hai cái con giặc Quý gia kia tới…… Một ngày nào đó tôi phải đem cái con giặc đó……”

Thanh âm ông ta đột nhiên im bặt, một bàn tay to ấn ở trên đầu ông ta.

Ông ta lúc này mới phát hiện có điểm không đúng,muốn giãy giụa đứng dậy, bàn tay kia tựa như một cái cùm sắt, gắt gao đè nặng ông ta.Nắm lấy đầu ông ta dúi vào chậu nước.

“Phanh” “Phanh” “Phanh” mấy tiếng trầm đυ.c, bọt nước bắn tung, Đường Đào kêu gài, đầu óc bị dìm xuống đến choáng váng, sọ não như sắp xuất huyết, ông ta kinh hoảng thất thố gào “Ai…… Là ai…… Tự tiện xông vào nhà dân, tao sẽ báo cảnh sát……”

Sở Tiêu Hành nắm lấy tóc của ông ta, kéo ngửa đầu ông ta, Đường Đào vừa mở mắt liền mơ hồ nhìn thấy được một gương mặt.

Dù đã cách mười năm nhưng ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra anh.

Đôi mắt hung ác, sắc bén lại thô bạo, không hề khác năm đó.

“Mày…… Là mày……”Ông ta run rẩy lên tiếng.

Cao Tử Kham ở một bên có một tia ngạc nhiên,tên đàn ông này sao lại biết A Hành?

Sở Tiêu Hành đá cho Đường Đào quỳ gối, cúi người xuống, nắm lấy đầu ông ta, ánh mắt gϊếŧ người, “Quý Thanh Đường là người ông có thể mắng sao?”

“Tôi thấy ông mắng cô ấy tận mười lăm lần.” Sở Tiêu Hành cười khẽ, nói: “Ông nói thử xem tôi nên làm gì đã trả lại đủ mười lăm lần này?”

Đường Đào là thật sự luống cuống,ông ta vẫn còn bóng ma tâm lí đối với Sở Tiêu Hành, năm đó khi anh vẫn là thiếu niên nhìn thôi đã biết không dễ chọc, hiện giờ anh đã trở thành một người đàn ông thành niên, cả người toả ra khí thế càng thêm đáng sợ.

Sở Tiêu Hành lấy ra một cái đao từ phía sau, nghịch trong lòng bàn tay, cười nói: “Nếu không thì đâm mười lăm nhát đi.”

Đường Đào co rúm lại lùi về trong một góc, gương mặt trở nên trắng bệch, môi run rẩy, “Đừng mà……Đừng mà…… Sẽ ch·ết người……Đừng mà……”

Cao Tử Kham sợ Sở Tiêu Hành tức quá mất kiểm soát, thấp giọng nói: “Chú ý chút, đừng để ông ta ch·ết.”

Sở Tiêu Hành cười nói: “Tao sẽ chỉ làm ông ta đau thôi, sẽ không làm ông ta ch·ết được. Chút vết thương ngoài da này cũng không sao đâu.”

“…………” Anh ta thiếu chút nữa đã quên,người anh em này thời còn đi học chính là lão đại nghe thấy tên đã sợ vỡ mật. Toàn bộ tên côn đồ trên phố nhìn thấy anh đều phải đường vòng đi.

Sở Tiêu Hành nói: “Bịt miệng ông ta lại đi.”

Cao Tử Kham nghe vậy, tùy tiện tìm một khối giẻ lau trong phòng bếp, nhét vào mồm Đường Đào.

Sở Tiêu Hành bước lại gần Đường Đào, cả người Đường Đào run như cầy sấy, ông ta cả đời sống hỗ đản, gặp người tàn nhẫn cực điểm, bị dọa đái ra quần, máu hoà cùng nước mắt tuôn ta……

…………

Quý Thanh Đường và Quý Thanh Anh sau khi rời đi liền quay về khách sạn.

Quý Thanh Đường nói: “Để em khởi tố thuận lợi hơn chị định đi tìm hàng xóm với các lão sư, xem các bà ấy có thể làm chứng rằng Đường Đào khi còn nhỏ ng·ược đ·ãi chị hay không.”

Quý Thanh Anh ậng nước mắt, cúi đầu, dụi mắt.

Cô ấy nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, bởi vì chuyện của em mà chị phải đối diện với bóng ma tâm ló trước đây……”

Quý Thanh Đường trấn an xoa nhẹ đầu cô ấy, “Chị và ông ấy sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ mâu thuẫn. Nếu không có chuyện nhận người nhà này, về sau ông ta cũng sẽ tìm chị đòi tiền, không hoàn toàn quyết liệt những cũng sẽ không thể sống yên ổn.”

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý, nếu Đường Đào làm ầm lên,cô liền thưa kiện ông ta, đoạn tuyệt quan hệ. Tương lai kể cả cô có nhiều tiền xài không hết, cũng sẽ không cho ông ta một phân một li dưỡng lão.

Hai người ở khách sạn ăn qua cơm trưa xong, Quý Thanh Đường dẫn Quý Thanh Anh đi tìm hàng xóm cùng lão sư trước đây.

Quý Thanh Anh đi theo Quý Thanh Đường trong cái xóm nhỏ, nơi này hết thảy đều là những thứ cô chưa từng tưởng tượng đến trong suốt hai mươi năm cuộc đời.

