- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
- Chương 39
Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
Chương 39
Hứa Tri Li đột nhiên nhận được lời mời của Sở Tiêu Hành, vui mừng khôn xiết.
Trước ngày hẹn mời một nhà tạo mẫu tới thay đổi cái kiểu tóc, tẩy cắt mất cả một buổi trưa. Cùng ngày lại đi SPA làm mặt, chọn một chiếc váy đắt tiền mới nhất, trang điểm tinh xảo.
Sau khi đi vào hội sở, trong lòng cô không kìm nén được sự hưng phấn cùng chờ mong.
Chỉ là khi cô đẩy cửa phòng ra, trong giây phút nhìn thấy Quý Thanh Đường, một lòng rơi xuống đáy cốc.
Quý Thanh Đường nhìn thấy Hứa Tri Li, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Trong khoảng thời gian này cường độ công việc cao, làm những khúc mắt trong truyện tình cảm cũ phai nhạt,cô cũng xem nhẹ Hứa Tri Li.
Chỉ là vì sao cô ấy phải nhằm vào cô?
Bản thân Hứa Tri Li làm chuyện gì, chính cô ta trong lòng hiểu rõ. Rõ ràng là Sở Tiêu Hành hẹn cô ta, kết quả Quý Thanh Đường ngồi ở chỗ này, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là Quý Thanh Đường có phải đã biết cái gì rồi hay không, đi cáo trạng với Sở Tiêu Hành……
Cô ta cố duy trì vẻ trấn định, ánh mắt quét trên người Quý Thanh Đường mang theo một tia cao ngạo, mặc dù hiện tại cô là thiên kim Quý gia, ở trong mắt cô ta trước sau gì vẫn là người phụ nữ tâm cơ đã từng la liếʍ vị hôn phu của cô ta.
Hứa Tri Li đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy Sở Tiêu Hành trước bàn bida, mỉm cười nói: “A Hành,anh tìm em có chuyện gì sao?”
Một tiếng vang nhỏ, bi theo quỹ đạo lăn vào lỗ.
Sở Tiêu Hành buông gậy, đứng lên,người bên cạnh đưa khăn ướt lên, Sở Tiêu Hành cầm lấy khăn lông,lau lau tay, để vào trong khay.
Anh đi đến bên cạnh Quý Thanh Đường, nhìn về phía Hứa Tri Li, nói: “Tới đây cùng cô ấy tâm sự.”
Chân Hứa Tri Li nhũn ra, trên mặt vẫn nở nụ cười nói: “Em với em ấy lại không thân, không có gì để nói.”
“Tâm sự về chuyện cô làm với cô ấy.” Sở Tiêu Hành nhìn cô ta, đôi mắt đào hoa cười như không cười,làm người ta đắm chìm, lại có cảm giác hết sức áp bách, giọng nói trầm hoãn, “Tôi cũng rất tò mò, nếu không thân, động cơ của cô là gì?”
Hứa Tri Li không thể gượng cười nổi,bàn tay siết chặt lấy dây túi, sắc mặt đã ẩn ẩn trắng bệch,tỏ ra ủy khuất, “A Hành,có phải anh nghe em ấy nói gì đó không?Em có thể làm gì em ấy a……”
Sở Tiêu Hành cười khẽ, “Cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?”
Anh giơ tay, người vẫn luôn chờ ở một bên đi ra phòng bên ngoài, giây lát,dẫn theo một người đàn ông trung niên tiến vào.
Người nọ nhìn thấy Sở Tiêu Hành, hai chân mềm nhũn, “Thình thịch” một tiếng,ông ta quỳ xuống trước mặt.Ông ta giơ tay ôm đầu, cả người run như cầy sấy, quỳ gối dưới chân Sở Tiêu Hành, mặt đầy hoảng sợ nói: “Tôi cái gì cũng không biết……Tôi chỉ là lấy tiền làm việc…… Đều là do Hứa Tri Li sai tôi làm……”
Sắc mặt Hứa Tri Li gần như vặn vẹo, bỗng dưng lên tiếng, “Ông nói bậy gì đó!”
