Một giấc mộng cảnh.
Một phần trải nghiệm gần kề cái chết.
Một câu ghét bỏ khinh bỉ và khinh thường.
Đây là kết quả của việc cậu nhất thời nhớ lại tình bạn cũ.
Tống Khánh Thanh giơ tay che lại đôi mắt, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
Hệ thống nhìn thấy cậu vừa trở lại đã mỉm cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng Bùi Dã Hạc là một nhân vật rất dễ tiếp cận.
"Tống tiên sinh," Tống Khánh Thanh thậm chí còn nghe được âm thanh điện tử của nó có chút hưng phấn, "Sau khi tôi rời đi đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Khánh Thanh chậm rãi nói: "Bùi Dã Hạc đi về phía tôi."
"Sau đó thì sao?" Hệ thống vểnh tai lên, mong chờ kế tiếp, thậm chí còn xem nhẹ sự thay đổi của Tống Khánh Thanh không còn gọi anh là "A Hạc".
“Sau đó,” Tống Khánh Thanh cười nhẹ hai tiếng sau đó thu liễm cảm xúc lại, giọng điệu trở lại bình thường, bình tĩnh nói: “Sau đó anh ta bóp cổ tôi đến chết.”
Cuộc hội ngộ ấm áp và lãng mạn đột nhiên im bặt.
Một giây biến thành vụ án hiện trường gϊếŧ người.
Hệ thống không dám nói tiếp nữa.
Rốt cuộc nó chính là người nghĩ ra thủ đoạn đi vào giấc mơ của Bùi Dã Hạc.
Nhưng nó suy nghĩ như thế nào cũng không biết tại sao lại như vậy, suy nghĩ không có kết quả, hệ thống hướng Tống Khánh Thanh mất mát xin lỗi, "Thật xin lỗi Tống tiên sinh, đều là tôi không tốt, tôi cho rằng tôi hiểu biết về con người, nhưng..."
"Không trách cậu." Tống Khánh Thanh bình tĩnh nói: "Trước khi chết, tôi cũng tưởng mình hiểu được con người."
Chỉ khi nhìn lại thời gian trước kia, cậu mới nhận ra trước đây mình thật ngây thơ.
Tống Khánh Thanh buông tay, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, lặng lẽ đếm thời gian trôi qua.
Hệ thống ở bên yên lặng làm bạn, thấy cậu hồi lâu cũng không buồn ngủ, liền dùng năng lực ít ỏi của mình mở một bản nhạc nhẹ nhàng êm ái cho Tống Khánh Thanh nghe.
Một bản nhạc nhẹ quen thuộc đã lâu không gặp vang lên ở sâu trong ý thức của cậu, Tống Khánh Thanh sửng sốt, sau đó nghe hệ thống thấp thỏm nói: “Đây là bài hát cậu thích nhất lúc còn sống, không biết bây giờ còn... "
"Bây giờ cũng rất thích." Tống Khánh Thanh mỉm cười nói, thần kinh vốn căng thẳng từ khi tỉnh dậy cuối cùng cũng được thả lỏng, đôi lông mày xinh đẹp vừa thư giãn liền đẹp đến khiến người kinh ngạc cảm thán.
Nếu hệ thống có trái tim, có lẽ trái tim nó cũng sẽ bị lỡ một nhịp khi thấy cậu nhoẻn miệng cười.
Sở thích Tống Khánh Thanh không nhiều lắm, nghe nhạc là thứ nhất.
Đặc biệt thích nghe hai loại, một là nhạc dương cầm, hai là nhạc ngân nga không nhạc đệm.
Cậu lặng lẽ nghe nhạc với âm lượng vừa phải, sau đó nghe thấy hệ thống hỏi câu hỏi mà cậu luôn tránh né: "Tống tiên sinh, cậu có muốn liên lạc với ba mẹ không? Nếu muốn, cậu kỳ thực có thể thông qua ba mẹ để tiếp cận bọn họ."
"Không được." Tống Khánh Thanh không chút do dự đưa ra đáp án.
Tuy rằng cậu không có cố ý nghĩ tới vấn đề này, nhưng cho dù có một số việc cậu không thể nghĩ ra, đáp án cũng sẽ không thay đổi.
Thứ mà cha mẹ cậu cần chỉ là một người hướng dẫn cấp A, chứ không phải Tống Khánh Thanh đã chết rồi sống lại đồng thời trở thành một kẻ vô dụng.
