Hệ thống cảm thấy kỳ quái, “Anh ta không sợ bị lật xe sao?”
“Sẽ không.” Trong số những người này, người hiểu rõ nhất ngược lại chính là Diêu Trạm Không, người có thói quen bày mưu lập kế như vậy, kỳ thực càng bị mê hoặc bởi cảm giác lang thang trên bờ vực mất kiểm soát đó.
Chỉ bằng khuôn mặt này của cậu, Diêu Trạm Không chắc chắn sẽ cảm thấy có hứng thú đối với cậu.
“ Được rồi” dù sao Tống Khánh Thanh mới là nhiệm vụ giả, hệ thống thỏa hiệp nói: “Vậy cứ theo ý của cậu đi, tôi có thể hỗ trợ gì cho cậu không?"
Tống Khánh Thanh hỏi: “ Máy giám sát ở đây đã bị thay đổi rồi sao?”
Hệ thống đáp: “Đúng vậy.”
Sở dĩ người quản mộ không thường xuyên tới cũng có liên quan đến việc giám sát.
Cảnh tượng Tống Khánh Thanh bò ra khỏi mộ vô cùng kinh hoàng, việc cậu từ cõi chết sống lại vượt xa quy luật vận hành của thế giới này nên nó đã thay thế đoạn phim giám sát bằng một đoạn video được sao chép trước ngay từ đầu.
“Vậy tiếp tục để nguyên đi.” Tống Khánh Thanh nói: “Không cần khôi phục về trạng thái ban đầu."
“Không đem nó chôn lại như cũ sao? Lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Hệ thống do dự nói: “Cho dù người giữ mộ mấy tháng mới đến một lần, nhưng chắc chắn sẽ tới lúc nào đó, đến lúc đó như thế nào xong việc đây?”
“Phát hiện thì phát hiện thôi,” Tống Khánh Thanh vẻ mặt hờ hững, “ Một cái mộ lớn như vậy, chỉ bằng tôi tự mình làm nó trở lại trạng thái ban đầu, tu sửa lại cái mộ này thì nhiệm vụ cũng đã kết thúc rồi. ”
Hệ thống: "..."
Nói có lý, không thể chối cãi.
" Vậy còn bây giờ?" Hệ thống hỏi: "Chúng ta tiếp cận Diêu Trạm Không như thế nào đây?"
Tống Khánh Thanh nhàn nhạt nói: "Chỉ cần xuất hiện ở trước mặt anh ta là được."
Cậu bình tĩnh nhìn sao trời, trên mặt không có biểu tình gì, tầm nhìn không có tiêu cự, ngay cả giọng nói giao tiếp với hệ thống cũng là bình tĩnh.
Nhưng hệ thống lại cảm nhận được chán nản trong lòng cậu.
Sắc trời càng ngày càng tối, không khí bắt đầu lạnh hơn, Tống Khánh Thanh mặc một chiếc áo sơ mi trắng trơn, quần đen bình thường, lớp vải mỏng nhanh chóng bị gió lạnh xuyên qua, nhưng cậu lại không cảm thấy lạnh.
Cũng đúng thôi, mặc dù cậu đã sống lại, nhưng bản chất vẫn như cũ là một cái xác chết.
Cậu có tim đập, nhưng không có độ ấm.
Cậu có thể ăn được một ít cơm, nhưng không ăn cái gì cũng sẽ không đói.
Bị thương cũng sẽ đau, nhưng mặc dù trái tim bị viên đạn xuyên qua cậu cũng sẽ không chết.
Cậu sống lại, nhưng cũng gần chỉ là nhiều thêm một hơi thôi.
Cậu nằm trong quan tài nhìn lên các vì sao, chợt cảm thấy đêm dài này thật cô đơn.
Cậu đã ở một mình quá lâu, cậu không muốn trải qua những đêm như vậy một mình nữa.
Tống Khánh Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, che đi vẻ yếu ớt chợt loé trong mắt.
"Hệ thống" Cậu khe khẽ thở dài, “Giúp tôi đi vào giấc mơ của A Hạc đi.”
Coi như là tưởng niệm.
Ít nhất ở tối nay, cậu muốn gặp anh một chút.
......
Năng lượng của hệ thống không đủ để tạo ra một giấc mơ, nó chỉ có thể đưa Tống Khanh Thanh vào trong giấc mơ đã thành hình của Bùi Dã Hạc.
Cảnh trong giấc mơ là nhà tròn, nơi đang tổ chức một bữa tiệc.
Tống Khánh Thanh đứng trên tầng hai, phần lớn cơ thể ẩn sau tấm rèm dệt dài đến sàn nhà, nhìn Bùi Dã Hạc dưới tầng một với đôi mắt ẩn trong bóng tối.
A Hạc đã trưởng thành rồi.
Tài năng cấp S đã ảnh hưởng đến ngoại hình của anh, chàng trai trẻ từng có vẻ ngoài xinh đẹp giờ đã trở thành một người với dáng vẻ hoàn toàn xa lạ đối với cậu.
Anh để một mái tóc dài, mái tóc vàng nhạt như tơ lụa thượng hạng, tỏa ra ánh sáng trầm thấp sang trọng dưới ánh đèn pha lê, lông mi mảnh dài hơi hơi cong lên, che đi một nửa con ngươi màu xanh lam như băng, khi anh cụp mắt xuống và không nói gì, anh giống như một tác phẩm điêu khắc u sầu mà tràn ngập thần thánh.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén phá tan ảo ảnh u sầu, tập trung chính xác vào Tống Khánh Thanh phía sau tấm rèm.
