Quý Thanh Anh nhìn vào mắt Quý Thanh Đường, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi, nhưng cô ấy không có cảm giác thống khổ như vậy.
Ít nhất vào một khắc này, tựa như có một tia sáng chiếu vào lòng cô ấy, làm cô ấy không hề sợ hãi như vậy.
Sau khi cô ấy ổn định lại cảm xúc của mình, quay mặt đi, có chút biệt nữu thầm nói: “Chị đúng là biết nói ngọt……Chuyện cũng không rơi trên người chị, nói sẽ thấy bình thường……”
Quý Thanh Đường khẽ cười một tiếng, “Những lời này em nói với bất kì ai cũng được.Chỉ có duy nhất với chị là không thích hợp.”
“Chị mang họ Đường hơn hai mươi năm,em cảm thấy lấy bản tính của Đường Đào, sẽ rất tốt với chị sao?Em lại ngẫm lại đi, nếu không phải chúng ta trao đổi thân phận,em từ nhỏ là con gái của loại người như thế thì sẽ phải trải qua cuộc sống như nào?”
“…………” Quý Thanh Anh bị Quý Thanh Đường hỏi á khẩu không trả lời được.
“Tuy rằng hiện tại em đối mặt với hết thảy thực không xong, nhưng em hẳn là may mắn, em không phải đối mặt với chuyện này từ nhỏ,em hiện tại đã trưởng thành, em có năng lực tự lập, cho dù thật sự rời khỏi Quý gia, em có thể dựa vào chính mình để sống. Nếu em chỉ là một đứa nhỏ, nếu em không thể tay làm hàm nhai, nếu mỗi ngày em b·ị đ·ánh, kêu trời trời không thấy kêu đất đất không nghe,em phải làm sao bây giờ?”
Trong mắt Quý Thanh Anh lộ ra vẻ kinh ngạc, theo miêu tả của cô càng nghĩ càng thấy sợ.
Khi cô ấy tiêu hoá hết lời này, lại nhìn Quý Thanh Đường,tựa như hiểu ra cái gì, cảm xúc trong lòng càng thêm phức tạp,cô ấy rất muốn hỏi một câu, vậy còn chị, sao chị vẫn còn bước tiếp được đến bây giờ……
Chỉ là cô ấy không dám hỏi.
Là người đoạt lấy thân phận của Quý Thanh Đường, cô ấy không thể hỏi.
Quý Thanh Anh cúi đầu, rũ mắt nhìn khăn trải giường màu trắng, ngón tay nắm lấy vạt áo ngủ, ấp úng không nói gì.
Con người chính là kỳ quái như vậy, lúc trước còn nhiều ủy khuất như vậy,đầy phẫn uất không cam lòng như vậy, dưới sự chất vấn của cô, thế nhưng biến thành may mắn, cùng sự hổ thẹn khó có thể đối mặt……
Quý Thanh Đường nói rất đúng,cô ấy có thể khóc lóc kể lể cuộc đời cô ấy có thay đổi lớn bất hạnh với bất kì ai cũng được,chỉ có một điều duy nhất,cô ấy không có tư cách oán giận Quý Thanh Đường……
Quý Thanh Đường thấy cô ấy đã bình tĩnh trở lại, nói: “Ngủ đi. Ngày mai đến, thế giới vẫn là thế giới này,trời sẽ không sụp, cuộc đời em cũng không bết bát.”
Nói xong, cô lại quay về phía giường mình, một lần nữa nằm xuống.
Quý Thanh Anh cũng nằm xuống.
Nhưng tâm tình của cô ấy phập phập phồng phồng, càng thêm không ngủ được.
Không biết qua bao lâu, Quý Thanh Anh nghe thấy bên cạnh có tiếng hít thở đều đều.
Này đêm càng thêm yên tĩnh, ánh trăng làm căn phòng sáng lờ mờ.
Quý Thanh Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn về phía bên giường kia. Quý Thanh Đường nghiêng người ngủ rồi, khuôn mặt đúng lúc quay về phía cô ấy.