Cậu cự tuyệt rất dứt khoát, hệ thống cũng không hỏi thêm nữa.
Có lẽ là mệt mỏi, cũng có lẽ là thần kinh đã được xoa dịu bởi âm nhạc, Tống Khánh Thanh thế nhưng chậm rãi ngủ thϊếp đi.
Mãi cho đến khi bầu trời quang đãng, mưa chợt rơi ở phía chân trời, cậu mới bị đánh thức bởi hạt mưa rơi vào người.
Nhìn thấy Tống Khánh Thanh tỉnh lại, hệ thống nói: "Tống tiên sinh, trời mưa rồi, chúng ta còn nên xuất phát theo như kế hoạch không?"
Trận mưa này thật sự lớn, từ giọt mưa đầu tiên rơi xuống trên người Tống Khánh Thanh cho đến bây giờ, chỉ mới có ba phút ngắn ngủi, nhưng mưa cũng đã rơi như những dòng chữ dày đặc, nếu cậu còn tiếp tục ở trong quan tài này nữa, không chừng chỉ một lúc nữa là có thể tắm luôn được ở trong đó.
Đến nỗi nắp quan tài...
Đó căn bản không phải là thứ mà cậu có thể di chuyển được.
"Đi thôi,” Tống Khánh Thanh nói: “Trời mưa cũng tốt, vừa lúc có thể xoá được dấu vết rời đi.”
Tống Khánh Thanh nhấc chân bò ra khỏi quan tài, chỉ trong vài phút, lớp đất mới đào xung quanh cậu đã trở thành bùn ướt, cho nên tự nhiên làm bẩn quần áo cậu khi bò ra ngoài.
Nhưng cậu không quan tâm chút nào, ngược lại bắt đầu quan tâm đến cơn mưa lớn, đi được vài bước cậu đột nhiên bắt đầu chạy nhanh lên.
Mưa to như vậy, cậu lại mặc quần áo mỏng manh như vậy, nỗi đau do hạt mưa rơi vào cơ thể hiện rõ, nhưng cậu vẫn mỉm cười.
Cuối cùng cậu cũng rời khỏi nơi mình đã bị giam cầm nhiều năm đó.
Cậu là thực sự tự do.
Dù sự tự do này vẫn còn nhiều xiềng xích nhưng cậu không còn là linh hồn mà không ai có thể nhìn thấy hay chạm vào.
Trước đây đi được vài bước cậu đã kêu mệt mỏi, ước gì có thể bám vào trên lưng Giang Lẫm đến hết cuộc đời, khi đó có lẽ cậu không bao giờ ngờ rằng có một ngày mình mới đi được vài bước đã kích động đến rơi nước mắt.
Hôm qua khi thức dậy, đầu óc lúc nào cũng hỗn loạn thành một nùi.
Nhưng hôm nay, những cảm xúc nhàn rỗi đó đã dần biến mất trong cậu, cậu rốt cuộc cũng cảm nhận được rõ ràng cảm giác sống lại là như thế nào.
Cậu bước từng bước một ra ngoài, không quan tâm đến trời mưa ngày càng lớn, dù sao bây giờ cậu sẽ không bị cảm, chỉ cần còn có thể đi được, cậu sẽ muốn nhìn thấy nhiều cỏ cây trên thế giới này hơn.
Cậu đi từ khi trời mưa đến lúc tạnh, đi được hơn tầm 3 tiếng, cả người ướt đẫm, toàn thân lạnh băng, quả thực còn trông giống một cái xác chết hơn là khi bò ra khỏi mộ.
“ Cậu nghỉ ngơi một chút đi,” hệ thống luôn theo dõi thể lực của cậu kịp thời đưa ra tiếng nhắc nhở: “Mặc dù không bị cảm lạnh, nhưng thể lực của cậu đã đến giới hạn rồi.”
“ Chuẩn bị đến đường lớn rồi,” Tống Khánh Thanh nói: “Đến lúc đó nhìn xem có thể hay không gặp được người tốt nào cho tôi đi nhờ không.”
Nhưng mà, lúc này Tống Khánh Thanh thật sự có thể gặp ai vào lúc này không?
Hệ thống nhìn chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng của cậu có chút do dự.
Chiếc áo sơ mi đã ướt đẫm, vòng eo thon gọn bên dưới mơ hồ lộ ra. Bộ quần áo vốn rộng thùng thình, nhưng lại bị mưa làm ướt, chỉ cần cậu cử động sẽ dính vào trên người, hiển lộ hoàn toàn làn da trắng nõn của cậu.
