Chương 1

Tống Khánh Thanh tuổi trẻ chết sớm, cái chết thê thảm, nhưng nhìn lại cả cuộc đời này, cậu chỉ cảm thấy đáng giá.

Cậu sinh ra trong gia tộc xa hoa bậc nhất, kế thừa huyết thống cổ xưa tôn quý, từ sau khi thức tỉnh tài năng hướng dẫn cấp A năm 6 tuổi, cậu nhảy trở thành con út loá mắt nhất gia tộc khổng lồ này.

Các gia tộc phụ thuộc vào Tống gia thậm chí còn đem gửi máu mủ cốt nhục của mình tới cho cậu làm bạn chơi cùng, mấy chục người được chọn đứng thành hàng, ăn mặc sang trọng, vẻ mặt khiêm tốn, tất cả đều nín thở chờ đợi cậu lựa chọn.

Cậu là một phần tôn quý trên đời này, và cũng là một phần thuần thiện trong cái thị tộc sâu thẳm này.

Cậu từ bỏ những tân binh tài giỏi xuất sắc ở hàng phía trước, dang đôi tay đeo găng lụa về phía ba thiếu niên ở hàng sau.

Cho dù không có cậu, những nhân tài phía trước vẫn có thể tận dụng tài nguyên của gia tộc để nhảy lêи đỉиɦ cao, trong khi ba tên lính canh phía sau, nếu không có sự giúp đỡ của cậu, cả đời này đều sẽ không thể đột phá được thú hồn cấp thấp.

Vì lòng tốt của cậu vào lúc này, ba người con trai bị bỏ rơi bỗng trở thành tân binh nổ bật nhất, mà Tống Khánh Thanh cũng dùng tài năng của mình để tẩm bổ hồn thú hạ đẳng của bọn họ, vì Tống thị nuôi dưỡng ra ba vị nhân tài mới đáng kinh ngạc.

Mặc dù sau đó cậu vì bọn họ mà chết, nhưng Tống Khánh Thanh chưa bao giờ oán trách bất kỳ một ai trong số họ.

Cậu cả đời vinh quang vô số, nhưng chỉ có ba người bọn họ quan tâm đến cậu một người chất phác ít nói bên dưới vầng hào quang kia, cậu vì tình mà chết, cầu nhân đắc nhân(*).

(*cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng).

Nhưng tất cả điều này, lại đều trở thành một trò đùa lớn sau khi cậu chết đi.

.........

Mộ cậu chỉ là một chỗ đỉnh đồi riêng biệt, phong cảnh tươi đẹp, thời tiết quanh năm như mùa xuân. Nhưng dù phong cảnh có đẹp đến mấy mà không có người đến viếng thăm thì cũng chẳng khác gì một ngôi mộ bỏ hoang.

Khi Tống Khánh Thanh bò ra khỏi mộ, cỏ dại trên mộ đã cao tới nửa mét, cậu chậm rãi đi đến trước bia mộ, cẩn thận cảm nhận cảm giác ngứa ngáy của cỏ quét trên mắt cá chân.

Người khác có lẽ cảm thấy khó chịu, nhưng cậu chỉ cảm thấy vui sướиɠ.

Đây là bằng chứng cho thấy cậu còn sống.

Chẳng sợ khi mở mắt ra nhìn thấy được cỏ dại hoang tàn, nhưng niềm vui trong lòng cậu thực sự đã lấn át nỗi thống khổ tái sinh gân cốt.

Tống Khánh Thanh ngồi vào bên cạnh bia mộ của mình, đưa tay chậm rãi chạm vào dòng chữ nhỏ của người đã lập bia ở góc dưới bên phải.

Bạn thân: Diêu Trạm Không;

Bạn thân: Giang Lẫm;

Bạn thân: Bùi Dã Hạc.

Khi tượng bia này được tạc lên, cậu đã giữ một vị trí không gì sánh được trong lòng họ.

Cậu từng cho rằng đây là kết cục, đây là viên mãn.

Nhưng sau khi chết, hồn phách lại dừng lại ở trên thế giới này.

Cậu trơ mắt nhìn hoa tươi ở mộ phần khô héo, cỏ dại lan tràn, thân thể rách nát vỡ vụn trong quan tài phân hủy thành xương khô.

Mà ba người đàn ông đã từng khóc đến ngất đi mấy lần ở trước mộ cậu kia lại dần dần đem cậu quên đi, bắt đầu một cuộc sống mới hạnh phúc mỹ mãn của riêng mình.

Cậu từng cho rằng điều tồi tệ nhất chỉ là như vậy, lại không dự đoán được thời gian trôi qua, cậu thậm chí ngay cả một nơi chôn cất để an nghỉ cũng không có.

Trong đầu hệ thống vẫn đang càu nhàu: “Tôi nói cho cậu biết, ba tên thiên mệnh chi tử này cũng thật không ra gì, nếu không có cậu, những tên khốn nạn hèn mọn này vẫn đang tụ tập bụi bặm ở một góc nào đó, thật vất vả được cậu nâng thượng vị, cho dù chưa nói tới chuyện ngày đêm thắp hương cung phụng, cũng không thể để cậu chết không có chỗ chôn như vậy được."

