Chương 1.2: Hôn ma tôn cầu hòa ngay trước mặt mọi người trong cuộc đại chiến, bị đối phương cưỡng ép hôn sâu

Một ánh sáng đen tối lóe lên trong mắt Ngọc Tiêu Sơn, hắn ấn sau gáy Niệm Trạc Bạch, nói "không đủ", sau đó dán đôi môi đẫm máu của mình lên, nghiền ép thật mạnh.

Kiếm Tôn giữ mình tốt đã sống mấy trăm năm, chưa bao giờ thân thiết với người khác, cho nên một nụ hôn nhẹ vừa rồi đã rút hết dũng khí của y, nhưng bây giờ Ngọc Tiêu Sơn đã phản khách thành chủ, y không biết nên đối phó như thế nào.

Thân thể y cứng đờ như khúc gỗ, đầu lưỡi mềm mại thăm dò giữa môi y, chơi đùa ở đỉnh răng, y như bị ma xui quỷ khiến mở hàm răng nghiến chặt, đầu lưỡi linh hoạt lợi dụng tình huống móc lấy cái lưỡi nhỏ khác vẫn an toàn.

Nước bọt dính dính trượt vào miệng dọc theo sự xâm lấn của lưỡi, Niệm Trạc Bạch cảm nhận được một mùi tanh ngọt nồng nặc, hẳn là máu còn sót lại giữa môi răng Ngọc Tiêu Sơn.

Cái lưỡi linh hoạt đó giống như khám phá một nơi bí mật mà không ai biết, không từ bỏ mọi ngóc ngách nơi cất giấu kho báu. Niệm Trạc Bạch chỉ có thể mở miệng một chút, mặc kệ cho đầu lưỡi đang nổi cơn thịnh nộ trong miệng tàn phá trong miệng y, y thậm chí còn vô thức rêи ɾỉ nhẹ nhàng, khi nam nhân nghe thấy âm thanh đó, hắn dừng lại một chút, sau đó tăng tốc độ và lực xâm lược.

Lần đầu tiên, Niệm Trạc Bạch biết nụ hôn của một người đàn ông có thể mãnh liệt như xâm chiếm lãnh thổ, nếu không phải vì lưỡi không đủ dài, sợ rằng hắn sẽ đẩy đầu lưỡi vào cổ họng, chiếm giữ thực quản của y.

"Nhưng... có được không?" Kiếm Tôn chưa qua huấn luyện bị nụ hôn này làm cho thở hổn hển, y xưa giờ cao cao tại thượng, làm sao lại xấu hổ như vậy, không biết những người trong tiên môn có mặt tại đây lúc này sẽ cảm thấy như thế nào.

Các đệ tử tiên môn nào dám nhìn, tất cả đều nhắm mắt lại rồi quay đầu đi nơi khác, tuân thủ giới luật phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Niệm Trạc Bạch đặt tay lên ngực Ngọc Tiêu Sơn, đẩy hắn ra tạo khoảng cách giữa hai người, để đối phương có thể tạm thời dập tắt ham muốn, làm hòa trước.

Ma tôn câu môi khẽ cười: "Đây chính là thành ý của Kiếm Tôn sao? Không khỏi quá coi thường bổn tọa rồi, bổn tọa muốn, chính là ngươi, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chứ không phải chỉ tùy tùy tiện tiện hôn một cái liền có thể đuổi đi. Nếu chỉ với nụ hôn nát này đã muốn bổn tọa rút quân, thật sự là nói lời vớ vẩn."

Niệm Trạc Bạch ngước đôi mắt ngậm nước lên, nhìn ma tôn lộ ra nụ cười ranh mãnh trước mặt, y không biết đối phương có ý gì, nhưng dưới cảnh tượng như vậy, y làm sao dám làm như vậy.

"Nếu tôn chủ còn ngại chưa đủ, khi lui binh trở về ma giới, ta sẽ mặc ngươi xử lý."

Sắc mặt Ngọc Tiêu Sơn nghiêm lại, cánh tay quấn quanh eo gầy của Kỷ Trạch, hắn kéo người phía trước về, để đối phương áp sát vào ngực hắn, bởi vì lực quá mạnh, máu từ vết thương ở ngực lại tràn ra, y phục trắng như tuyết của Niệm Trạc Bạch lại bị nhuộm đỏ.

"Đừng..." Niệm Trạc Bạch sợ hắn đang bị thương, không dám dựa sát vào hắn.

Ngọc Tiêu Sơn vậy mà lại hiểu sai ý, "Rốt cuộc Kiếm Tôn cũng không muốn, tội gì phải ủy khuất mình diễn vở kịch này, thật sự cho rằng bổn tọa không phải ngươi sẽ không được sao?"

"Không phải, là ngươi đang bị thương... nếu không được chữa trị, sợ rằng sẽ bị thương nặng hơn, tổn hại đến căn cơ."

"Tổn hại đến căn cơ không phải vừa vặn sao, hợp ý ngươi."

Trong lòng Niệm Trạc Bạch thở dài hết lần này đến lần khác, Ngọc Tiêu Sơn cố chấp như vậy, y sợ sẽ khó có thể xoa dịu nó trong một thời gian ngắn. Chẳng lẽ thật sự muốn y thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt nhiều người như vậy, nằm dưới người ma tôn thừa hoan sao? Mặc dù y đã tu luyện mấy trăm năm, tinh thần từ lâu đã rắn rỏi như đá, nhưng muốn phóng đãng như vậy vẫn rất khó.

Đánh giá thái độ của Ngọc Tiêu Sơn, nếu y không làm, e rằng chuyện này hôm nay sẽ khó khăn.