Chương 31

Quý Thanh Đường lái xe đến sân bay, căn cứ theo thông tin chuyến bay, đợi ở cửa ra.

Khi đi đến cửa cô liền nhìn thấy một đoàn cô gái trong tay cầm lightstick lao tới, lúc này mấy cô gái ấy liền đứng bên cạnh cô, trên những gương mặt trẻ tuổi ấy là biểu tình hưng phấn vui sướиɠ.

…… Chẳng lẽ là lịch trình của anh cô bị lộ ra, nhóm người này tới đón?

Quý Thanh Đường tới gần một cô gái, hỏi: “Các bạn là tới đón tiếp ai nha?”

Cô gái nói: “Chu Tử Mộc.”

Vừa mới dứt lời, chợt có những tiếng thét chói tai nổi lên.

“Mộc Mộc ——” “Mộc Mộc em yêu anh ——” “Mộc Mộc nhìn em ——”

“Mộc Mộc —— Mộc Mộc ——”……

Đám người nhốn nháo lao lên trước.

Chu Tử Mộc mang theo mũ lưỡi trai cùng nút bịt tai, mặc một bộ quần áo thoải mái, khí chất nổi bật, xung quanh còn có mấy nhân viên công tác chắn bên cạnh anh ta.

Càng ngày càng nhiều người đổ dồn lại đây, Quý Thanh Đường bị dòng người đẩy tới.Cô không có theo đuổi thần tượng, lần đầu tiên nhìn thấy một lần đón tiếp sân bay như này, cả người đều ngây ngốc.

Khi Chu Tử Mộc đảo mắt qua dòng người đến đón ở sân bay, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quý Thanh Đường ở trong dòng người.

Quý Thanh Đường muốn thoát ra khỏi cái vòng vây này, đi đến nơi thoáng đãng thì liên lạc với anh cô. Kết quả mọi người không ngừng vọt tới,cô bị kẹt trong dòng người không thể nhúc nhích, khi cả người b·ị người khác va phải không thể đứng thẳng, một đôi tay kịp thời đỡ lấy cô từ phía sau.

Quý Thanh Đường xoay người, liền nghe thấy tiếng thét chói tai ngay bên tai.

Cô vừa nhấc mắt liền thấy Chu Tử Mộc ở ngay trước mắt, một bàn tay còn cẩn thận đỡ lấy bả vai cô, hỏi: “Không sao đấy chứ?”

“Không có việc gì.” Quý Thanh Đường vội lắc đầu.

Không biết có phải bởi vì xung quanh đều là đoàn người nhốn nháo mà chợt vừa thấy liền có một cảm giác Chu Tử Mộc thật sự rất tuấn tú, như phát sáng lên ở trong đám người.

Chu Tử Mộc nói: “Tôi cho người đưa cô về nhé?”

“Không cần,tôi là tới đón người.”

Khi hai người đối thoại, fans bên cạnh điên cuồng cầm lấy di động chụp.Lúc trước không ai chú ý đến Quý Thanh Đường, lúc này cô đứng chung một chỗ cùng với thần tượng, mọi người đều nhìn cô, cũng thấp giọng nghị luận.

“Đây là ai a?”

“Chị gái này nhìn thật xinh đẹp, có phải người mới xuất đạo hay không?”

“Cô ấy có quen Mộc Mộc sao?”

“Có cảm giác như một Cp a! Muốn nhìn thấy bọn họ hợp tác quá!”

“Sao tôi lại thấy có chút ái muội vậy ô ô ô ô Mộc Mộc không phải là có nữ nhân rồi đấy chứ?”

Quý Thanh Đường cảm giác được người khác đang nhìn mình, không muốn ở lâu, thấp giọng nói: “Tôi đi trước.”

“Được.” Chu Tử Mộc gật đầu, lại nói với fans xung quanh, “Nhường đường một chút được không?”

Có thần tượng lên tiếng, mọi người tự giác chừa ra cho Quý Thanh Đường một đường.

Quý Thanh Đường trở lại trên xe, gọi điện thoại cho anh cô. Quý Thanh Dương và Cố Diệc Hoằng cũng đã hạ cánh, Quý Thanh Đường trực tiếp đợi ở bãi đỗ xe.

Xa xa nhìn thấy Quý Thanh Dương cùng Cố Diệc Hoằng đi tới, cô xuống xe, đứng ở bên cạnh xe, vẫy tay về phía bọn họ.