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô ta, mang theo oán hận, nói: “Lúc trước cô nói sẽ không liên lụy đến tôi, hiện tại không chỉ có liên luỵ đến tôi, còn muốn qua cầu rút ván……”
“Nói bậy! Đều là nói bậy!…… A Hành, anh đừng tin! Đây là lời nói dối!” Hứa Tri Li nhìn về phía Sở Tiêu Hành, lớn tiếng biện giải. Nhưng cô ta nói hươu nói vượn, sự hoảng sợ trong ánh mắt đã nói lên mọi chuyện.
Sở Tiêu Hành liếc Hứa Tri Li,nhàn nhạt cười nói: “Tôi nhưng thật ra không rõ, người này đã làm việc cho Hứa gia bao năm, hà tất gì phải gây chuyện cho cô?”
“A Hành, không phải em……” Hứa Tri Li tới gần Sở Tiêu Hành, muốn bắt lấy cánh tay anh, ánh mắt Sở Tiêu Hành chợt lạnh lùng, cô ta sợ tới mức động tác đông cứng lại, chần chờ vài giây, người đằng sau tiến lên, chế trụ bả vai cô ta.
Ánh mắt Hứa Tri Li dần dần tuyệt vọng.
Sở Tiêu Hành b·iểu t·ình lạnh nhạt, làm cô ta nhìn không tới một tia hy vọng.
Bằng chứng trước mắt như núi,cô ta muốn cãi lại cũng không tìm thấy lý do……
Hai vai cô ta chợt suy sụp xuống, nhìn về phía Quý Thanh Đường, cười khổ vài tiếng, trên mặt là sự không cam lòng cùng hận ý, nói: “Quý Thanh Đường, đừng tưởng rằng hiện tại cô vào Quý gia thì từ con chim sẻ bay lên đầu cành biến phượng hoàng, trong xương cốt cô đều là sự ti tiện dơ bẩn!”
Ánh mắt Sở Tiêu Hành lạnh thấu xương đảo qua, “Hứa Tri Li,cô có biết cô đang nói cái gì không?”
“Em biết!Em chính là hận cô ta!” Hứa Tri Li muốn bốc phát hết những suy nghĩ trong lòng bằng bất cứ giá nào, “Em đã sớm phát hiện cô ta có ý với anh!Em vừa đi cô ta liền nhân cơ hội xem vào! Dùng cách ti tiện nhất, bắt chước em, thay thế được em! Vô sỉ đến cực điểm!”
Quý Thanh Đường lẳng lặng nhìn Hứa Tri Li, nếu là trước đây, bị cô ta lên án như vậy, cô nhất định sẽ xấu hổ không biết trốn đi đâu. Cho nên cô đã từng không có cả dũng khí để đối mặt với cô ta.Chỉ là hiện tại cô đã đi ra, buông xuống, mặc dù bị nghi ngờ, bất quá cũng chỉ cười nhạt, nói một câu, tuổi trẻ ai mà không từng ngu ngốc.
“Bắt chước cô?” Sở Tiêu Hành như là nghe được một chuyện cười vớ vẩn, không biết nên khóc hay cười.
Hứa Tri Li nói: “Cô ta là tu hú chiếm tổ, không biết liêm sỉ!Mặt dày, hạ tiện, không tự ái……”
“Bang ——” một tiếng tát thâm thuý vang lên.
Hứa Tri Li bỗng dưng lùi về phía sau vài bước, có người ở bên cạnh đỡ mới không ngã xuống. Trên mặt nổi lên dấu tay đỏ tươi, khóe miệng chảy ra tơ máu,cô ngây ngốc nhìn Sở Tiêu Hành, tai dần ù đi, nước mắt ngơ ngẩn rơi xuống, run giọng nói: “Anh cư nhiên để cho bọn họ đánh em……Anh……”
Sở Tiêu Hành vắt hai tay ra phía sau, lạnh lùng nhìn cô, ngữ khí không nhẹ không nặng, lại phá lệ kh·iếp người, “Tôi hỏi lại cô một lần nữa,cô có biết mình đang nói cái gì không?”
Môi Hứa Tri Li không ngừng run,mặt trở nên nóng rát, trong khoang miệng có vị máu, dù cô có vạn lời muốn nói, sự thống khổ và hận ý, giờ phút này ngay cả một câu cũng không dám nói.
