Đường Đường là MC do sinh viên C đại bầu chọn ra.
Bốn năm liên tiếp làm hoa khôi, ngay cả những người chưa từng gặp cô cũng biết C đại có một hoa khôi tên Đường Đường.
Hoa khi trước khi tốt nghiệp phát biểu cảm nghĩ của mình đương nhiên nhấc lên một đợt cao trào. Đặc biệt là cô ngày trước hay để mặt mộc, trang điểm lên lộng lẫy diễm lệ,làm người ta thấy kinh diễm lại mới mẻ.
Khi những tiếng thét chói tai từng đợt vang lên, Sở Mạt kiềm chế sự khó chịu,trên mặt cố nở nụ cười.
Kỳ thật cô ta cũng xem như là một tiểu mỹ nữ, nhưng khi ở bên cạnh Đường Đường lại bị làm cho lu mờ, không có cảm giác tồn tại. Cho dù quần áo trên người cô ta là những đồ đắt tiền xa xỉ do bản thân chọn.
Sau khi MC giới thiệu chương trình xong, lần lượt theo thứ tự xuống sân khấu.
Ánh đèn vụt tắt, tiết mục thứ nhất bắt đầu.
Sở Tiêu Hành không có hứng thú gì với tiết mục trên sân khấu, lười nhác dựa vào ghế, ánh mắt tản mạn dừng ở giữa không trung, trong đầu đang nghĩ đến chuyện làm ăn.
Tiếng mấy nam sinh ngồi ở hàng ghế phía sau hưng phấn thảo luận đứt quãng truyền vào trong tai anh.
“Đường Đường xinh quá a, hoàn toàn đúng với gu của tao a……”
“Tao vì muốn thấy cô ấy đã chăm chỉ đến khoa tài chính giảng bài……”
“Aishh, ai mà chẳng thế chứ!”
“Không lừa bọn mày chứ tao nằm mơ cũng mơ thấy cô ấy vô số lần……”
“Có phải mày nằm mơ thấy mấy chuyện bậy bạ gì đúng không……”
Mấy người đang trêu chọc nhau, trong đó một người có cảm giác phía trước có ánh mắt nhìn qua, dừng lại lời nói.Mấy cậu kia theo tầm mắt của cậu ta nhìn qua. Một đôi mặt cực có tính áp bách, như giọt sương lạnh nhìn bọn họ.Cái đèn tròn trên sân khấu chiếu đến, gương mặt kia bị ánh đèn thoảng qua, anh tuấn mà sắc bén, âm u. Mấy nam sinh bị dọa sợ, cực mất tự nhiên ngậm miệng.
Sở Tiêu Hành quay người lại, không nhìn bọn họ nữa, mặt đen lại, sự bực bội không tiêu tan.
Đường Đường chưa bao giờ nhắc đến chuyện ở trường với anh,anh thật đúng là không biết, cô được nhiều nam sinh hoan nghênh như vậy.
Sau khi Đường Đường lên giới thiệu tiết mục tiếp theo, lui xuống sân khấu, Sở Tiêu Hành đứng dậy, đi vào hậu trường.
Trong phòng hoá trang, nhà tạo hình đang giúp đỡ Đường Đường thay trang phúc khác, nửa sau của chương trình cô sẽ mặc sườn xám.
Sau khi thay quần áo xong, nhà tạo hình kinh ngạc cảm thán nói: “Tỉ lệ dáng người này cũng quá tuyệt rồi.”
Đường Đường ngồi ở trước gương, nhà tạo hình lại xử lý kiểu tóc với trang điểm cho cô, vừa làm vừa nhịn không được mời gọi, “Không suy xét đến chuyện gia nhập làng giải trí sao? Chị cũng đã từng trang điểm cho các ngôi sao, nhưng chị cảm thấy em còn xinh đẹp hơn các cô ấy.”
Đường Đường cười cười, “Em không thích hợp.”