Tuy rằng cô gọi cô ấy là chị, nhưng kỳ thật hai người bằng tuổi nhau.Cô ấy rõ ràng là thiên kim Quý gia, lại bởi vì vận mệnh trêu cợt, rơi vào gia đình ác liệt kia…… Từ nhỏ liền thay cô gánh vác vận rủi đáng lẽ phải là của cô……
Quý Thanh Anh nhìn gương mặt mỹ lệ lại yên lặng kia, chậm rãi giật giật môi, dùng thanh âm chỉ có mình có thể nghe thấy nói ra ba chữ, “Thực xin lỗi.”
…………
Ngày hôm sau, hai người ở nhà ăn khách sạn dùng bữa sáng.
Bữa sáng là hình thức tiệc đứng, Quý Thanh Đường bưng hai cái bánh bao ướt cùng một quả trứng chiên về bàn, liền thấy trên bàn có hai chén cháo, chia ra hai bên. Một lát sau, Quý Thanh Anh bưng một bát hủ tiếu xào lại.
Quý Thanh Đường nói: “Cảm ơn cháo của em.”
Sắc mặt Quý Thanh Anh có chút ngượng ngùng, nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì,chị cũng không cần khách khí như vậy.”
Quý Thanh Đường gật gật đầu, nói: “Ăn xong bữa sáng liền về nhà.”
Trong lòng Quý Thanh Anh rơi lộp bộp một chút.
Quý Thanh Đường: “Về chuyện Đường Đào đòi tiền, em cũng nói qua với ba mẹ đi. Chuyện này bọn họ sẽ giúp em giải quyết, về sau em không cần để ý đến ông ấy nữa.”
“Em……Em không muốn để ba mẹ biết.” Quý Thanh Anh ấp a ấp úng nói.
“Vì cái gì?” Quý Thanh Đường hỏi.
Quý Thanh Anh rũ mắt xuống, quấy cháo trong bát, thấp giọng nói: “Em không muốn mang phiền toái đến cho bọn họ,em sợ bọn họ trong lòng ghét bỏ em…… Vốn dĩ em cũng không phải con ruột, còn có gia đình rác rưởi như vậy……”
Nếu là trước đây, Quý Thanh Anh sẽ không nói ra những lời này, chỉ là trải qua tối hôm qua, cô ấy cảm thấy cùng Quý Thanh Đường nói cái gì cũng không sao cả, tóm lại rốt cuộc cô ấy cũng đã mất mặt, năm tháng giả vờ hoà hợp cũng bị xé rách,lớp bọc chị em tốt cũng bị kéo rơi.
Quý Thanh Đường ngược lại lại thành người duy nhất cô ấy dám nói ra những lời trong lòng.
“Vậy em tính làm sao bây giờ?” Quý Thanh Đường lại hỏi.
“Em cũng chưa nghĩ ra…… Nhưng em sẽ có biện pháp……” Quý Thanh Anh có hơi mờ mịt, lại có chút quật cường.
“Chuyện tham ô,em muốn ba mẹ vẫn luôn hiểu lầm là em có dã tâm sao?”
“Chờ khi em giải quyết xong chuyện,em lại nói cho bọn họ……Em sẽ không lại mang đến phiền toái cho bọn họ……” Quý Thanh Anh thấp giọng nói.
Quý Thanh Đường trầm mặc một lát, nói: “Nếu em muốn tự mình giải quyết,chị kiến nghị em nên thu thập chứng cứ khởi tố ông ta t·ống t·iền em.”
“Em với ông ấy có quan hệ huyết thống, có thể khởi tố sao?”
“Đương nhiên có thể.”
Quý Thanh Anh gật gật đầu, “Chuyện này để em lại ngẫm lại,chị trước đừng nói với ba mẹ.”
“Tùy em, tự em nghĩ thông suốt liền đi nói.Chỉ là hôm nay em vẫn là phải về nhà với chị,em không thể để người nhà tiếp tục lo lắng cho em.”