Người khác sẽ chỉ xấu hổ nếu bị mưa làm ướt, nhưng với cậu thì không, cậu giống như một bông hoa vừa chớm nở bị mưa làm ướt, mỗi giọt nước rơi xuống từ tóc cậu đều mang theo ý xuân nhàn nhạt.
Hơn nữa với năng lực phán đoán có hạn của hệ thống, nó cảm thấy Tống Khánh Thanh căn bản không nhận thức được vấn đề này.
Trong đời trước cậu là một người hướng dẫn cấp A rất được kính trọng. Bất kể ba người kia bảo vệ cậu như thế nào, những vệ sĩ đi cùng và sức mạnh tấn công tinh thần của cậu đều không thể đánh giá thấp.
Người khác muốn gặp mặt cậu một lần còn khó chứ đừng nói đến muốn làm gì cậu.
Nhưng hiện tại cậu chỉ là một người bình thường không quyền không thế, dung mạo xuất sắc như vậy rất có thể sẽ mang đến rắc rối cho cậu.
" Tống tiên sinh,” hệ thống không biết Tống Khánh Thanh có hiểu được ý tứ của nó hay không, "Tôi cảm thấy nếu chúng ta cứ đi đón xe như thế này, có thể sẽ gặp phải kẻ xấu có dụng tâm kín đáo."
Nghe thấy lời của hệ thống, Tống Khánh Thanh hơi ngẩn người ra.
Cậu đứng tại chỗ đó một lúc lâu, theo sau cúi đầu nhìn nhìn cơ thể của mình.
Đúng rồi.
Cậu đã không còn là người dẫn đường cấp A nữa.
Bất cứ là ai đều có thể uy hϊếp đến cậu.
Hệ thống có thể khôi phục cơ thể của cậu, nhưng không thể tái tạo linh hồn của cậu, một khi tiêu tán lực lượng dẫn đường, sẽ không còn có cơ hội đoàn tụ lại.
Nhưng thói quen sinh hoạt nhiều năm như vậy làm sao có thể thay đổi chỉ trong một sớm một chiều, cậu đã sớm chấp nhận thân phận của mình là một người bình thường, nhưng chỉ là vẫn chưa quen với việc suy nghĩ với thân phận là một người bình thường thôi.
Tống Khánh Thanh kéo chiếc áo sơ mi kề sát ở trên người, nhưng kéo ra bên này, bên kia đã bị gió thổi lại dán vào, thật là không giống bộ dáng có thể gặp người.
“ Cậu nói đúng.” Tống Khánh Thanh là người nghe theo lời khuyên, không bước ra ngoài nữa mà tìm một nơi vắng vẻ, cởϊ áσ vắt khô.
Những giọt mưa rơi xuống, chiếc áo nhăn nheo lại bị giũ tung ra sau khi giũ mạnh vài lần, chiếc áo trông cũng không hề ướt như lúc ban đầu, nhưng nếu mặc vào thì cũng chẳng khác gì lúc trước.
Phần thân trên của Tống Khánh Thanh trần trụi, cậu vén áo giơ về phía ánh nắng, hy vọng có thể làm cho nó khô nhanh hơn.
Ở kỹ năng sinh hoạt có hạn của cậu, cậu cũng chỉ có thể làm đến được bước này.
"Tôi nên làm như thế nào bây giờ?" Tống Khánh Thanh cầu hệ thống giúp đỡ, " Cậu có ý kiến hay gì không?"
Hệ thống nói: "Có lẽ, người phía sau cậu có biện pháp..."
Tống Khánh Thanh theo bản năng quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái, khiến cho cơ thể vốn đã không có nhiệt độ của cậu trở nên lạnh lẽo hoàn toàn.
Nếu Bùi Dã Hạc là cực hạn cấm dục cùng thanh nhã, thì người trước mặt này chính là đứng ở đỉnh cao quyền lực hormone.
Anh ta có mái tóc đen ngắn, khuôn mặt đẹp trai như tượng điêu khắc, đôi mắt như hàm chứa khói sóng đưa tình, chuyển động của đôi mắt cũng đủ câu hồn nhϊếp phách.
Nhưng đôi mắt quyến rũ như vậy lại mang một màu vàng thuần khiết khó có thể với tới. Chỉ cần liếc mắt một cái, ngay lập tức là có thể áp xuống mọi ham muốn sinh ra đối với anh.