Cô ngay cả một vai thế thân cũng diễn không tốt, Sao có thể xuất đạo đi làm diễn viên.
“Xinh đẹp rạng người a, em lại còn là một học bá, chỉ cần ‘xào xào’ chút là nổi ngay.”
Đường Đường mỉm cười, không có nói tiếp.
Ở bên cạnh Sở Tiêu Hành lâu rồi,cô cũng có sự bình tĩnh lại lạnh lùng thơ ơ kia của anh.
Nhà tạo mẫu biết cô không có hứng thú, không nói thêm nữa.
Ba người MC khác đều là thành viên bên đội văn nghệ, còn có tiết mục biểu diễn khác.Cô chỉ là MC, bây giờ cũng là lúc nhẹ nhàng nhất.Sau khi nhà tạo mẫu chuẩn bị xong cho cô liền rời đi,cô một mình ngồi ở trong phòng hóa trang nghỉ ngơi.
Khi rèm phòng hoá trang lại bị hất lên lần nữa, Đường Đường cứ tưởng là Sở Mạt vào, không có phản ứng gì, tiếp tục xem kịch bản.
Tiếng bước chân từng bước đến gần, bàn tay cô nắm chặt lấy cuốn kịch bản trong tay, đây là……
Cô ngẩng đầu, Sở Tiêu Hành đúng lúc đi đến phía sau cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong gương.
Trong mắt Sở Tiêu Hành là sự kinh diễm chợt lóe lên rồi lại biến mất.Cô tối nay luôn thay đổi tạo hình, rất có cảm giác mới mẻ.
Anh giơ tay đặt trên bả vai Đường Đường, khóe môi khẽ nhếch lên, mang theo một tia khen ngợi nói: “Như vậy cũng rất xinh đẹp.”
Đường Đường rũ mắt xuống, không nói chuyện.Lông mi dài rũ xuống, làm người khác không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Sở Tiêu Hành kéo cái ghế dựa ở một bên qua, ngồi ở bên cạnh Đường Đường, một tay anh chống trên bàn trang điểm, một bàn tay kéo tay Đường Đường, vuốt ve trong lòng bàn tay mình, thấy cô cúi thấp mặt xuống, chậm rãi nói: “Khoảng thời gian trước bận quá, nhưng mà anh vẫn nhớ tối nay là buổi prom tốt nghiệp.”
Cặp mắt đào hoa kia vốn đã hớp hồn người khác, lúc này chứa vài phần lưu luyến, nhìn lại như vừa ôn nhu vừa đa tình.
Nếu là trước kia, Đường Đường tất nhiên sẽ chìm đắm trong đó, một câu giải thích cũng đủ để khiến cô vui vẻ.
Nhưng giờ phút này,cô chỉ lãnh đạm rút tay mình ra, đứng lên, nói: “Em phải chuẩn bị lên sân khấu rồi.”
Sở Tiêu Hành kinh ngạc nhướng mày,anh cũng đã tự mình đến đây rồi mà cô vẫn còn dỗi sao?
Đường Đường đang định rời đi, Sở Tiêu Hành đứng lên, duỗi cánh tay dài ra, ôm lấy vòng eo cô, hơi dùng sức, ôm cô vào trong lòng ngực.
Anh dựa vào bàn trang điểm,ôm cô ở trong ngực, khi bàn tay ôm lấy cái vòng eo thon nhỏ kia, khó có thể khống chế được du͙© vọиɠ. Hầu kết khô nóng lăn lăn,giọng anh hơi khàn, hỏi: “Không vui sao?”
Đường Đường hất tay anh ra,trong giọng nói mang theo ý không vui: “Em phải lên sân khấu, đừng làm chậm trễ thời gian của em.”