“…… Ân.” Quý Thanh Anh thấp giọng lên tiếng.
Ăn xong bữa sáng, hai người rời khỏi khách sạn, lái xe về nhà.
Trên đường, điện thoại Quý Thanh Anh vang lên.
Tiếng chuông vang lên nửa ngày, cô ấy nhíu mày nhìn, vẫn luôn không nghe.
Quý Thanh Đường hỏi: “Sao lại không nghe máy?”
Mắt đảo qua, nhìn thấy tên hiển thị là Đường Đào, nói: “Mở phần ghi âm cuộc trò chuyện, nghe máy.”
Quý Thanh Anh làm theo lời cô nói.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, thanh âm Đường Đào từ loa ngoài truyền ra, “Con gái ngoan, gần đây con có khỏe không? Ba và mẹ rất nhớ con, muốn đến thành phố C thăm con……”
Quý Thanh Anh nhíu mày lại, chịu đựng sự khó chịu nói: “Không cần tới thăm tôi.”
Đường Đào cười vài tiếng, như là không hề ngại thái độ này của cô, cười ha hả nói: “Cũng phải, lộ phí quá đắt. Ít nhiều gì, nhà chúng ta cũng mua nhà ở tỉnh, cần tiền trang hoàng a, con lại gửi 100 vạn đi.”
“Tôi đào đâu ra nhiều tiền như vậy cho ông? Tôi vừa mới đi làm!Ông là muốn ép tôi đi cướp sao?” Ngữ khí Quý Thanh Anh kích động.
“Lời này nói,con chính là thiên kim Quý gia, 100 vạn tính là cái gì a, hơn nữa, hiện tại con đi làm, Quý gia đó làm về mảng địa ốc, hạng mục kiếm được rất nhiều tiền a, tùy tiện lấy một ít cũng không bị phát hiện……”
Nếu không phải vì đang ghi âm, Quý Thanh Anh đã cúp điện thoại,cô ấy cố nén sự ghê tởm, nói: “Th·am ô tiền hạng mục là phạm pháp,ông muốn tôi đi ăn cơm tù sao?”
“Con đừng nói như thế,con là con gái được Quý gia nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, lấy chút tiền của hạng mục Quý gia thì làm sao, ai sẽ làm gì con.”
“Ông đang xúi giục tôi phạm tội……”
“Đừng để tao phải nói nhiều!” Ngữ khí Đường Đào hung lên, “100 vạn, thiếu một đồng tao sẽ không để mày yên!” Nói xong,ông ta cúp điện thoại.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, bên trong xe yên tĩnh một lúc.
Quý Thanh Đường nói: “Nếu không chị đi cùng em qua huyện thành bên kia một chuyến nhé?Em chuẩn bị tốt phần ghi âm,sau khi giáp mặt giằng co với Đường Đào thì liền ở địa phương báo án. Chuyện này nếu có thể giải quyết ở bên kia thì có thể ngăn ông ta tới đây quấy rầy em.”
“……Được.” Quý Thanh Anh gật đầu.
Tuy rằng cô ấy không muốn đối mặt với Đường Đào, nhưng cô ấy qua bên kia sẽ tốt hơn là ông ta tới bên này.
Cô không muốn làm lớn chuyện ở đây để mọi người đều biết.
Hơn nữa không biết vì cái gì, có Quý Thanh Đường đi cùng,cô ấy dường như cảm thấy yên tâm, trong lòng bỗng dưng thấy kiên định.
Sau khi Quý Thanh Đường đưa Quý Thanh Anh về nhà, Mạnh Trân và Quý Thanh Dương vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mạnh Trân nói: “Ba con đi công tác,mấy ngày sau mới có thể về, chờ ông ấy về cũng đã nguôi giận, con ngoan ngoãn nhận sai.”
Quý Thanh Anh rưng rưng gật đầu, “Là con không đúng,con đã phụ sự tín nhiệm của mọi người……”
Quý Thanh Dương nói: “Về sau đừng tái phạm.”