Cô từ nhỏ đã là thiên kim Quý gia, theo sự nghiệp của cha càng ngày càng phát đạt, cô được kính nể, được đi học tại trường có học phí đắt đỏ.Cô ấy học nhạc cụ học vẽ học cưỡi ngựa, chỉ cần cảm thấy hứng thú, đều có thể thử. Mỗi năm xuất ngoại đi trại hè Đông Lệnh Doanh, dạo chơi khắp thế giới, thành tích không tốt cũng sẽ không lo lắng, con đường ra nước ngoài cho cô đã được sắp xếp trước…… Đến show diễn thời trang của các nhãn hàng, chỉ cần cô thích thì có thể tùy tiện mua, nội dung nói chuyện phiếm với hội chị em chính là nhãn hiệu nào đắt tiền hơn, phiên bản giới hạn của hiệu nào, tiểu thịt tươi nào đẹp trai hơn.

Cuộc đời cô ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngợp trong vàng son, hết thảy cái gì cần có đều có.

Mà khi cô ấy đang hưởng thụ hết thảy những điều này, cô gái bị tráo đổi cuộc sống với cô ấy phải trưởng thành trong một căn nhà chật hẹp sơ sài, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn bị ng·ược đ·ãi, ngay cả việc học cũng gặp khó khăn……

Trước đây chỉ tuỳ tiện ngẫm lại điều này, chính là khi cô ấy theo Quý Thanh Đường đi tìm lời chứng, hết thảy trở nên rõ ràng, rõ ràng trước mắt.Nhưng điều này đã làm cô ấy bị kí©h thí©ɧ không nói nên lời.

Đêm đó, hai người ngồi ở quán ăn khuya ăn cơm.

Quý Thanh Đường giới thiệu: “Quán ăn này đã mở rất nhiều năm, hương vị không tồi, năm đó lúc bọn chị tốt nghiệp xong cũng đến chỗ này ăn.”

Quý Thanh Anh gọi mấy bình rượu, cô ấy rót rượu, cụng ly với Quý Thanh Đường, nói: “Chị, về sau em sẽ không oán giận cuộc đời mình nữa……”

Hiện tại cô ấy là tự tận đáy lòng cảm thấy, những điều mình đối mặt không tính là gì.Cô ấy đã thành niên, có thể tự lập, người Quý gia vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy.

Chẳng qua là cô ấy ham hư vinh thôi……

Quý Thanh Đường cụng chén với cô ấy, mỉm cười, “Em đừng dùng ánh mắt bi tráng như thế nhìn chị được không?”

Quý Thanh Anh: “……”

Quý Thanh Đường uống hết một chén rượu, nói: “Kỳ thật sau đó thì ổn hơn rồi,chị coi như mình không có người nhà, dốc lòng vào việc học.”

Quý Thanh Anh hỏi: “Người giúp đỡ chị là ai a?Anh ấy thật tốt quá, thay đổi cuộc đời chị.”

“Anh ấy……” Quý Thanh Đường nghẹn lại.

“Hey, hai cô nương lại ngồi đây uống rượu sao?” Thanh âm Cao Tử Kham truyền đến.

Anh ta đĩnh đạc ngồi ở bàn bên cạnh hai người, “Gặp được chính là duyên, cùng nhau ngồi đi?”

Quý Thanh Anh nói: “……Được a.”

Tuy rằng ban đầu cô ấy vốn định nói chuyện phiếm với chị gái, nhưng người này cũng đã tới, cũng ngại từ chối.

Cao Tử Kham lập tức vẫy tay với Sở Tiêu Hành đang đứng đối diện phía ngoài, “A Hành, lại đây ngồi a.Tao tìm được người cùng ngồi này.”

Sở Tiêu Hành đút hai tay trong túi, đi vào quán ăn khuya.

Anh ngồi vào bên cạnh Cao Tử Kham, trên mặt không có b·iểu t·ình gì, trầm mặc không nói.

Sau khi ngồi xuống liền lấy di động ra chơi, cũng không nhìn người đối diện.

Cao Tử Kham: “……”

Người anh em, rốt cuộc mày cao lãnh cho ai xem a?

Cao Tử Kham hỏi: “Hai người gọi đồ chưa?”

Quý Thanh Anh nói: “Đã gọi.Nhưng mà khả năng không đủ, các anh gọi thêm đi.”

Cao Tử Kham gật gật đầu, lấy thực đơn, đưa cho Sở Tiêu Hành, “Mày muốn ăn cái gì?”

Sở Tiêu Hành cũng không thèm nhấc mí mắt lên nhìn, lãnh đạm nói: “Gì cũng được.”

“……” Cao Tử Kham tùy tiện gọi thêm mấy món thức ăn.

Sở Tiêu Hành không nói lời nào, Quý Thanh Đường cũng không nói lời nào, hai người chỉ ngồi xem di động, không khí khá căng thẳng.

Cao Tử Kham thầm cảm thán:Ván cược này mình cược 500,mình dự cảm là mình sẽ thắng.

Nhưng anh ta cá cược thì cá nhưng vẫn phải ưu tiên giúp đỡ anh em.

“Hai người đang uống rượu sao? Cùng nhau uống đi.”Anh ta cầm lấy bình rượu, chủ động rót cho mình và Sở Tiêu Hành một ly.

Anh ta giơ ly lên nói; “Tới, gặp nhau chính là duyên, cụng ly cái nào.”

Sở Tiêu Hành bưng ly lên.

Quý Thanh Đường cũng nâng ly lên.

Hai người ngồi đối mặt nhau, đúng lúc chạm mắt.
« Chương TrướcChương Tiếp »