Văn án: ———— Trong lăng mộ tối tăm, xương cốt mục nát một lần nữa mọc ra làn da trắng mịn bóng loáng, trái tim từ từ thành hình, mạch máu mảnh mai lan rộng và lớn lên như dây leo cho đến khi chúng lan …
Văn án:
———— Trong lăng mộ tối tăm, xương cốt mục nát một lần nữa mọc ra làn da trắng mịn bóng loáng, trái tim từ từ thành hình, mạch máu mảnh mai lan rộng và lớn lên như dây leo cho đến khi chúng lan ra khắp cơ thể.
Người đã chết đi từ lâu cuối cùng cũng mở mắt ra.
Tất cả mọi thứ đã được mài giũa và thay đổi theo thời gian, chỉ có người bò ra khỏi nấm mộ là vẫn thanh tú, mong manh và hoàn mỹ như nhiều năm trước, giống như dòng suối trong xanh dưới vầng trăng treo.
Cậu cử động cổ tay, hơi hơi xoay cổ, hỏi hệ thống: “Là nói ba người anh em tốt của tôi sau này sẽ vì thế thân thượng vị kia quật mồ tôi?”
Hệ thống tỏ ra vẻ khoa trương, thêm mắm thêm muối nói: "Đâu chỉ như vậy, đào lên xong cũng không có người chôn cất, người dời mộ của cậu trên đường di chuyển còn làm mất đi một chân của cậu. Nếu cậu đi đầu thai như vậy, kiếp sau sợ là muốn thành người thọt đó nha.”
Tống Khánh Thanh cụp mắt xuống, không nói gì.
Như thể cậu không quan tâm đến cái chết thê thảm của mình.
Nhưng chỉ có hệ thống đã ký khế ước với cậu mới biết, bất kỳ linh hồn nào có thể ký khế ước với nó đều không thể từ địa ngục bò trở lại thế giới nếu không có oán hận tràn ngập trong lòng, cho dù có chết một vạn lần.