Anh ngược lại còn ôm cô càng chặt hơn, một cánh tay vòng qua phía sau lưng cô, giơ cánh tay đang đeo đồng hồ lên, ánh mắt cợt nhả, nói: “Anh đã xác nhận qua thời gian rồi, đại khái còn hai mươi phút nữa mới đến lượt em lên sân khấu.”
Đường Đường không nói chuyện, lạnh mặt không nhìn anh.
“Dỗi dai thế sao?”Anh khẽ cười một tiếng, bàn tay cố ý véo sau hõm eo cô.Anh biết cô sợ nhất là bị chọc vào chỗ này, mỗi lần chọc một cái là cười không ngừng, giống như một con thú nhỏ cọ cọ vào trong lòng ngực anh.
Đường Đường đúng thật là có nổi lên phản ứng, nhưng cô lại cau mày, cắn chặt môi, đột nhiên đẩy anh ra, không kiên nhẫn lui về phía sau vài bước.
Đã từng là hành động thân mật nhưng với cô bây giờ mà nói chỉ là mạo phạm.
Cô nhíu mày nhìn anh, trong mắt tựa hồ chứa muôn vàn cảm xúc, cuối cùng lại một câu cũng không nói, xoay người rời đi.
Cô đi rất nhanh, không mang theo nửa phần lưu luyến nhanh chân rời khỏi phòng hóa trang.
Sở Tiêu Hành giật mình tại chỗ, trong lúc nhất thời có chút hoang mang.
Trước kia cô chưa từng làm càn với anh, cho dù có chuyện gì lỡ hẹn làm cô không cao hứng, giải thích hai câu là lại tốt rồi.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu đột nhiên cả người như mọc đầy gai.
Sở Tiêu Hành không phải người có tình tình tốt, càng không có kiên nhẫn gì.Vào lúc Đường Đường đẩy anh ra, trong lòng anh ẩn ẩn phát hỏa.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, dù sao thì cô gái nhỏ cho tới nay đều rất ngoan, ngẫu nhiên có chút giận dỗi cũng có thể coi như là tình thú.
Sở Tiêu Hành rời khỏi phòng hóa trang, quay trở lại khán phòng.
Khi Đường Đường mặc sườn xám xuất hiện
trên sân khấu, một đám cẩu ham sắc ở dưới sân khấu lại nhốn nháo cả lên.
Sở Tiêu Hành nhìn cô, ánh mắt tối lại, vừa rồi ở sau cánh gà không có âu yếm, còn chưa nếm được mùi vị.
Các tiết mục kế tiếp đấy anh càng không có hứng thú xem,ngoại trừ lúc Đường Đường xuất hiện giới thiệu chương trình thì mới nhìn lên sân khấu, còn những lúc khác đều cắm đầu nhìn điện thoại.
Tiệc tối cuối cùng cũng kết thúc với tiết mục hợp xướng, trong khán phòng pháo hoa giấy rực rỡ tung bay, vạn người hoan hô.
Trong không khí tràn đầy hưng phấn, lại triền miên không dứt, với những tình cảm mãnh liệt, cũng viết nên thanh xuân.
Đối với sinh viên học bốn năm đại học mà nói, tuổi học sinh xem như hoàn toàn kết thúc. Từ nay về sau, chớ có hỏi tiền đồ, ngẩng đầu bước đi.
Sau hậu trường buổi tiệc, nhân viên công tác đều đang bận rộn.
Khi Sở Mạt đang nói chuyện với người bạn đi bên cạnh, một người bạn khác đi đến, nói với cô ta: “Ây, anh mày tới.”
“Anh tao?” Sở Mạt sửng sốt.
“Sở thần a!” Đối phương hưng phấn nói, “Có phải anh ấy tới xem mày hay không a?”
Trong mắt Sở Mạt hiện lên tia kinh ngạc, ngay sau đó nảy lên vui sướиɠ.
Cô bước nhanh đi vào hội trường, đúng lúc gặp được Sở Tiêu Hành đi vào tới.
“Anh!”Cô bước lên hai ba bước, vui vẻ kêu lên.