“Hứa Tri Li,tôi thật sự không muốn động thủ với cô.” Sở Tiêu Hành nói.
Hứa Tri Li rưng rưng nhìn anh.
Sở Tiêu Hành nói: “Nhưng cô lại cứ khıêυ khí©h giới hạn của tôi hết lần này đến lần khác.”
Nước mắt Hứa Tri Li tuôn như suối.
Sở Tiêu Hành đưa mắt ám chỉ, người đàn ông mặc tây trang màu đen đứng ở trước mặt Hứa Tri Li lại tát thêm một cái.
Hai vai Hứa Tri Li bị người khác chế trụ, mặt bị tát quay sang một bên, tóc trở nên rối xù.Cô ta ngẩng đầu, đồng tử co chặt, khó có thể tin hét vào mặt Sở Tiêu Hành, “Sở Tiêu Hành……Anh…… Làm sao dám…… Như vậy với em……”
“Tôi đã từng chuyển lời cảnh cáo đến người nhà cô, nếu bọn họ không quản giáo cô thì để tôi dạy, liền không biết nặng nhẹ.”
“Sở Tiêu Hành……”
“Bang ——” lại một cái bạt tai nữa.
Trên mặt Hứa Tri Li đan xen dấu tay, thoạt nhìn hết sức đáng sợ.
Quý Thanh Đường không nghĩ tới hôm nay đến đây lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Nhìn thấy Hứa Tri Li như vậy, trong lòng cô cũng không có vài phần cao hứng, ngược lại là sự thương xót khó có thể nói.
Cô vẫn luôn trầm mặc, đứng lên, nói: “Ở đây không còn chuyện của tôi, tôi đi trước.”
Quý Thanh Đường rời khỏi phòng, Sở Tiêu Hành lập tức đi theo ra ngoài.
Trong phòng, Hứa Tri Li vẫn còn bị tát, trên mặt nước mắt cùng v·ết m·áu đan xen.Từng cái tát rơi xuống như một án tử hình với cô ta, trên mặt đau, trong lòng càng đau, đau đến nỗi cô ta muốn ch·ết đi sống lại……
Quý Thanh Đường đi đến sân bên ngoài, đứng yên, hít sâu một hơi.
Sở Tiêu Hành đi lên trước, đứng ở trước mặt cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là anh gây phiền phức cho em……”
Anh vốn tưởng rằng giúp cô bắt được thủ phạm phía sau màn, ai ngờ, điều tra ra người chủ mưu thế nhưng là Hứa Tri Li. Không cần phải nói,anh cũng biết vì sao Hứa Tri Li tìm cô gây phiền toái.Anh thực hối hận, lúc trước quá khách khí với cô ta, làm cô ta còn có thừa lực làm ra những việc này.
Quý Thanh Đường quay mặt đi, nói: “Tôi đây cũng mong anh về sau không cần có liên quan đến tôi nữa, không cần gây thêm phiền toái cho tôi.”
Nói xong, cô cất bước liền đi.
Sở Tiêu Hành bắt lấy cánh tay cô, “Đến mức này sao?”Anh nâng cằm cô lên, nhìn gần cô, “Em hẳn là biết rõ, Hứa Tri Li không là gì với anh cả,em còn muốn nháo với anh sao?”
Quý Thanh Đường nói, “Kỳ thật cô ấy nói rất đúng, lúc trước em chính là bắt chước cô ấy, muốn làm anh vui……”
Sở Tiêu Hành nhíu mày lại, trong ánh mắt mang theo sự khó hiểu.
“Kết quả anh căn bản không thích cô ấy……” Quý Thanh Đường nhẹ nhàng cười, nhìn anh nói, “Cho nên a,anh chính là người không có tâm……Cô ấy ở trong mắt anh không là gì vậy tôi thì sao, tôi là gì?
Mặt anh căng chặt lại, lạnh nhạt nói: “Em không giống vậy.”