Quý Thanh Anh liên tục gật đầu, “Em thề sẽ không bao giờ tái phạm.”
“Con muốn đưa Thanh Anh đi ra ngoài du lịch mấy ngày, để bình tâm được không?” Quý Thanh Đường đề nghị.
Quý Thanh Dương nói: “Chỉ có hai người bọn em?”
“Đúng vậy.”
“Anh đi với bọn em.” Quý Thanh Dương nói, “Đúng lúc công việc anh dạo này cũng không bận rộn như vậy.”
“Không cần, anh không thể cho con gái bọn em một chút không gian sao.” Quý Thanh Anh nói, “Hơn nữa,anh là đại minh tinh, có anh đi cùng sẽ không tiện……”
Quý Thanh Đường cười nói: “Đúng vậy, đại minh tinh,anh cũng đừng có quan tâm đến chuyện của bọn em, có rảnh đi hẹn hò đi.”
Quý Thanh Dương: “…………”
Anh ta cư nhiên bị hai cô em gái ghét bỏ?
Mạnh Trân phàn nàn: “Đúng đấy, cũng đã 30 rồi, còn chưa có cái bạn gái,lúc ba với mẹ bằng tuổi con đã có con rồi.”
“Được rồi,coi như con chưa nói.” Quý Thanh Dương bất đắc dĩ nói.
Mỗi khi bị thúc giục kết hôn bị nhắc đến chuyện yêu đương,anh ta liền cảm thấy mình ở trong nhà mất đi nhân quyền.
…………
Tập đoàn Sở Hoa, văn phòng tổng giám đốc.
Một cái văn phòng to được chia thành nhiều khu vực, trong đó một cái khu vực là một loạt giá đựng văn kiện cùng mấy cái bồn hoa lớn.
Sau khi Sở Tiêu Hành xuất viện, cho người đem cây xanh trong văn phòng đều đổi thành hoa hải đường, ng·ay cả giá văn kiện cũng bị chuyển đi để để mấy bồn hoa nhỏ.Bây giờ cái văn phòng này vừa bước vào là có thể nhìn thấy một khoảng hoa hải đường, được chăm sóc xanh um tươi tốt lại kiều diễm ướŧ áŧ.
Không bao lâu, toàn công ty đều đã biết hiện tại Sở tổng thích hoa hải đường. Không cần anh phân phó, ban công ở mỗi tầng trong tập đoàn đều bày hải đường.
Thư kí Trần ở trong văn phòng tổng giám đốc báo cáo công việc với Sở Tiêu Hành.
Sau khi báo cáo xong, có lẽ mấy bồn hoa hải đường đã cho anh ta dũng khí, ông chủ nhìn thì có vẻ đã từ bỏ Quý Thanh Đường, nhưng anh vẫn chưa cho người đem bỏ mấy bồn hoa đi……Anh ta lại nói: “Sở tổng, Tiểu Đường đến huyện Thành An.”
Bàn tay đang giở văn kiện của Sở Tiêu Hành khựng lại, cười lạnh một tiếng, nói: “Cô ấy đi đâu không liên quan gì đến tôi.”
“Cô ấy đi cùng Quý Thanh Anh.”
Sở Tiêu Hành không lên tiếng, thư kí Trần lại nói: “Nếu hai cô ấy đi gặp cha ruột Quý Thanh Anh, nói không chừng, sẽ có mâu thuẫn xảy ra……”
“Có liên quan tới tôi sao?” Sở Tiêu Hành nhìn thư kí Trần, hỏi.
“…………”Thư kí Trần gật đầu, không hề lên tiếng.
Sở Tiêu Hành không kiên nhẫn phất phất tay, “Đi ra ngoài.”
Thư kí Trần đi ra văn phòng, muốn tìm một góc không người gào khóc.
Ông chủ sao ngài có thể như vậy chứ?Tôi đã đặt cược 100 vạn,ngài thay đổi bất thường?
Khí thế của người đàn ông có đâm vào ngõ cụt cũng không chùng bước đâu!?
