Hệ thống tận chức tận trách mà nói rõ cho cậu biết tình hình hiện tại của ba người kia, phần lớn giới thiệu lưu loát hơn là về thành tựu hiện tại của bọn họ.
Điều này chẳng giúp ích được gì cho Tống Khánh Thanh, cho nên cậu đang phân tâm, một nửa tâm trí còn lại tập trung vào bầu trời đầy sao hôm nay.
Cậu nằm ở trong quan tài, bình tĩnh nhìn mặt trời sao quen thuộc, trong lòng dâng lên một nỗi buồn khó tả.
Đã qua nhiều năm như vậy, linh hồn của cậu vẫn bị nhốt ở nơi nhỏ bé này, nơi đâu cũng không thể đi được, cậu chán ghét luôn phải nhìn cùng một khung cảnh, thậm chí cả bầu trời đầy sao thất thường.
Nhưng hôm nay nhìn lại, ngay cả cỏ khô héo vàng úa cũng có một mùi vị khác.
Cậu ngắm phong cảnh, hệ thống đang trung thực thực hiện nhiệm vụ của mình sau khi giới thiệu thành tích của ba người, dựa trên đặc điểm tính cách của họ đưa ra gợi ý riêng.
"Tống tiên sinh, tôi nghĩ trong ba người này, người khó gần nhất là Diêu Trạm Không, người dễ gần nhất là Bùi Dã Hạc, về phần Giang Lẫm, anh ta xếp hạng ở giữa."
Bên dưới bọn họ đều có sản nghiệp trong ngành tài chính, nhưng lĩnh vực chính của họ không giống nhau.
Bùi Dã Hạc làm chính trị, nổi tiếng là thanh quý xa cách, mỗi khi ra ngoài đều có hàng chục vệ sĩ ở phía trước và phía sau, muốn đến gần nói chuyện khó như là chuyện lên trời.
Mặc dù lúc này nhìn qua giống như là anh ta hoàn toàn đã quên Tống Khánh Thanh, nhưng trong ba người họ anh ta lại là người hoài niệm về quá khứ nhất.
Diêu trạm Không làm kinh doanh, có biệt danh là quỷ Hồ. Anh tài tình nhạy bén, trái tim dối trá, thị trường tài chính phức tạp và luôn thay đổi giống như một món đồ chơi trẻ con trong tay anh, chỉ cần một lời nói đã định đoạt sống chết của nhiều công ty xí nghiệp.
Là một nhà kinh doanh tài chính hàng đầu, đồng thời cũng là người thanh tỉnh nhanh nhất sau cái chết của Tống Khánh Thanh, một người như vậy, tuyệt đối không phải là người mà Tống Khánh Thanh có thể công lược được nếu không có bất cứ đạo cụ gì.
Đến nỗi Giang Lẫm.
Anh dành phần lớn thời gian trong quân đội, và tất cả thông tin về anh đều là tuyệt mật. Hệ thống bị giới hạn bởi mã thế giới nhỏ và không có nhiều thông tin, tuy nhiên, dựa trên thành tích của anh khi còn nhỏ, hệ thống cảm thấy độ khó công lược của anh ta có thể được xếp ở mức trung gian.
Tống Khánh Thanh có thể công lược Bùi Dã Hạc trước tiên với độ khó thấp hơn, sau khi lấy được năng lượng, tiếp tục sử dụng đạo cụ công lược hai người khác.
Hệ thống phân tích xong, quay đầu hỏi Tống Khánh Thanh: “Tống tiên sinh, cậu cảm thấy thế nào?”
Cậu sao?
Tống Khánh Thanh khẽ chớp mắt, tổng cộng có ba người, nhưng phương hướng sắp xếp của cậu hoàn toàn khác với hệ thống.
Ở trong mắt cậu, người công lược dễ nhất là Diêu Trạm Không, tiếp theo là Bùi Dã Hạc, cuối cùng là Giang Lẫm.
“A?” Hệ thống choáng váng, “ Tại sao? Tôi mặc dù có ít tin tức, nhưng không thể phạm sai lầm được."
Tống Khánh Thanh đôi tay giao nhau lót ở sau đầu, là giải thích, cũng là sắp xếp lại ý nghĩ của mình.
Cậu nói: “Diêu Trạm Không chỉ số thông minh rất cao, nhưng đằng sau vẻ ôn tuấn nho nhã lại là sự tự phụ cực cao, đó mới là lợi thế tốt nhất. Chỉ cần gương mặt này của tôi xuất hiện, quỷ đều biết là có âm mưu, nếu người tôi đối mặt là Giang Lẫm, anh ta sẽ đem tôi gϊếŧ chết trước tiên, chắc chắn không cho tôi cơ hội giải thích."
Hệ thống có chút sợ hãi, “Trực tiếp gϊếŧ chết? Đây không phải là phạm pháp sao?”
Tống Khánh Thanh nhẹ giọng nói: “Ở thế giới này, lính gác cấp S chính là pháp luật.”
“ Vậy còn Bùi Dã Hạc thì sao?” Hệ thống hỏi: “Tống tiên sinh, cậu còn chưa nói anh ta vì sao so với Diêu Trạm Không còn công lược khó hơn đâu đó.”
Bùi Dã Hạc.
A Hạc……
Nhắc tới cái tên này, Tống Khánh Thanh trong lòng đau đến xé nát, trước kia cậu vốn là người đặc biệt không chịu nổi đau đớn, dù chỉ một vết thương nhỏ cũng sẽ kêu lên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhưng bây giờ, cho dù đau đến khiến đầu ngón tay run lên, cậu vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện cùng với hệ thống:"A Hạc không giống với những người khác, anh ta là một người cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc, trước khi tôi có thể kiềm chế được hận thù của mình, tôi phải tránh xa anh ta một chút.”
Thú hồn của Bùi Dã Hạc chính là con hạc.
Một loài chim cao quý và tao nhã như vậy, thực ra bên trong lại nhạy cảm và mong manh đến mức người thường không thể tưởng tượng được. Nhưng càng nhạy cảm thì bức tường trái tim của nó càng trở nên dày hơn.
Trước đây Tống Khánh Thanh có thể đả động được anh bằng sự chân thành của mình.
Nhưng bây giờ, trong thân thể này chỉ còn lại hận thù sâu như đầm lầy.
Tống Khánh Thanh không muốn suy nghĩ nữa, quay sang nói về Diêu Trạm Không: “ Trạm Không khác với A Hạc, anh ta biết thân phận của tôi đáng nghi, nhưng vẫn sẽ để tôi ở lại bên cạnh anh ta để xem tôi diễn xuất.”