Mấy người đang ra ra vào vào khác đều không khỏi hâm mộ.
Thiên chi kiêu tử Sở Mạt a. Sinh ra trong Sở gia, lại có anh trai là người như vậy, đời này chỉ có thể là đại tiểu thư.
Sở Tiêu Hành nhìn về phía Sở Mạt, nhàn nhạt gật đầu.
Sở Mạt cười nói: “Vừa rồi anh có xem em biểu diễn không?”
Sở Tiêu Hành đưa mắt nhìn xung quanh, thuận miệng đáp: “Có xem, không tồi.”
Sở Mạt cười hì hì, “Em còn tìm người ghi hình lại cô.”
Đường Đường thay trang phục bình thường của mình xong, cầm lấy túi, đi ra.
Cảm giác tồn tại của Sở Tiêu Hành quá lớn, cô chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy anh, nhưng cô lại thu hồi ánh mắt, đi thẳng về trước.
Sở Tiêu Hành mở miệng, “Đường Đường.”
Ánh mắt của mọi người lập tức đều nhìn về phía Đường Đường.
Đường Đường dừng bước, nhìn về phía Sở Tiêu Hành, “Sở tổng, có việc sao?”
“Ân, cùng anh qua đây.” Sở Tiêu Hành cùng cô nhìn nhau, xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước, không thấy người phía sau đi theo, quay người lại, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc cùng vài phần áp bách nhìn về phía cô.
Đường Đường bất đắc dĩ, đuổi theo bước chân anh.
Cô biết mình đang bị những ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên vây quanh.
Sau khi Sở Tiêu Hành cùng Đường Đường rời đi, không khí nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.
“Oa, Đường Đường quen Sở thần a?”
“Oh my god, không hổ là hoa khôi a, còn có thể để Sở thần tự mình qua đây tìm cô ấy.”
“Hai người bọn họ quen nhau khi nào a?”
……
Những người này nghị luận, đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Sở Mạt.
Sở Mạt cười cười, nói: “Bởi vì tôi giới thiệu Đường Đường với anh trai tôi a. Tập đoàn Sở Hoa cần có những nhân tài như Đường Đường. Nhưng cô ấy dù như nào cũng chưa đồng ý.”
Mấy câu này thật đúng là trái lương tâm.
Nhưng cô ta không có biện pháp nào khác, cô ta không muốn để mọi người biết quan hệ của hai người bọn họ.
Đường Đường không xứng sánh đôi cùng anh trai cô ta.
“Nga, hoá ra là như vậy……”
“Ra là vậy a……”
“Còn tưởng rằng quan hệ hai người chẳng ra gì cơ, cậu thật đúng là miệng thì như dao găm nhưng tâm lại mềm như đậu hũ.”
“Ha hả.” Sở Mạt cười, nói “Sao có thể,tôi rất quan tâm đến bạn học a.Điều kiện nhà cô ấy cũng không tốt, có một công việc tốt mới có thể đứng vững ở thành phố C.”
“Mạt Mạt thật đúng là một cô công chúa tốt bụng nha……”
…………
Trăng sáng sao thưa, bóng cây đong đua.
Hội trường đằng sau vẫn có người đến người đi, tiếng vui đùa ầm ĩ từ xa vọng tới.
Đường Đường đi theo sau, Sở Tiêu Hành đi phía trước, hai người như đi từ một thế giới ồn ào náo nhiệt, dần dần đi đến một nơi không người nào biết.
Cô bỗng dưng dừng bước chân lại.
Lúc này bên đường đã không còn nhiều người.
Sở Tiêu Hành nắm tay cô, lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Sở Tiêu Hành đã lâu không có nắm tay Đường Đường đi dạo vào buổi tốt như này.
Anh thả lòng đầu óc, lười biếng đi về phía trước, ngay cả chuyện làm ăn khó giải quyết gần đây cũng bay theo gió mây.