Ngài dễ dàng bị khuất phục thế thì sao có thể quản lí được cả một công ty niêm yết lớn?
Thư kí Trần nới lỏng cà vạt,đến quầy uống nước rót cho mình một ly cà phê, uống đến trong miệng tất cả đều là hương vị chua xót.
Vừa thấy cây hải đường bày trên cửa sổ, càng tâm tắc. Toàn bộ cao ốc của Sở Hoa đều đã biến thành căn cứ nuôi dưỡng hoa hải đường,ngài ấy là tính nuôi hoa hải đường bên người, trong lòng lại chờ đợi người khác sao?
Tra nam! Hố nữ nhân lại còn hố cấp dưới!
Tôi cho rằng ngài muốn thay đổi để làm người, kết quả ngài trực tiếp bỏ gánh không làm! Ngài không xứng với Tiểu Đường!
Sau khi tan tầm, Sở Tiêu Hành đi ra khỏi office building, Cao Tử Kham đã chờ trong xe.
Bọn họ tối nay đã hẹn nhau gặp mặt.Hiếm khi Sở đại công tử ra ngoài thả lỏng,để tránh bị anh cho leo cây, Cao Tử Kham vâng mệnh tự mình tới đón người.
Sau khi Sở Tiêu Hành lên xe, Cao Tử Kham nói: “Chỗ ăn đã đặt rồi, bọn họ ở bên kia chờ.”
Sở Tiêu Hành không nói chuyện, trên mặt không có b·iểu t·ình gì, ánh mắt nặng nề nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mọi người đã quen với vẻ u ám của anh trong thời gian này, sau lưng còn trêu chọc, đây là Sở Sở Tử đang thất tình.
Cao Tử Kham khởi động xe, Sở Tiêu Hành đột nhiên lấy di động ra, mở hướng dẫn chỉ đường.
Anh đặt điện thoại lên giá đỡ, nói với Cao Tử Kham: “Đi theo hướng dẫn đi.”
“A? Đi đâu?” Cao Tử Kham mờ mịt hỏi.
“Đừng lắm lời.” Vẻ mặt Sở Tiêu Hành không kiên nhẫn.
Cao Tử Kham bất đắc dĩ, đi theo hướng dẫn.
Đi được một đoạn đường,anh ta phát hiện đây là hướng đi đến sân bay.
“Tình huống như thế nào?Mày muốn đi sân bay?”Anh ta hỏi, “Đã hẹn tối nay đi đánh bài, mày đây là có chuyện gì,tự dưng lại chạy tới sân bay.”
“Đừng hỏi nhiều như vậy,đưa tao qua đấy là được.” Sở Tiêu Hành nói.
Cao Tử Kham không hiểu ra sao, nhưng thấy thái độ của anh không muốn giải thích cũng không muốn thương lượng, không có cách.
Sau khi lên cao tốc, một đường đi thẳng,rất nhanh đã đến sân bay.
Cao Tử Kham thật sự thấy kỳ quái, đi theo Sở Tiêu Hành tiến vào đại sảnh, hỏi: “Mày đi một mình a?Không dẫn theo trợ lí cũng không đem theo nhân viên à?”
Sở Tiêu Hành nói: “Không cần thiết.”
Cao Tử Kham: “…………”
Trực giác nói với anh ta, chuyện này không đơn giản.
Khi Sở Tiêu Hành đi đặt vé, Cao Tử Kham thuận tiện hỏi nhân viên công tác một câu, “Còn có vé không?”
Đối phương trả lời: “Có.”
Cao Tử Kham liền nói ng·ay: “Tôi cũng mua một vé.”
Sở Tiêu Hành quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt mang theo một tia không vui.
“Mày đi một mình vội vã như vậy,tao không yên tâm. Làm anh em,đồng cam cộng khổ, cùng đi, có chuyện gì có thể chăm sóc lẫn nhau.” Cao Tử Kham quyết đoán mua vé cùng chuyến bay với Sở Tiêu Hành.
