Chương 4

Đường Đường đã từng gặp qua Hứa Tri Li.

Vào mùa hè bốn năm trước, Đường Đường cầm giấy thông báo trúng tuyển, mang theo sự ngây thơ cùng khát vọng đi tới thành phố C.

Đó là lần thứ hai cô đến thành phố C, cũng là lần thứ hai trong cuộc đời cô xa nhà.

Nhưng lần này không giống lần trước, lần trước chỉ là trong một thời gian ngắn, lần này cô rốt cuộc cũng đã cất bước, đi tới một thế giới khác.

Trong buổi lễ khai giảng, cô gặp được Sở Tiêu Hành ngoài ý muốn.

Sau khi anh lên sân khấu, cả sân trường ban đầu đang yên tĩnh, nháy mắt ồn ào lên.

Cô nghe thấy những tiếng cảm thán kinh ngạc cùng bàn luận từ xung quanh……

Đường Đường ngồi ở khu vực hàng phía trước, không cần nhìn qua màn hình lớn, cũng có thể nhìn thấy rõ mặt anh.

Cô nhìn anh không chớp mắt, tiếng nghị luận bên tai dần dần biến mất, chỉ nghe thấy anh dùng tiếng phổ thông lưu loát, thanh âm trầm ầm lại mang theo từ tính, chầm chậm nói.

giọng nói này rất giống trong trí nhớ của cô, trong mắt Đường Đường dần dần bao phủ một tầng hơi nước.

“Học hành chăm chỉ đi cô gái nhỏ.”

“Thi đậu đại học top đầu, em có thể thay đổi vận mệnh”

“Đừng tin những người đó nói đọc sách là vô dụng, con đường duy nhất để thoát nghèo là đọc sách, biết không?”

……

Khi nước mắt sắp trào ra tới, Đường Đường cúi đầu, dùng mu bàn tay lau đi.

Phùng Thanh Chanh ở bên cạnh phát hiện dự khác thường, hỏi cô, “Làm sao vậy?”

Đường Đường lấy lại bình tĩnh, lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, mắt có chút không thoải mái.”

“Tao có thuốc nhỏ mắt,mày muốn dùng hay không?”

“Được a, cảm ơn mày.”

Khi Đường Đường trả thuốc nhỏ mắt cho Phùng Thanh Chanh, cô ấy thò đầu qua,thấp giọng cười, “Có rất nhiều hỏi xin in4 mày nha, còn có người nói mày là tân sinh viên đẹp nhất khoá này đấy.”

Đường Đường không để bụng,cô lại lần nữa nhìn về phía người đang nói chuyện trên sân khấu.

Phùng Thanh Chanh nhìn bộ dáng bình tĩnh của cô, giơ ngón tay cái lên, “Không hổ là mỹ nữ, gặp qua sóng to gió lớn rồi.”

Chùm tia sáng trên sân khấu chiếu tới, khắc họa rõ nét ngũ quan sắc sảo của người đàn ông hơn.

Mái tóc đen ngắn hơn so với hồi niên thiếu một chút, cả người cũng không còn vẻ ngây ngô, hiện tại anh thoạt nhìn thật xa lạ, càng không dễ tiếp cận hơn.

Anh đã không còn là cậu thiếu niên không ngại bụi bẩn nữa, mà đã quay về thế giới thượng lưu anh thuộc về.

Sở Tiêu Hành kết thúc bài phát biểu, toàn trường vỗ tay như sấm dậy.

Khi anh đi xuống sân khấu, Đường Đường đứng dậy, nói nhỏ với người bên cạnh: “Tao đi toilet.”

Sở Tiêu Hành đi ra khỏi hội trường, nhận lấy bao thuốc trong tay trợ lý, rút ra một điếu, trợ lý lập tức lấy bật lửa ra, đem bật lửa đưa cho anh.

Sở Tiêu Hành ngậm điếu thuốc trong miệng, rít một hơi, một tay đút túi quần, chân dài chậm rãi nện bước đi trước.

Anh mới vừa đi đến bên cạnh xe, vừa mở cửa ra, phía sau truyền đến tiếng gọi thanh thuý của một cô gái, “Tiêu Hành ca ca!”

Sở Tiêu Hành hơi giật mình, xoay người, người ấy đã chạy tới trước mặt anh.

Đường Đường đứng yên, l*иg ngực vẫn còn đang phập phồng, thở gấp nói: “Em vốn đang tính đi tìm anh, không nghĩ tới hôm nay ở lễ khai giảng lại gặp được anh.”

Sở Tiêu Hành hơi nhướng mày, tay chống cửa xe, bình tĩnh nhìn cô.

Sau vài giây đứng đối mặt, cô dè dặt hỏi: “Anh có phải….. Không nhận ra em hay không?”

“Đường Đường.” Sở Tiêu Hành nhìn cô, phun ra hai chữ này.