Mặc dù màu mắt và nét mặt đã có sự thay đổi, nhưng Tống Khánh Thanh chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra, anh chính là mục tiêu đầu tiên của mình: Diêu Trạm Không.
Lúc này đã là cuối mùa thu, thời tiết đã trở lạnh. Diêu Trạm Không mặc một chiếc áo khoác sẫm màu không thể thấy rõ chất liệu, bờ vai rộng lớn cùng dáng người duyên dáng đem chiếc áo khoác dài tới bắp chân căng đến cực kỳ đĩnh bạt.
Anh lặng lẽ đứng ở nơi cách Tống Khánh Thanh năm bước xa, ánh mắt dừng ở trên người cậu, đôi mắt vàng kim lộ ra khí tức lạnh lùng quyến rũ như dã thú.
Tống Khánh Thanh không biết anh tới đây từ lúc nào, nhưng cậu vẫn nhận ra khi Diêu Trạm Không chuyển tầm mắt qua, cậu nhanh chóng mặc vào chiếc áo sơ mi ẩm ướt.
Tay đặt trên nút bấm vững vàng, nhìn có vẻ bình tĩnh dị thường, nhưng Tống Khánh Thanh lại hiểu rõ sự xuất hiện đột ngột của Diêu Trạm Không đã khiến trong lòng cậu chấn động đến nhường nào.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì đã gặp trước một trong ba người họ trong giấc mơ, nếu không cuộc gặp gỡ bất ngờ này có thể sẽ khiến cậu hoảng loạn đến mức mất bình tĩnh.
Cậu ở trong đầu hỏi hệ thống: “Anh ta đến đây lúc nào?”
“ Tôi không biết,” hệ thống còn hoảng loạn hơn Tống Khánh Thanh rất nhiều, “ Tôi vẫn luôn nhìn cậu vắt quần áo, chờ khi cậu hỏi xong câu phải làm sao bây giờ, tôi mới phát hiện có người đứng sau lưng cậu, hơn nữa…”
Hơn nữa còn là mục tiêu của nhiệm vụ chúng ta.
Hệ thống tự biết sai, tiếng kêu như muỗi.
Tống Khánh Thanh bình tĩnh mà tiếp nhận sự vô dụng của hệ thống.
Cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng bình phục lại dao động trong lòng.
Sớm muộn gì cũng phải gặp nhau, nên việc có thể gặp nhau ở đây cũng giúp cậu tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Cậu cài xong chiếc cúc cuối cùng, quay người lại với vẻ mặt tự nhiên như thể họ mới gặp nhau lần đầu, ngay cả đường cong khoé môi cũng rất lễ phép.
Tống Khánh Thanh chủ động nói: “Xin hỏi, anh có thể cho tôi quá giang một đoạn được không?”
Diêu Trạm Không đứng dưới bóng cây thưa thớt, nhìn cậu với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, tựa như đang giễu cợt, nhưng cũng có chút gì đó hơi nham hiểm, nhưng những cảm xúc này nhanh chóng biến mất khỏi mắt anh.
Anh ta đi về phía Tống Khánh Thanh, dáng người cao ráo hoàn hảo giống như người mẫu trong tủ kính, khoảng cách năm bước đã đủ để anh thay đổi thành gương mặt ôn hoà, khí thế sắc bén quanh thân đều biến mất.
Giống như một hoa hoa công tử thường thấy trong hội chợ danh vọng, anh mỉm cười đưa tay về phía Tống Khánh Thanh, "Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi."
Bàn tay phải trước mặt cậu thon dài có lực, không có gân xanh hay vết sẹo rõ ràng, nhưng ở trong trí nhớ của Tống Khánh Thanh, lòng bàn tay phải của Diêu Trạm Không có một vết rách ngang xuyên qua lòng bàn tay.
Đó là khi còn nhỏ, vì muốn tặng cậu một món quà tự mình điêu khắc bằng gỗ mà đã bị dao điêu khắc cắt bị thương.
Bức tranh khắc gỗ đó là món quà sinh nhật thứ mười hai của cậu.
Vết thương đó là kỷ vật mà Diêu Trạm Không luôn muốn lưu giữ.
Bây giờ, vết sẹo đó đã biến mất.
Anh chữa lành vết sẹo kia, xóa đi đoạn ký ức kia.
Làm dấu vết Tống Khánh Thanh lưu tại trên người anh lại mất đi một cái.