“……” Sở Tiêu Hành đã hối hận vì đi nhờ anh ta đến đây.
Cuối cùng, Cao Tử Kham cùng Sở Tiêu Hành lên phi cơ, hai người ngồi ở khoang hạng nhất, vị trí vẫn là song song.
Cao Tử Kham cũng không vội hỏi Sở Tiêu Hành tình huống như thế nào, tóm lại đi theo anh chuẩn không sai.
Trước khi tắt máy,anh ta nhắn vào group [ Sở Sở Tử quan sát trung tâm ]: “Đã lên phi cơ. Sở Sở Tử tự dưng có việc, thư kí Trần không đi cùng,tao tạm thời đảm nhiệm chức vụ quan sát viên hiện trường mấy ngày này, chờ tin tức của tao.”
Trần Mạch: “Cái quỷ gì?Đã hẹn đi đánh bài,tao cũng đã sắp xếp hết rồi, đồ ăn với mỹ nữ đều chuẩn bị xong, hai người bọn mày đã đi rồi?”
Chương Trình: “Bọn mày định làm gì thế?”
Cao Tử Kham: “Không rõ lắm, về tao sẽ báo cáo lại .”
Trần Mạch: “@ Chương Trình,tối nay hai ta ăn thịt bồ câu, uống canh bồ câu!”
Chương Trình: “Thịt bồ câu,canh bồ câu hầm đều đã lên món hết rồi!Một bữa tiệc chỉ có bồ câu!”
Thư kí Trần đang ở trong nhà buồn bực vì 100 vạn vừa vào group liền đọc được tin nhắn, mỉm cười.
Anh ta không nói gì, rời khỏi group, click mở app đặt đồ ăn.
Vốn dĩ tính tối nay tùy tiện nấu bát mì chắp vá, sống tiết kiệm.
Hiện tại xem ra anh ta có thể gọi cơm hộp, ân, gọi món gì đắt cũng không thành vấn đề.
Không hổ là ông chủ của anh ta!
Ông chủ,tôi không bao giờ mắng ngài là tra nam, chỉ cần ngài gặp khó mà không chùng bước thì ngài sẽ thành công thôi!
…………
Trên phi cơ, Sở Tiêu Hành nhắm mắt dưỡng thần.
Trong đầu lặp đi lặp lại những lời cô nói,không thể bỏ ra khỏi đầu……
“Nếu tương lai,tôi muốn bắt đầu một đoạn tình cảm, người kia không phải là anh.”
“Sở Tiêu Hành, tôi đã không còn tình cảm gì với anh nữa.”
“Tôi không có khả năng trở lại như trước.”
……
“Chị của em nói, nếu yêu anh ta thì sẽ b·ị tổn th·ương……Anh ta chỉ cần một sủng vật ngoan ngoãn……”
……
Sở Tiêu Hành hít sâu một hơi, mở mắt ra, nói với Cao Tử Kham ngồi bên cạnh: “Vì sao cô ấy lại cảm thấy tao chỉ cần một sủng vật ngoan ngoãn?”
Cao Tử Kham nháy mắt đã hiểu, trả lời: “Bởi vì mày đối xử với cô ấy không tốt đi……”
Sở Tiêu Hành nói: “Cô ấy cun chưa từng nói tao đối xử với cô ấy không tốt.”
“Thế nếu là cô ấy không dám nói thì sao?”
Hiếm khi Sở Tiêu Hành chủ động nhắc đến chuyện tình cảm, Cao Tử Kham nhịn không được nhiều lời vài câu, “Hơn nữa lúc bọn mày ở bên nhau, kỳ thật cũng không cảm thấy mày để bụng đến cô ấy……Cũng không khác gì Trần Mạch đối xử với phụ nữ lắm, nhưng Trần Mạch
tiêu sái hơn mày,thay phụ nữ như thay áo, cho nên kỳ thật không hiểu lắm, vì sao Quý Thanh Đường nhất định phải rời đi, đột nhiên mày liền chịu không nổi……”
Sở Tiêu Hành trầm mặc sau một lúc lâu, nói: “Cô ấy đã thổ lộ với tao vô số lần, nói cô ấy thích tao,muốn được ở bên cạnh tao.Kể cả tao có làm gì đấy khiến cô ấy không vui,cô ấy cũng không nên nói đi là đi, trở mặt vô tình.”