Cố Diệc Hoằng vừa nhìn thấy Quý Thanh Đường liền nở nụ cười, cũng vẫy tay với cô.

Sau khi đến gần, Quý Thanh Dương đưa cái túi mang theo trong tay cho Quý Thanh Đường, Quý Thanh Đường tò mò mở ra xem, “Đây là cái gì?”

Quý Thanh Dương nói: “Dì Trần làm bánh mochi vị xoài cho em.Anh nhớ lúc ở nhà em thích ăn,trước khi đi bảo bà ấy làm riêng cho em một phần.”

Quý Thanh Đường nhìn hộp trong túi, hốc mắt đột nhiên hơi ươn ướt.

Cô vẫn luôn thích ăn điểm tâm ngọt, đặc biệt là khi cảm xúc không ổn cô thường ăn đồ ngọt để trấn an mình.Khoảng thời gian khi mới về nhà cũng là lúc cô chia tay, lại rơi vào một hoàn cảnh mới, cô hầu như mỗi ngày đều sẽ ăn chút đồ ngọt, đặc biệt thích món bánh mochi dì Trần làm.

Quý Thanh Đường chớp chớp mắt, ngẩng đầu, nhìn về phía Quý Thanh Dương, nói: “Cảm ơn anh.”

Cố Diệc Hoằng ở một bên trêu chọc: “Thanh Dương,mày đối với em gái tri kỷ như vậy, không phải là gây khó dễ cho em rể mày hay sao?”

Quý Thanh Dương cười nhạt một tiếng, “Còn kém hơn cả tao thì tao tình nguyện để em gái tao độc thân.”

Nói xong, còn ý vị thâm trường nhìn anh ta một cái.

Cố Diệc Hoằng phát hiện không cẩn thận để lộ ra tâm tư rồi, có điểm đầu gối đau.

Quý Thanh Đường đang định lên xe, Quý Thanh Dương ngăn cô lại, “Để anh lái xe.Em nghỉ ngơi, ăn cái gì đi.”



Cố Diệc Hoằng đột nhiên nhanh trí, vội nói: “Thôi để tao lái xe đi, anh em hai người cứ an tâm nói chuyện phiếm.” Vừa nói vừa c·ướp lấy ghế lái

Quý Thanh Đường ngồi ở ghế sau, Quý Thanh Dương ngồi ở ghế phụ.

Xe chạy ổn định ở trên đường cái, Quý Thanh Đường mở hộp giữ tươi ra, bên trong có bốn cái bánh mochi, tiểu xảo lại đáng yêu.

Cô hỏi hai người phía trước: “Hai anh ăn không?”

Cố Diệc Hoằng nói: “Em ăn đi,anh phải lái xe.”

Quý Thanh Dương nói: “Anh không ăn,em cứ ăn đi.”

Quý Thanh Đường đeo bao tay dùng một lần vào, cầm lấy một cái, đưa vào trong miệng.

Mềm mại thơm ngọt lại ăn rất ngon, một miếng nuốt xuống, thỏa mãn cực kỳ.

Mặt mày cô rạng rỡ hẳn lên, từ từ ăn.

Quý Thanh Dương thấy thế, cười nói: “Em thích đồ ngọt như vậy, về sau không bằng cứ gọi em là Đường Đường, Đường theo nghĩa ngọt ngào.”

Cố Diệc Hoằng phụ họa: “Đường Đường, cái nick name này nghe hay đấy.”

Anh ta nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, dừng ở đôi môi hồng nhuận kia, miệng khô lưỡi khô dời đi ánh mắt.

Quý Thanh Đường ăn xong một cái trong hai miếng, không bao lâu đã ăn hết bốn cái mochi.

Cô lau lau miệng, cười nói: “Được a. Ngọt ngào, nghe tới liền thấy ngọt.”

“Công việc mới thế nào?” Quý Thanh Dương hỏi.

Quý Thanh Đường nói: “Khá tốt, mọi người đều rất chiếu cố em.”

Quý Thanh Dương gật gật đầu, “Làm việc không cần quá mệt mỏi, em là làm quản lý, ít đi công trường thôi.”

Ba người đi vào nội thành, chọn một nhà hàng mang tính riêng tư ăn cơm trưa.

Buổi chiều, bọn họ cùng nhau đi xem phim.

