Chương 2

Nói cách khác, Tống Khánh Thanh vừa mới bỏ ra khỏi mộ có khả năng cần phải bò trở lại quan tài để ngủ một giấc. Dù sao nơi này cũng là vùng ngoại thành xa xôi, không có CMND cũng không có tiền, nửa đêm có lẽ cũng không nhìn thấy xe.

Tống Khánh Thanh im lặng nhìn quan tài lộng lẫy tinh xảo, bình tĩnh tiếp nhận trạng thái hiện tại.

Đều đã nằm được chín năm, lại nằm một lần nữa cũng không phải không thể, chỉ là khi nghĩ đến bản thân sớm muộn gì phải cũng phải tìm cách rời đi, cậu cảm thấy có chút đau đầu.

Gió dần dần nổi lên, Tống Khánh Thanh thanh rùng mình một cái, một lần nữa nằm trở lại trong quan tài.

Khi cậu chết, ba người kia đã nắm trong tay một chút quyền thế, cho nên quan tài cũng được làm bằng chất gỗ cực tốt, chiếc gối ngọc dưới đầu cậu càng là giá trị liên thành.

Chỉ là người chết nằm xuống thể hiện rất quý giá, nhưng đối với người sống thì có chút khó xử.

Cậu nằm nghiêng, duỗi ngón tay ra chạm nhẹ một chút.

Có lẽ người làm quan tài không ngờ trong quan tài lại có người sống nằm nghiêng, cho nên những dòng chữ khắc trên vách tường bên trong rất thô và chữ viết rất khó hiểu.

Tống Khánh Thanh thở dài.

Có những thứ bề ngoài trông có vẻ nở rộ tươi đẹp, nhưng bên trong đã sớm mục nát rồi.

Chẳng hạn như cậu cho rằng mình đã tìm được bạn thân, sẵn sàng moi tim móc phổi mà đối xử tốt với bọn họ, nhưng tình bạn quý giá mà cậu sẵn sàng chịu chết này lại chỉ đổi lấy được một năm náo nhiệt trước mộ.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu ra, việc không để lại linh hồn sau khi chết hóa ra lại là sự dịu dàng đối với người chết.

Nhưng tức giận thì dễ, còn việc trả thù như thế nào mới là vấn đề khó giải.

Hệ thống giúp cậu cũng có mục đích.

Nó ngay từ đầu đã nói mục đích rõ ràng, làm cho cậu sống lại là vì lợi dụng cậu để thu lấy năng lượng trên người Thiên mệnh chi tử.

Đến nỗi phương pháp thu thập, đó là làm cho bọn họ tự sát.

Thiên mệnh chi tử được thế giới nhỏ phù hộ, mỗi nhân tố bên ngoài gây ra cái chết sẽ bị chặn lại, chỉ có việc tự sát mới không bị thế giới nhỏ quấy nhiễu.

Nhưng, làm cho bọn họ tự sát?

Tống Khánh Thanh ở trong lòng cười nhạo một tiếng.

Cho dù thời gian quay trở lại 3 năm trước đây, nhưng cậu cũng đã chết được 6 năm, ba người đó đã trải qua thăng trầm lớn nhỏ hơn 6 năm, ai biết bọn họ sẽ biến thành dạng người gì.

Khi còn sống cậu đã không thể chơi nổi họ, lần chết đi này cũng không thể làm cậu có thêm bản lĩnh gì, nhưng muốn cho cậu từ bỏ như vậy, cậu như thế nào cũng không thể cam lòng.

Cậu có thể chấp nhận rằng cậu không được yêu, nhưng cậu không cách nào chịu đựng được mình giống một tên ngốc say mê biểu hiện giả dối được yêu đó, cậu không thể chấp nhận việc mình chết vì bọn họ mà lại rơi vào kết cục thê thảm như thế.....