“Người anh em, chỉ là một câu nói âu yếm mày lại cho là pháp luật a?” Cao Tử Kham đột nhiên phát hiện, người anh em này đúng là ngờ nghệch, hoàn toàn không hiểu gì về chuyện yêu đương cả.
“Nói câu không xuôi tai, Tiểu Đường trước kia đi theo mày là vì có một số lí do, nhưng hiện tại cô ấy là thiên kim Quý gia, làm sao phải đi nịnh bợ mày?”
Ánh mắt lạnh băng của Sở Tiêu Hành bắn tới.
Cao Tử Kham dịch sang bên cạnh, “Lại nói trắng ra, mày có tiền, với cô ấy mà nói, đã trở thành một sức hấp dẫn.”
Sở Tiêu Hành lạnh nhạt nói: “Cô ấy không phải loại người như vậy.Lúc bọn tao ở bên nhau,cô ấy không lấy tiền của tao.” Nhớ lại chuyện cũ, giọng của anh có mấy phần trầm ấm hơn, tiếp tục nói, “Tao cho cô ấy tiền cô ấy không cần, cho cô ấy nhà cũng không cần, lại còn tặng quà cho tao.”
“Như vậy a……” Cao Tử Kham mang theo vài phần kinh ngạc, lại càng thêm tiếc hận nói, “Thôi, đột nhiên tao lại thấy có điểm đồng tình với mày, tao liền kh·ông k·ích thích mày nữa.”
Sở Tiêu Hành: “…………”
Một giờ bay rất nhanh đã kết thúc.
Hai người rời khỏi sân bay, Sở Tiêu Hành gọi một chiếc xe, trực tiếp đến huyện Thành An.
Cao Tử Kham không rõ nguyên do đi theo Sở Tiêu Hành, biết được nơi anh muốn đi là một cái huyện thành, càng thêm mộng bức.
“Bản đồ sự nghiệp của mày đã tụt xuống huyện thành rồi sao?” Cao Tử Kham như là nghĩ đến cái gì, trong đầu có một manh mối mờ nhạt, đột nhiên loé lên một ý nghĩ, “Huyện Thành An!Quê bà ngoại mày,mày năm đó là bị ném đến đây học cấp 3!”
Sở Tiêu Hành không lên tiếng.
“Chẳng lẽ mày đây là về xây dựng quê nhà? Chính phủ địa phương tìm mày à?” Cao Tử Kham lại nghi hoặc, “Thế thì cũng không cần phải đi gấp như vậy,bàn chuyện làm ăn thì khi nào chẳng được,sao tối muộn đã phải chạy tới.Bây giờ đã là 9 giờ,đi qua đấy phải hơn hai tiếng, chờ đến lúc mày đến đã là đêm hôm khuya khoắt.”
Anh ta thật sự không rõ, một cái tiểu huyện thành có thể có hạng mục gì lớn, làm Sở đại công tử một giây kiếm được chục tỷ phải gấp gáp chạy tới. Muốn nói vấn an thân thuộc cũng không có khả năng, bà ngoại anh đã qu·a đ·ời. Nói là tế bái, này cũng chưa tới tết Thanh Minh a.
Cao Tử Kham cảm thấy chỉ số thông minh của mình thật ngắn, thật sự không nghĩ ra lý do.
Sở Tiêu Hành vẫn luôn không đáp lại anh ta, mở di động ra, lên mạng tìm cái khách sạn 5 sao duy nhất trong huyện.
11 giờ khuya, xe đến cửa khách sạn.