Tống Khánh Thanh vẫn là trầm mặc.

Bề ngoài cậu như dừng lại tại tuổi 18 khi cậu chết, khuôn mặt xinh đẹp như cũ mang theo non nớt của người thiếu niên.

Mắt hạnh, mũi kiều, đôi môi xinh đẹp, cả người toát lên vẻ đẹp tinh xảo. Trong đôi mắt giống như không cười cũng giống đang cười kia hàm chứa một chút u buồn, hơi nước như có như không mờ mịt hiện ra, như thể ngay sau đó liền phải rơi nước mắt.

Hệ thống mềm lòng, nhưng trong người có nhiệm vụ, nó nỗ lực lắc lắc bộ ngực không tồn tại, tiếp tục dùng sức chèn ép cậu: “Cậu nghĩ lại đi, lúc trước cậu chết thảm cỡ nào, vì bảo vệ bọn họ, cậu thà chết đều không chịu mở miệng, bị sống sờ sờ đánh gãy răng, rút móng tay, ngay cả ngón chân đều bị đập nát, bọn họ còn moi đôi mắt của cậu, lấy tàn thuốc đốt cháy cơ thể của cậu……”

“Đừng nói nữa.” Thanh âm Tống Khánh Thanh run rẩy ngăn cản.

Đối với những người khác, tất cả những điều này đã xảy ra từ nhiều năm trước kia, nhưng đối với cậu, những vết thương đã khắc sâu vào xương tủy, nỗi đau bong tróc da thịt thực sự đã xảy ra trên người cậu, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến linh hồn cậu run lên vì đau đớn.

Hệ thống ngoan ngoãn mà câm miệng, nó cũng không muốn cảm nhận thêm nữa, tuy rằng lúc ngâm thơ chỉ có lời nói, nhưng lại có cảm giác như cả người bị điện giật, lạnh đến mức cả người nổi da gà.

Nhưng nó vẫn nhịn không được yếu ớt nói thêm: “Vì lẽ đó mà cậu muốn báo thù, cậu cam tâm làm đá lót đường cho người khác sao? Cậu vì bọn họ trả giá nhiều như vậy, nhưng bọn họ vừa quay lưng lại đã quên mất cậu, còn bởi vì vài câu lời nói đùa của nhiệm vụ giả đã đào mộ cậu..."

Cam hay không cam lòng, cậu cũng đã sớm chết đi, thậm chí khi chết còn mang theo nụ cười.

Cậu cho rằng đời này của mình dù thế nào cũng xem như chết có ý nghĩa, cậu bảo vệ những người bạn bè quan trọng nhất của mình, dùng mạng sống của mình làm chiếc thang để giúp họ bước lên con đường cổng trời.

Nhưng lại không dự đoán được sự nhớ thương tâm tâm niệm niệm cùng bảo vệ này, chẳng qua chỉ là trò đùa để mua vui và đánh lừa chính mình.

Cậu lại lần nữa nhớ tới cảnh tượng trước khi bị ràng buộc với hệ thống.

Cậu nhìn bàn chân phải không có đốt xương của mình bị đánh rơi trên con đường nhỏ lầy lội, nhìn nó bị chó hoang ngậm đi nhấm nuốt, biến thành những mảnh xương dính đầy nước bọt của thú vật.

Vào một khắc kia, sự không cam lòng cùng oán hận dưới đáy lòng cậu đạt tới đỉnh điểm. Thời gian cũng không làm cậu quên đi tất cả, suốt chín năm, cậu bị nhốt tại một tấc vuông này, chưa từng có một ngày quên đi thống khổ khi chết.

Càng vắng vẻ, cậu càng thấy rõ hơn.

Càng nhìn rõ, cậu càng hận.

Ngôi mộ của cậu hoang tàn, ba người kia lại dẫm lên thi cốt cậu bước lên ngai vàng, đoạt quyền nhà của mình, phân chia tài sản Tống thị, thậm chí còn vì một câu lời nói đùa của nhiệm vụ giả mà quật mộ cậu, khiến cậu đã chết cũng không được yên ổn.

Mà bây giờ, thời gian quay trở lại ba năm trước đây.

Lúc này cậu đã chết được 6 năm, nhóm nhiệm vụ giả xuất hiện còn chưa lâu, mộ mới chỉ bị dời đi, tất cả vẫn còn kịp.

Nhưng thời gian có thể chảy ngược, nỗi oán hận trong lòng cậu lại không có cách nào biến mất.

Tống Khánh Thanh hít sâu một hơi, đè nén oán hận trong lòng.

Cậu nhìn bầu trời chiều hôm buông xuống, nói: "Thù chưa thể báo, trước tiên đi ra ngoài núi sâu đã. Ngươi không phải có rất nhiều đạo cụ sao? Trước tiên đưa cho tôi chứng minh thư, sau đó là một ít tiền mặt."

Hệ thống bất chợt dừng lại, theo sau thật cẩn thận nói: “Tống tiên sinh, tôi chỉ là hệ thống sơ cấp, ngoài chức năng cơ bản ra, hiện tại tôi chỉ có thể xử lý một số dữ liệu mạng giống như hacker, hơn nữa còn không thể quá phức tạp……”