Anh dẫn Đường Đường tới một cái sân bóng không người. Cái sân bóng này đã trải qua bao mùa mưa bão, cơ sở hạ tầng cũng đã trở nên cũ kĩ, không có ai tới bên này chơi, đèn đường dọc hai bên sân bóng cũng đã hỏng hết, một loạt đèn chỉ sáng có hai bóng, ánh đèn mờ nhạt, dưới bóng đêm phá lệ u tĩnh.
Sở Tiêu Hành đứng yên, lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.
Sau khi nhắn xong, cất điện thoại đi, thấy Đường Đường vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, cũng không thèm nhìn anh, ánh mắt dừng trên một toà nhà cao tầng ở phía xa, vẻ mặt không chút để ý.
“Anh cũng đã tới với em rồi mà còn không cao hứng sao?”Anh giơ tay, phủ lên đầu cô, xoa xoa mái tóc ngắn.
Đường Đường lùi về sau hai bước,lạnh nhạt nói: “Chốc nữa em còn có việc,nếu không có chuyện gì muốn nói thì em phải đi về trước.”
“Có việc a.” Sở Tiêu Hành mang theo ý cười lười biếng.
Anh vừa mới dứt lời, có một ánh đèn sáng choang lên làm người ta loé mắt, một chiếc xe thể thao màu đỏ chậm rãi lái tới.
Cửa ghế lái xe thể thao mở ra, sau khi trợ lý đem xe lái qua đây xong, cung kính xuống xe. Trên ghế phụ có đặt một bó hoa hồng trắng kiều diễm ướŧ áŧ, trên cánh hoa còn nhiễm sương sớm, là mới vừa được vận chuyển về qua đường hàng không hôm nay.
Sở Tiêu Hành cầm lấy bó hoa hồng ở trên xe kia, đưa cho Đường Đường: “Chúc mừng em tốt nghiệp.”
Khi Đường Đường còn đang ngạc nhiên,anh lại đem chìa khóa xe đưa cho cô, “Chiếc xe này tặng cho em làm quà tốt nghiệp.”
Chiếc xe thể thao này là chiếc Sở Tiêu Hành đã đặt nửa năm trước, là chiếc xe có một không hai được nhập về từ nước ngoài, một số thiết kế tham khảo theo ý kiến của anh, trên khắp thế giới không có chiếc thứ hai. Xe thể thao với những đường uốn cong mềm mại như một tác phẩm nghệ thuật được tạo nên bởi công nghệ cao,cho thấy sự xa hoa độc đáo của riêng nó.
Hôm nay trợ lý nhắc nhở anh, tham gia tiệc tối tốt nghiệp tốt nhất nên chuẩn bị món quà gì đó. Sở Tiêu Hành nghĩ nghĩ, bình thường đều là tặng trang sức với túi xách, món quà tốt nghiệp này vẫn là phải đặc biệt một chút, vì thế liền tặng cô chiếc xe mới giao tới hai ngày trước.
Đường Đường ôm bó hoa, Sở Tiêu Hành lại nhét chìa khóa xe vào trong tay cô, cô có chút kinh ngạc nhìn anh.
Sở Tiêu Hành cúi người xuống, hôn lên môi cô.
Vừa mới chạm vào, Đường Đường như bị điện giật, hoàn hồn lại, liên tục lùi về sau mấy bước.
Sự bài xích thân mật quá rõ ràng, Sở Tiêu Hành trên mặt hiện lên tia không vui.
Đường Đường tung chìa khoá lên, “Em không cần.”
Sở Tiêu Hành bắt được chìa khóa, biểu tình lại trầm đi vài phần.
Sở Tiêu Hành nhìn Đường Đường, trầm mặc hai giây, cười như không cười nói: “Con gái không dễ dỗ đúng là không đáng yêu chút nào.”