“Tống tiên sinh.” Hệ thống đột nhiên ra tiếng cắt ngang Tống Khánh Thanh suy nghĩ, “ Tôi đề nghị cậu nên chọn Bùi tiên sinh để báo mộng, để ngày mai đưa chúng ta trở về nội thành."

Tống Khánh Thanh gõ gõ vách tường trong quan tài, nói: “Dù sao tôi không cần ăn cũng không cần ngủ, ngoại trừ có hô hấp với tim đập thì chả khác gì một cái xác chết cả, cứ nằm mãi trong quan tài cũng khá tốt.”

"Nếu báo mộng thật, anh ta có thể tin hay không là một chuyện, còn việc anh ta có đưa tôi đến phòng thí nghiệm khi nhìn thấy tôi hay không lại là chuyện khác. Chẳng phải nói anh ta là chuyên gia khoa học kỹ thuật đứng đầu về thị trường chứng khoán hay sao? Có tôi như này vừa lúc là một tư liệu thực nghiệm sống."

Hệ thống bỏ qua lời nói đầy châm chọc này, rất chân thành đưa ra đề xuất thích hợp nhất.

"Khả năng anh ta tin tưởng cậu rất cao,” hệ thống chưa bao giờ mù quáng gợi ý: “ Bùi Dã Hạc đã từng tiếp xúc với các linh hồn và thiên sư. Đối với việc chết đi mà sống lại rất là si mê, anh ta vẫn luôn cố gắng triệu hồi linh hồn của cậu cho nên tôi nghĩ tốt hơn là lấy anh ta làm điểm khởi đầu. "

"Nhưng hệ thống, anh ta muốn triệu hồi linh hồn của tôi bao lâu rồi?"

Hệ thống lại bị đánh vào đầu gối, chán nản nói: "Năm năm trước."

Tống Khánh Thanh lười biếng đưa ra phản ứng.

Tưởng chừng như rất thâm tình nhưng nó chỉ kéo dài được một năm thôi.

Hệ thống có chút lo lắng, "Nhưng mà nếu không báo mộng , chúng ta vào thành thế nào bây giờ?"

Tống Khánh Thanh cảm thấy có chút kỳ quái, " Cậu đối với nội thành có chấp niệm gì sao?"

“ Tôi sợ không kịp nữa rồi……” Hệ thống là một tay mới, đối với nhiệm vụ đầu tiên tràn đầy quyết tâm giành chiến thắng, “Ba nhiệm vụ giả đó rất là lợi hại, nếu chúng ta đến muộn, tôi sợ mọi chuyện sẽ phát triển như trước kia, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ có không có năng lượng……”

Giọng nói của hệ thống dần dần nhỏ lại, “Như vậy cậu sẽ chết……”

“Chết thì chết, cũng không phải là chưa từng chết qua.”

Tống Khánh Thanh rất khó giải thích trạng thái hiện tại của mình, hận ý trong lòng cho cậu vô tận động lực, nhưng đồng thời cậu cũng biết rất rõ ràng, cho dù ba người kia có chết trước mặt cậu, thì vết thương của cậu cũng không thể lành lại được.

Cho nên cậu vừa tích cực lại vừa suy sút trong việc thực hiện nhiệm vụ này.

“Đừng mà, ” hệ thống nóng nảy: “Tống tiên sinh, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ thành công, cậu chính là nhân thiết Bạch Nguyệt Quang lưu hành nhất hiện nay, cậu phải tin tưởng vào bản thân!"

Bức tường các chiều của vũ trụ là khác biệt, Tống Khánh Thanh không thể hiểu được thế nào là Bạch Nguyệt Quang, ánh trăng hay không ánh trăng gì đó, đối với cậu còn không quan trọng bằng một tấm chứng minh thư.

“Chuyện này nói sau đi,” Tống Khánh Thanh thu mình vào trong góc quan tài, lặng lẽ nhìn những vì sao trên bầu trời, “ Cậu trước tiên nói cho tôi biết tình mới hiện tại, cho dù có báo mộng cũng cần phải lựa chọn một trong ba người đó."