Xem phim xong, Quý Thanh Dương dẫn Quý Thanh Đường đi dạo trung tâm thương mại mua quần áo cho cô.

Quý Thanh Đường nói: “Em mang theo quần áo lại đây.”

Quý Thanh Dương nói; “Anh chọn cho em đồ công sở.Chuẩn bị thêm mấy bộ đồ để tắm rửa.”

Cố Diệc Hoằng: “…………”

Anh ta đi cùng hai anh em nhà này giống như bóng đèn nga.

Khi Quý Thanh Đường thay quần áo, Cố Diệc Hoằng cười nói với Quý Thanh Dương: “Trước kia không nhìn ra mày sủng em gái như vậy.”

Một đại minh tinh căn bản rất hạn chế đến nơi có công chúng, kết quả anh vì em gái mà đi. Hơn nữa anh ta biết,anh là đặc biệt xin nghỉ ở đoàn làm phim chỉ vì bớt thời giờ đi thăm em gái.

Quý Thanh Dương nói: “Đường Đường không giống vậy.”

Anh đặt tên Đường Đường cho cô, chính là hy vọng cuộc sống sau này của cô chỉ có ngọt ngào, không có khổ.

Tuy rằng cô chưa bao giờ nhắc đến cuộc sống trước đây, bị người nhà hỏi tới chỉ nói vùi đầu vào học tập, nhưng từ cuộc tình của cô anh đã nhìn ra thời thơ ấu của cô cũng không hạnh phúc, cô thiếu tình cảm, không có cảm giác an toàn.

Anh không thể coi như chuyện quá khứ không tồn tại, cũng không thể xoá đi con đường trưởng thành đầy gập ghềnh của cô,anh chỉ muốn làm cuộc đời sau này của cô hạnh phúc vui sướиɠ, thích ngọt liền có được ngọt.

“Ân.Tao biết.” Cố Diệc Hoằng thấp giọng nói.

Sau khi mua mấy bộ quần áo, lại ăn bữa tối xong, Quý Thanh Đường cùng Quý Thanh Dương và Cố Diệc Hoằng đến khách sạn dừng chân.

Cô chỉ mới tưởng tượng đến, trở về sẽ có thể chạm mặt Sở Tiêu Hành ở phía đối diện, trong lòng liền kháng cự.

Cô đề nghị: “Nếu không chúng ta chơi mạt chược đi?”

Cố Diệc Hoằng gật đầu, tươi cười rạng rỡ, “Cái này có thể.”Anh không muốn nhanh như vậy đã phải nói tạm biệt cô, tuy rằng đã ở cùng nhau cả ngày mà vẫn chỉ cảm thấy như mới được nháy mắt.

Quý Thanh Dương suy nghĩ một lát, nói: “Cũng được,em hẹn mấy người trong công ty em qua đây cùng chơi.”

Quý Thanh Đường cười nói: “Anh còn không quên bồi đắp quan hệ đồng nghiệp cho em nha.”

Quý Thanh Đường gọi điện thoại cho giám đốc marketing Tưởng Nguyệt, mời cô ấy qua chơi bài, vừa có lúc hai nam hai nữ.

Ai ngờ, lúc Tưởng Nguyệt tới còn dẫn theo chủ hạng mục Đặng Khoa cùng giám đốc tài vụ, mấy người này đều là người Húc Vũ.

Tưởng Nguyệt giải thích: “Tôi đúng lúc đang ăn cơm với bọn họ, nghe Tiểu Đường hẹn tôi ra đánh bài, nói cái gì cũng phải qua đây chơi cùng.”

Chủ hạng mục Đặng Khoa cười ha hả nói: “Người nhiều náo nhiệt, chúng tôi có thể ở bên cạnh xem.”

Mấy người này đều là người biết tính toán, sao có thể bỏ qua cơ hội làm thân với tiểu công chúa.



Quý Thanh Đường giới thiệu với bọn họ: “Đây là anh tôi Quý Thanh Dương, đây là bạn tôi Cố Diệc Hoằng.”

Giám đốc tài vụ biết Cố Diệc Hoằng, trong lòng thầm cảm thán, không hổ là bạn bè của tiểu công chúa,vị này chính là thiếu gia ngân hàng Liên Hằng, tương lai sẽ lên nắm quyền.

“Chào ngài, Quý công tử.” “Cố tổng, không nghĩ tới sẽ gặp được ngài ở đây……”

Bầu không khí rất nhanh đã hào hợp.