Áp lực từ cái nhìn này gần như khiến Tống Khánh Thanh ngừng thở.
Không kiềm chế được bản thân, cậu lùi lại phía sau một bước hoàn toàn thu mình vào trong tấm rèm.
Bùi Dã Hạc đã thay đổi quá lớn, thay đổi nhiều đến mức cậu cảm thấy quyết định tạm thời của mình có thể là một sai lầm.
"Bùi Dã Hạc" trước mặt không hề có dấu vết của bóng dáng trước đây, vừa nhìn thẳng vào anh, cậu thậm chí còn tưởng rằng mình nhìn thấy một con rắn độc.
"Tống tiên sinh..." Hệ thống thanh âm đột nhiên trở nên trì trệ: "Bùi Dã Hạc "tỉnh", anh ta đã ý thức được đây là một giấc mơ, tôi... Bị anh ta đuổi đi... Anh ta khống chế nơi này.. Cậu bảo trọng."
Ba chữ cuối cùng đi kèm với một tiếng điện "rách rẹt", Tống Khánh Thanh cùng với hệ thống bị mất liên lạc hoàn toàn.
Cậu hơi hơi mở to mắt, nhưng chưa kịp phản ứng thì phát hiện ánh sáng xung quanh lập tức biến mất.
Trong bóng tối, tất cả khung cảnh biến thành cát mịn phong hóa, sảnh tiệc sang trọng và trang nhã hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ không gian trở về bóng tối hư vô, chỉ còn lại Tống Khánh Thanh cùng với Bùi Dã Hạc ở nơi phía xa là phát ra ánh sáng mờ nhạt...
Mà anh đang đi về phía chính mình.
Tốc độ của Bùi Dã Hạc không nhanh, nhưng đây là không gian ý thức của anh, khoảng cách hơn mười mét thực tế đã được rút ngắn trong vài giây.
Tống Khánh Thanh cảm thấy khó thở, cậu nhìn người đàn ông có chút xa lạ trước mặt, vô thức lùi lại một bước.
Bước lùi này của cậu dường như đã kích hoạt một chốt mở nào đó, mặt nạ lạnh lùng trên mặt Bùi Dã Hạc hoàn toàn bị vỡ vụn, anh đột nhiên giơ tay bóp chặt cổ Tống Khánh Thanh, không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng của Tống Khánh Thanh, anh từ từ siết chặt tay.
Sự chênh lệch độ cao mười centimet khiến Tống Khánh Thanh bị nhấc chân lên khỏi mặt đất, cậu cảm thấy cổ họng mình sắp bị bóp nát. Cảm giác sắp chết mãnh liệt đã kích hoạt phản ứng tiềm thức trong cơ thể cậu, cậu duỗi chân đá loạn, nhưng anh lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, vẫn chậm rãi siết chặt sức lực, như là muốn trơ mắt nhìn cậu tắt thở.
Ôxy loãng dũng mãnh tràn vào khoang mũi cậu, Tống Khánh Thanh rốt cuộc nhớ tới đây là cảnh trong mơ của Bùi Dã Hạc, anh muốn làm gì thì làm, đương nhiên cũng sẽ không đau.
Nhưng bất kể Bùi Dã Hạc có cảm thấy đau hay không, cậu đều cảm thấy như mình sắp chết rồi.
Cơ thể đã bị thiếu oxy đến mức cùng cực, tay chân tê dại, nhịp tim đập như sấm, Tống Khánh Thanh không còn sức lực giãy giụa, tay chân rũ xuống, nhưng cơ thể vẫn giữ lại một hơi không chịu đứt.
Còn sống như vậy, thực ra so với chết còn khó chịu hơn.
Tống Khánh Thanh hoàn toàn hối hận, nếu có thể quay ngược thời gian, cho dù có cô độc đến chết, cũng không bao giờ mạo hiểm đi vào trong giấc mơ của Bùi Dã Hạc chỉ vì cảm xúc nhất thời.
Thẳng đến khi cho rằng người trong tay mình đã chết hoàn toàn, Bùi Dã Hạc mới ném thân thể mềm như bông của cậu như ném rác rưởi sang một bên.
Sau đó, trong tay anh đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn tay bằng lụa trắng, anh cẩn thận lau từng ngón tay cho đến khi vết chạm vào người khác hoàn toàn biến mất, rồi anh mới thản nhiên ném chiếc khăn tay sang bên "Thi thể".
Chiếc khăn tay màu trắng giống như đám mây đung đưa trong gió phấp phới mà rơi xuống che kín mặt Tống Khánh Thanh.
Cơ thể cậu vẫn đau đớn đến ngạt thở, nhưng cậu không dám cử động, chỉ hy vọng Bùi Dã Hạc có thể tỉnh lại ngay lập tức để cậu thoát khỏi giấc mơ này.
Sự tạm dừng tạm thời đã hoàn toàn quấy rầy cơn buồn ngủ của Bùi Dã Hạc, anh giơ tay vung lên, toàn bộ không gian vỡ thành từng mảnh như một tấm gương vỡ.
Cùng với ánh sáng từ thế giới bên ngoài chiếu đến Tống Khánh Thanh, còn có lời thì thầm tự phụ mà ưu nhã của Bùi Dã Hạc.
Anh nói: " Tsk, thật bẩn."