“Không giống như nào?” Quý Thanh Đường hỏi lại, “Năm đó Hứa Tri Li bởi vì có gia thế, môn đăng hộ đối với anh,anh nguyện ý liên hôn với cô ấy. Mà tôi thì vội vã lên giường với anh,làm trò tiêu khiển cho anh, cho nên anh nguyện ý giữ em lại bên người.” Nói rồi,cô lại nở nụ cười, “Xác thật không giống nhau, có thể thỏa mãn nhu cầu của anh.”
Sở Tiêu Hành hít sâu một hơi, sự bức bách trong người biến thành lửa giận, trả lời lại một cách mỉa mai, “Vậy em xem anh là gì? Nói đến là đến, muốn đi thì đi, tùy tâm sở dục, trêu đùa anh?”
“Chúng ta vừa không phải là vợ chồng cũng không phải người yêu, anh dựa vào đâu mà quản tôi?” Quý Thanh Đường hỏi lại.
Sở Tiêu Hành nói lại từng chữ một: “Không phải người yêu sao?”
“Bằng không thì sao?Sở tổng có khi nào đã xem tôi là bạn gái sao?” Quý Thanh Đường nhìn thẳng anh, cười nói, “Anh đã từng thừa nhận với ai tôi là bạn gái anh sao?”
“…………”
“Tôi ở trong mắt anh bất quá chỉ là một trò tiêu khiển thôi, cũng không khó mở miệng như vậy.” Quý Thanh Đường nói, “Anh cũng có thể thản nhiên thừa nhận, Hứa Tri Li không là gì với anh, hà cớ gì phải làm bộ làm tịch với tôi?”
Sở Tiêu Hành như là nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ.
Anh giơ tay che đi đôi mặt lạnh lùng của cô, một cái tay khác đem ôm cô vào trong lòng ngực.
Anh ôm chặt cô, thấp giọng nói: “Nếu trước kia có chỗ nào làm em không vui, về sau anh sẽ sửa, được không?”
Cô muốn thoát khỏi anh, anh càng ôm cô chặt hơn, “Không cần nháo thành như vậy, không cần thiết…….”
Quý Thanh Đường không thể thoát ra khỏi vòng tay anh, đơn giản bất động, cũng không nói lời nào.
Sở Tiêu Hành cảm giác được người trong lòng ngực đã an tĩnh lại, nâng khuôn mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Anh muốn tìm chứng cứ rằng cô vẫn còn yêu anh qua vỏ bọc lạnh lùng ấy……
Đầu lưỡi truyền đến một cơn đau nhói, Sở Tiêu Hành buông tay ra, bên môi nhiễm một tia đỏ thắm.
Sở Tiêu Hành bình tĩnh nhìn cô, trong mắt hiện lên ý không vui, “Quý Thanh Đường, em nhất định phải như thế sao?”
Quý Thanh Đường thở phì phò,sau khi lấy lại hô hấp, mở miệng nói: “Lời này hẳn là tôi hỏi anh, thế nào cũng phải như vậy sao? Quấn lấy tôi liên tục, rốt cuộc anh muốn chứng minh cái gì?”
“Anh con mẹ nó muốn chứng minh,em còn thích anh!” Sở Tiêu Hành ách thanh quát khẽ.
Quý Thanh Đường nhẹ nhàng cười, ánh mắt lãnh đạm, nói: “Đều đã qua rồi.Tôi vì sao phải thích một người không tim không phổi?”
“Anh đã nói, tình cảm của tôi là thứ rẻ tiền nhất trên thế giới này.”Cô nhìn anh, cặp mắt hạnh nhân, dùng giọng nhẹ nhàng nói lời nhói lòng, “Bởi vì tôi trao anh toàn bộ nên anh có thể tùy ý chi phối, tùy ý giẫm đạp, cho nên nó biến thành thứ rẻ tiền, trở nên không đáng một đồng……”
“Không phải!” Sở Tiêu Hành ngắt lời cô nói, nhưng đối mặt với ánh mắt vô tình của cô, sức lực như bị rút cạn.
Anh chống tường, một bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi chạm vào má cô, phát ra thanh âm khàn khàn, “Anh thừa nhận, anh có chỗ không đúng, chính là anh đã nói,anh có thể thay đổi vì em.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về
- Chương 39