Hai người đến quầy tiếp tân xử lí thủ tục nhận phòng. Cao Tử Kham đột nhiên cảm thấy bí tắc,đi quá vội vàng, cái gì cũng chưa chuẩn bị,giờ phải qua đêm ở ngoài……
“Thật không nghĩ tới, tại một địa phương nhỏ như vậy, còn có thể ăn được món nướng BBQ mỹ vị như vậy, quá tuyệt. Ăn chút đồ ăn ngon, tâm tình cũng vui vẻ hơn……”
Thanh âm của con gái từ phía sau truyền đến.
Cao Tử Kham xoay người, không thể tưởng tượng nhìn Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Anh từ ngoài cửa đi vào.
Đây là cái duyên phận gì vậy? Cũng quá trùng hợp rồi đi?
Hai cô cũng thấy anh ta, Cao Tử Kham nâng tay lên, cùng các cô chào hỏi, “Hi, trùng hợp thật.”
“Ai,anh là…… bạn Sở Tiêu Hành.” Quý Thanh Anh nói.
Cao Tử Kham mỉm cười nói: “Anh là Cao Tử Kham, không gọi bạn Sở Tiêu Hành.”
Quý Thanh Anh ngượng ngùng cười cười, lần trước uống nhiều quá, thật đúng là không nhớ kỹ tên của anh ta.
Quý Thanh Đường nhìn thấy Cao Tử Kham, cũng thấy Sở Tiêu Hành đang đứng cạnh anh ta xử lí thủ tục. Hai người một người đối mặt với các cô ấy, một người đưa lưng về phía các cô.
Quý Thanh Anh hỏi: “Hai người đến đây làm gì a?”
“Nga, địa phương có cái hạng mục cần bàn.” Cao Tử Kham nói, dùng cánh tay huých huých Sở Tiêu Hành, ám chỉ anh mau xoay người chào hỏi các cô.
Sở Tiêu Hành mắt nhìn thẳng, càng không xoay người, ký tên, rơi xuống phá lệ thong thả.
Quý Thanh Đường không đáp lời bọn họ, đi thẳng về hướng thang máy, Quý Thanh Anh vẫy vẫy tay với Cao Tử Kham, bước nhanh đuổi kịp Quý Thanh Đường.
Khi hai người đi đến một bên, đưa lưng về phía bọn họ, Sở Tiêu Hành dừng ngòi bút, quay đầu nhìn về phía bóng lưng Quý Thanh Đường.
Khi các cô xoay người, đứng ở trước thang chờ thang máy, anh lại thu hồi ánh mắt.
Cao Tử Kham ở một bên nhìn Sở Tiêu Hành thu lại ánh mắt, đột nhiên có chút muốn cười. Sở đại tổng tài cả đời oai phong lẫm liệt, cư nhiên lại như một đứa trẻ tiểu học đang yêu thầm, đến nhìn con gái nhà người ta cũng phải lén lút.
Bên này sau khi xong xuôi thủ tục, hai người cũng đi về hướng thang máy.
Lúc bọn họ đi tới, thang máy vừa vặn xuống đến tầng một. Bốn người trước sau đi vào thang máy.
Quý Thanh Đường không nói chuyện, Sở Tiêu Hành khoanh tay, mắt nhìn thẳng, cũng không nói gì.
Quý Thanh Anh cảm nhận được một cỗ không khí giằng co, Cao Tử Kham nghĩ đến việc làm thế nào để hòa hoãn bầu không khí.
Kết quả bốn người đứng trong chốc lát, Quý Thanh Anh mới phát hiện, thang máy còn chưa có ấn nút.
Cô ấn xuống lầu tám, lại hỏi Cao Tử Kham, “Các anh tầng mấy?”
Cao Tử Kham mỉm cười, “Trùng hợp thật,bọn anh cũng là tầng tám.”
Anh ta khẽ chạm vào chân Sở Tiêu Hành, xác nhận một lần, “Là tầng tám đúng không?”
“Ân.” Sở Tiêu Hành lãnh đạm lên tiếng, khuôn mặt anh tuấn tản ra một hơi thở người sống chớ lại gần.
Cao Tử Kham: “……”