Vẻ mặt của anh vẫn nhàn nhạt, không có quá nhiều cảm xúc, vẻ tươi cười trên gương mặt Đường Đường nháy mắt tràn ra.

“Năm nay em nhập học, khoa tài chính của C đại.”

Sở Tiêu Hành khẽ gật đầu, “Không tồi.”

Đường Đường mím môi, khóe miệng cong lên, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh.

Sở Tiêu Hành hỏi: “Còn có việc gì sao?”

“……”Đường cong nơi khoé miệng của Đường Đường dần dần hạ xuống.

Nhưng cô rất nhanh lịa cong môi cười lần nữa, trong mắt mang theo tia hy vọng, còn có một tia lấy lòng, “Tiêu Hành ca ca, em có thể mời anh ăn một bữa không?”

Sở Tiêu Hành giơ tay, nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn Đường Đường.

Đường Đường như là sợ bị anh từ chối, vội nói: “Em,em muốn cùng anh tâm sự, chuyện trả tiền.”

Sở Tiêu Hành nhìn cô vài giây, nói: “Được, lên xe đi.”

Đường Đường ngồi trên hàng ghế sau trong xe Sở Tiêu Hành.Cô trước kia cũng đã từng ngồi qua xe hơi loại nhỏ, nhưng vào trong chiếc xe này,cô mới biết được mỗi loại xe sẽ khác nhau. Không gian bên trong chiếc xe này rất thoáng đãng, nội thất xa hoa, ghế ngồi rất thoải mái, khiến cô biết được rằng nó chắc chắn rất đắt tiền.

Sở Tiêu Hành trực tiếp báo địa điểm cho tài xế. Đường Đường yên lặng ngồi ở bên cạnh anh.

Ghế sau rất rộng rãi, ở giữa cô và anh có thêm một người nữa ngồi vẫn thoải mái.

Người đàn ông ngồi vắt chân, lười biếng dựa vào lưng ghế, trong tay cầm di động, đang xem cái gì đó.

Cô lặng lẽ nhìn anh, thấy anh đang xem di động, ánh mắt lớn mật dừng trên người anh một hồi.

Anh vẫn mang bộ dáng ngày xưa, chỉ là đường cong càng thêm thành thục lưu loát, khi anh rũ mắt nhìn điện thoại, sườn mặt không hề có tí cảm xúc,làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Mới đầu cô còn nỗ lực nghĩ sẵn trong đầu xem nên nói cái gì, nhưng sau khi bị khí chất lãnh đạm của anh uy hϊếp vô hình, đã không còn cố nữa.

Sở Tiêu Hành từ sau khi lên xe vẫn luôn bận rộn, bận đến nỗi còn quên mất cả sự tồn tại của người bên cạnh.

Thẳng đến khi xe dừng lại, anh mới ý thức được, mình đây là đang dẫn người khác tới ăn cơm.

Sở Tiêu Hành chọn một nhà hàng chỉ dành cho hội viên, không gian yên tĩnh, thức ăn cũng hợp khẩu vị của anh.

Đường Đường đi theo anh vào trong, nhìn hồ nhân tạo, núi giả quanh mình,khung cảnh đẹp nên thơ, chỉ cần nhìn cũng đoán được bữa cơm này chắc chắn rất xa xỉ.

Nhưng đây là nơi anh chọn, chỉ cần anh thích, cô nguyện ý tiêu tiền.

Sau khi hai người ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn lên, Sở Tiêu Hành hỏi Đường Đường, “Có kiêng ăn gì không?”

Trong lòng Đường Đường thấy ấm lên, trả lời: “Em không ăn rau thơm.”

“Được.” Sở Tiêu Hành thường tới nơi này, rất quen thuộc với các món ăn ở đây, sau khi thuận miệng gọi vài món, hỏi cô, “Còn muốn gọi thêm gì không?”

“Không cần.” Vừa mới dứt lời, sợ anh cho rằng là cô keo kiệt, lại nói, “Anh muốn ăn cái gì thì cứ gọi thêm.”

Người phục vụ rót trà cho bọn họ xong, rời đi.

“Tiêu Hành ca ca,em nợ tiền anh……”

Cô vừa mới nói xong nửa câu đầu, tiếng chuông điện thoại vang lên, điện thoại Sở Tiêu Hành đặt ở trên bàn rung.

Sở Tiêu Hành cầm lấy di động, bắt máy.

“Anh ở Gia Viên.”

“Đưa một cô em gái đi ăn cơm.”

“Không có gì là không tiện, muốn tới thì tới.”

Sau khi Sở Tiêu Hành cúp máy,đặt di động xuống, nói với Đường Đường: “Một người bạn qua đây cùng nhau ăn cơm.”



“……” Đường Đường há miệng thở dốc, gật đầu, “Nga. Được.”

Trầm mặc một lúc.

