Trương Giai Tuyệt có chút bất mãn, cô ta không biết sẽ sinh ra nhiều bọt như vậy, rõ ràng Trần Chanh thấy trước, vì sao không chịu nhắc nhở cô ta?
Nghĩ đến đây, tâm tình Trương Giai Duyệt càng thêm trầm trọng, đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Chanh cùng Cố Ngôn dọn dẹp phòng bếp, nội tâm Trương Giai Duyệt nôn nóng bất an.
Cô ta cảm thấy mình không nên như vậy, gần đây cứ trở nên kỳ cục, chẳng lẽ bởi vì được ở gần Cố Ngôn sao?
Trước kia cô ta chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, cho nên không thấy có gì, hiện tại đến gần hơn rồi lại càng muốn nhiều thêm.
Bây giờ cô ta phải làm sao đây? Mỗi chuyện cô ta làm đều không xong, liệu có cơ hội cứu vãn?
Trên lầu Trương Giai Duyệt đang tự oán tự trách, dưới lầu, Triều Đồng khổ sở lau sàn nhà.
Lại nhìn Cố Ngôn chăm chỉ không kém, Triều Đồng đột nhiên cảm thấy hình như cũng không khó chịu như mình tưởng, dẫu sao …… đều là vật hy sinh cả, ai sống tốt hơn ai chứ!
[ Nếu không tại cơm Cố Ngôn nấu quá ngon, lúc này mình cũng không đến nỗi lau nhà mỏi eo.]
Cố Ngôn đang rửa bát: “???”
Anh không đội cái nồi này được không?
Triều Đồng phải liên tục vắt cây lau nhà do mặt đất quá nhiều nước, không phải một chốc một lát có thể lau xong.
“Để tôi làm cho, cô qua bên kia dọn dẹp.” Tiếng Cố Ngôn truyền đến, Triều Đồng ngẩng đầu nhìn anh, đối phương cực kỳ nghiêm túc.
“Ồ, được.” Triều Đồng không cự tuyệt, dẫu sao cô thật sự ăn rất nhiều, bụng no căng, khom lưng lau nhà thật sự rất mệt.
Triều Đồng nhìn thoáng qua nơi Cố Ngôn chỉ, là chỗ đặt gia vị trên kệ bếp, cũng là nơi được bảo vệ an toàn nhất, ít nhất không bị bọt rửa bát bắn tới, ngặt vì tình huống vừa rồi khá loạn, dẫn tới chai lọ vại bình liểng xiểng xô lệch, rải rác khắp nơi.
Sắp xếp lại mấy cái lọ cũng không mất bao lâu, chờ Triều Đồng lau khô bàn bếp chỉ mới qua năm sáu phút.
Cô xoay người thấy Cố Ngôn lau sàn cực kỳ chuyên chú, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, hiệu suất nhanh gấp mấy lần cô, chỉ chốc lát sau căn phòng đã sạch sẽ chỉnh tề.
“Được rồi, mọi người đi nghỉ ngơi đi, tôi lau lại lần nữa là xong.” Cố Ngôn nói.
Chủ yếu là thấy Cố Ngôn và Triều Đồng bận rộn, người khác không tiện rời đi, bọn họ làm hậu bối, dù không có việc cũng phải tìm việc mà làm, lúc này nghe Cố Ngôn nói vậy, đám người như học sinh nghe thấy lời dặn giáo viên.
“Thầy Cố, hay để em làm cho?” Trong đó có một nam khách do dự lên tiếng, để Cố Ngôn lại một mình thật sự không ổn lắm.
“Không sao, sẽ xong nhanh thôi.” Cố Ngôn đáp, nam khách quý thấy vậy cũng không khách khí nữa.
Chờ tất cả mọi người lục tục rời phòng bếp, Cố Ngôn lại lau mặt sàn thêm hai lần, mở cửa phòng bếp cho thông gió, như vậy mặt đất sẽ nhanh khô.
Mọi người bận rộn cả ngày cũng mệt, ai về phòng người nấy rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, chỉ có Triều Đồng ngồi ở phòng khách uống nước, từ vị trí của cô, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng Cố Ngôn qua lại như thoi đưa trong phòng bếp.
Đại thiếu gia làm việc đúng là ra hình ra dạng, không hổ là người nữ chính thích……
Thời điểm Cố Ngôn đi ra từ phòng bếp, vừa lúc thấy được người nào đó ngồi ở trong phòng khách, tay bưng ly nước uống, chủ yếu là do ăn nhiều, hiện tại làm gì cũng khó chịu, vốn định uống chút nước cho đỡ, ai dè càng uống càng căng bụng.
Triều Đồng cho rằng Cố Ngôn sẽ chào hỏi cô rồi lên lầu nghỉ ngơi, nào biết đối phương chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về phía cô.