Mấy người ngồi xuống bên bàn mạt chuộc.

…………

10 giờ rưỡi tối.

Sở Tiêu Hành mở cửa, kéo ghế dựa đến huyền quan, ngồi hướng mặt về phía hành lang, cứng nhắc làm việc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên xem.

Anh kẹp điếu thuốc trong tay, phả ra làn khói.Hút hết một bao thuốc lá rồi, tâm tình cũng càng bực bội.

Sao cô còn chưa về?

Đi chơi cùng người nhà phải đi đến muộn vậy sao? Còn chưa về nghỉ ngơi?

Chẳng lẽ đêm nay cô cùng người nhà ở lại khách sạn?

Sở Tiêu Hành không biết Quý Thanh Đường đến tột cùng là đang làm gì, theo thời gian càng trôi, trong lòng anh càng ngày càng sốt ruột.

Anh gọi điện thoại cho Quý Thanh Đường, kết quả, dãy số điện thoại mới của cô cũng đã chặn anh……

Sở Tiêu Hành lại gọi cho phó tổng hạng mục Hầu Thành.

“Giúp tôi hỏi thăm xem Quý Thanh Đường đang ở đâu.”

Hầu Thành: “……”

Đại BOSS tối muộn gọi điện đến, cư nhiên là để đưa ra lời đề nghị như vậy.

Quả nhiên là muốn theo đuổi thiên kim Quý gia sao?

“Có thể làm được không?” Giọng Sở Tiêu Hành chầm xuống.

“Có thể! Có thể!” Hầu Thành cảm nhận được sát khí từ lãnh đạo, liên tục nói được.

Anh ta cho người liên hệ với Quý Thanh Đường, rất nhanh liền biết được cô ở khách sạn, hơn nữa là đang đánh bài với Đặng Khoa Tưởng Nguyệt.

Hầu Thành lập tức gọi điện trả lời Sở Tiêu Hành: “Cô ấy ở khách sạn bốn mùa, đang đánh bài cùng người bên Húc Vũ bọn họ.”

Sắc mặt Sở Tiêu Hành nặng nề.Muộn như vậy còn chưa về nhà nghỉ ngơi cư nhiên là đang ở khách sạn đánh bài.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Tiêu Hành xuất phát đến khách sạn bốn mùa.

Tắc xi dừng ở trước cửa khách sạn,anh mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy Quý Thanh Đường đứng ở ngoài cửa lớn khách sạn, bên cạnh cô còn có một người đàn ông.

Quý Thanh Đường gọi đồ để ăn khuya, nhưng nhân viên giao hàng không thể mang vào trong,cô xuống dưới lấy đồ, Cố Diệc Hoằng đi cùng cô xuống dưới. Hai người đứng ở ngoài cửa lớn,vừa chờ đồ đến vừa nói chuyện phiếm.

Trời đầu thu, đã mang theo gió lạnh.

Một cơn gió thổi qua, Quý Thanh Đường co rúm người lại, trên người cô chỉ mặc một cái váy trắng, ban đêm nhìn liền đơn bạc.

Cố Diệc Hoằng lập tức cởi chiếc áo khoác ngoài ra, đắp lên cho Quý Thanh Đường, “Đừng để bị cảm.”

“Không có việc gì.” Quý Thanh Đường cười.

“Mặc vào đi, nếu không em mới đi xuống dưới này một chuyến đã bị cảm lạnh thì anh không biết phải nói với anh em như nào.”

Quý Thanh Đường mặc áo khoác vào.

Cố Diệc Hoằng lấy một viên kẹo chocolate từ trong túi ra, đưa cho Quý Thanh Đường.

Quý Thanh Đường kinh ngạc nhìn anh, “Anh còn mang theo kẹo a?”

Anh ta gập ngón tay lại, nhẹ nhàng búng trán cô một cái, “Ai bảo em là Đường Đường?”

Quý Thanh Đường cười nhận lấy viên kẹo kia, bóc ra, đưa vào trong miệng.

Di động trong túi cô vang lên.

Cô lấy di động ra, ngẩng đầu, đang định tìm người giao đồ thì nhìn thấy một bóng người cao lớn.

Biểu tình cô cứng đờ lại.

Sở Tiêu Hành liền đứng cách chỗ bọn họ vài bước, ánh mắt lạnh lùng dọa người.