Như là vui đùa, lại như là nói thật. Cặp mắt đào hoa kia mất đi sự ôn nhu lưu luyến, lộ ra sự khinh cuồng ngạo mạn trong xương cốt anh.
Đường Đường lạnh mặt cả tối, cong lên khóe môi, “Đúng vậy.Em từ trước đến nay đều không đáng yêu.”
Cô cười tự giễu nói, “Vì để anh vui, vẫn luôn giả vờ không biết giận, kỳ thật rất mệt.”
Biểu tình trên mặt Sở Tiêu Hành lạnh đi, nhìn kĩ cô.
“Bốn năm……” Đường Đường khẽ cắn môi dưới, lại cười, cái thân phận đã từng khó có thể mở miệng rốt cuộc cũng nói được ra, “Làm bạn giường của anh, kỳ thật, cũng không thấy vui vẻ chút nào.”
Cô tiến lên hai bước, đẩy bó hoa đến trước mặt Sở Tiêu Hành, nói: “Tâm ý của Sở tổng tôi xin nhận.”
“Đường Đường.”Giọng của anh mang theo ý cảnh cáo.
Cô nhìn vào mắt anh,mỉm cười, “Chúng ta dừng lại ở đây đi.”
Nụ cười che giấu đi sự run rẩy khe khẽ trong giọng nói.
Nói xong, đi nhanh về phía trước.
“Đường Đường.” Thanh âm lạnh băng vang lên phía sau lưng cô.
Cô vẫn không ngừng bước.
“Làm người phải biết một vừa hai phải thôi!” Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo một tia tức giận.
Cô nhếch môi, nâng tay lên, cũng không quay đầu lại, vẫy vẫy tay với người phía sau, tiếp tục đi về phía trước.
Sở Tiêu Hành: “…………”
Đường Đường càng đi càng xa, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Sở Tiêu Hành đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
Trợ lý ban đầu chỉ tính đem xe đưa qua đây rồi yên lặng lui xuống ngay, trăm triệu lần không nghĩ tới lại thấy được một vở diễn như vậy.
Sở Tiêu Hành toả ra hơi thở lạnh lẽo, bỗng dưng phát ra một tiếng cười lạnh, cầm hoa đi đến bên cạnh thùng rác, ném vào.
Sở Tiêu Hành trở lại bên xe, dư quang đảo qua trợ lý đang giúp ở một bên như con chim cút, nhìn về phía anh ta.
Trợ lý lập tức từ trong một góc đi ra, ánh mắt ông chủ nhìn chằm chằm làm lưng anh ta như bị kim chích, thật cẩn thận mở miệng nói: “Sở tổng, ngài đừng tức giận với tiểu cô nương, Tiểu Đường còn trẻ, Đang ở độ tuổi phản nghịch nhất, đang giận dỗi nên nói không lựa lời.”
“Phải không?” Sở Tiêu Hành chậm rì rì hỏi lại.
Trợ lý nói: “Tiểu Đường là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, cũng là người thích Sở tổng nhất.”
Sở Tiêu Hành châm cho mình một điếu thuốc, phả ra một ngụm khói dày đặc.
“Chờ khi cô ấy bình tĩnh lại liền sẽ quay lại tìm ngài.”
Sở Tiêu Hành hút xong một điếu thuốc, dẫm tắt đầu mẩu thuốc lá, lạnh nhạt nói: “Vậy để cô ấy bình tĩnh lại trước đi, càng dỗ càng làm càn.”
Đường Đường đi rất nhanh, cứ thế đi, đi mãi.
Thẳng đến khi chân mềm nhũn cô mới ngừng lại, chống tường thở dốc.
Ánh trăng thanh u, không gian thanh vắng, một bên đèn đường lẳng lặng đứng lặng.
Đường Đường nhìn cái bóng mình dưới mặt đất, nước mắt không hề kiềm nén rớt xuống dưới.
Thực xin lỗi, ủy khuất mày lâu như vậy.