Đường Đường hít sâu, nhìn về phía Sở Tiêu Hành, giống như học sinh nói chuyện với thầy giáo, nghiêm túc nói: “Tiêu Hành ca ca, cảm ơn anh mấy năm nay đã giúp em được đến trường,bây giờ em đã vào đại học, có thể đi làm bán thời gian, trong bốn năm học đại học em sẽ trả hết số tiền trước đây cho anh.”

Sở Tiêu Hành lười biếng dựa vào lưng ghế, ánh mắt dừng ở trên người cô, gật gật đầu, “Được.”

Mấy năm nay đều giao chuyện của cô cho thư kí,anh cũng đã quên béng mất. Nhưng mà vào một khắc cô xuất hiện ấy,anh vẫn nhận ra cô.

Cô đỗ C đại,anh có vài phần ngoài dự đoán, lại có vài phần suy nghĩ đó hẳn là điều hiển nhiên.

Nhưng anh không còn là chàng thiếu niên 17-18 tuổi thích lo chuyện bao đồng, gặp lại cô cũng không có nhiều ít cảm xúc. Lên đại học, con đường tiếp theo cô muốn chọn như thế nào thì đi thế nấy.

Đường Đường rũ mắt xuống, cũng không biết nên nói cái gì. Loại cảm giác xa cách này làm chân tay cô luống cuống.

Một mùi hương thoang thoảng như có như không xộc vào, giọng nói ôn nhu mang ý cười, “A Hành.”

Đường Đường ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đi đến bên cạnh bàn, cô ấy mặc một chiếc váy liền màu trắng gạo, kiểu dáng đơn giản lại đẹp lạ thường, dưới chân đi một đôi giày cao gót.

Khi đó cô không nhận biết được hàng hiệu, nhưng cô biết người này từ quần áo đến túi xách, từ đầu tóc đến mắt cá chân, đều toả ra hơi thở quý phái sang trọng.

Người phụ nữ ngồi xuống vị trí bên cạnh Sở Tiêu Hành, nhìn về phía Đường Đường, nói: “Chào em.”

Đường Đường gật đầu, mỉm cười, “Chào chị.”

Cô ấy nhìn về phía Sở Tiêu Hành, cười hỏi: “Đây là em gái con nhà chú nào của anh sao?”

“Không phải.” Sở Tiêu Hành nhàn nhạt đáp, nói với Đường Đường, “Hứa Tri Li.”

Lại nói với Hứa Tri Li: “Em ấy gọi là Đường Đường.”

Hứa Tri Li còn muốn nghe anh giải thích vài câu xem cô là ai, nhưng lại thấy anh ngay cả thêm một chữ nữa cũng lười nói nên thôi.

Hứa Tri Li cười rộ với Đường Đường, “Đường Đường? Tên này đáng yêu thật nha.”

Đường Đường cong khóe môi lên, “Cảm ơn chị.”

Những món ăn được trình bày tinh sảo vừa mới được bưng lên thì điện thoại Sở Tiêu Hành lại vang lên.

Anh cùng đầu kia hàn huyên vài câu, bỏ di động xuống, đứng dậy, nói: “Xin lỗi, có chút việc, đi trước đây.”

Dứt lời, cầm lấy áo khoác tây trang, trước khi rời đi lại nhìn về phía Hứa Tri Li, hỏi: “Em lái xe đến sao?”

Hứa Tri Li gật đầu: “Ân.”

“Ăn xong đưa em ấy về trường học nhé.”

“Vâng.”

Sở Tiêu Hành nhìn về phía Đường Đường, “Hai người các em từ từ ăn.”

Đường Đường nhìn theo bóng lưng Sở Tiêu Hành, có chút mơ hồ , mới đấy đã đi rồi sao?

Hứa Tri Li nhìn thấy sự kinh ngạc của cô, cười nói: “Đừng để ý a, A Hành chính là hay bận bịu như vậy.”

Đường Đường cong môi, thực miễn cưỡng cười cười.

Anh một miếng cũng chưa ăn đã đi rồi,cô bắt đầu thấy đau lòng vì bữa cơm sang chảnh này.

“Em với A Hành là……?” Hứa Tri Li lộ vẻ nghi hoặc, trên mặt vẫn cười, thoạt nhìn ôn nhu lại hữu hảo.

Đường Đường biết cô ấy muốn hỏi cái gì, nhưng cô không biết nên trả lời như thế nào, hai người bọn họ được coi là quan hệ gì?

Bạn bè?Cô cảm thấy mình trèo không tới……

“Chị là vị hôn thê của A Hành.” Hứa Tri Li thấy biểu tình do dự trên gương mặt cô, giới thiệu trước.

Tia kinh ngạc xẹt qua trên gương mặt của Đường Đường bị cô ấy bắt được, cô ấy tiếp tục nói, “A Hành một lòng vì sự nghiệp, bên cạnh có rất ít bạn bè là con gái, đặc biệt còn là một người xinh đẹp giống như em.”