Chương 27

Kết quả chính là, phòng bếp nhanh chóng bị một lượng lớn bọt bao phủ, mới đầu chỉ có trong bồn nước, thoạt nhìn bọt cũng không nhiều, Trần Chanh không quá để ý, nhưng chờ cô lau xong cái bàn trở về, còn chưa tiến vào phòng bếp đã nghe được Trương Giai Duyệt kinh hô.

“Cô đóng vòi nước trước đã.” Trần Chanh sốt ruột kêu lên.

Song, lúc này Trương Giai Duyệt đã bị một đống bọt bao vây, có chút luống cuống, không có lòng dạ nào nghe Trần Chanh nói, liên tiếp hô to làm sao bây giờ.

Âm lượng đủ để cả tòa nhà nghe thấy, mọi người tưởng xảy ra chuyện gì, chạy vội từ trên lầu xuống tới.

Trần Chanh không do dự xông lên đóng vòi nước, cả phòng bếp trở nên hỗn loạn không chịu nổi.

“Làm sao bây giờ?” Trần Chanh nhăn mặt, có chút phát sầu.

“Không sao, mọi người cùng nhau dọn dẹp vậy.” Những người khác an ủi.

Kết quả trong quá trình thu dọn, Trương Giai Duyệt vì muốn dọn đống bọt trên sàn nhà mà dội một chậu nước, lúc dội cũng không nhắc nhở những người khác, dẫn đến hai khách quý trượt chân, cũng may không ai bị thương, nhưng hơn nửa đêm phải đến phòng bếp dọn dẹp lại bị người cản trở không giúp gì, mấy người thật sự không vui nổi.

Cuối cùng bọn họ đuổi Trương Giai Duyệt ra ngoài, còn lại để mọi người thu dọn.

Triều Đồng thở dài một hơi, vì sao đến thời gian ngủ còn bị quấy rầy, cô cầm cây lau nhà, lau bớt nước trên sàn, miễn cho lại ngã thêm ai khác.

Thế là, mọi người bận rộn trong phòng bếp, mình Trương Giai Duyệt đứng ở phòng khách không biết làm gì mới tốt.

Cô ta có cảm giác mình bị cô lập, nhưng cô ta đâu cố ý, cô ta cũng rất muốn giúp mọi người! Cô ta chỉ sơ suất thôi, cô ta rất khó chịu, đáng tiếc hiện tại không ai bận tâm đến tâm trạng của cô ta.

“Đứng đây làm gì?” Một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Trương Giai Duyệt sửng sốt, khoang mũi chua xót, đáy lòng có chút ấm ức, quả nhiên cũng chỉ có Cố Ngôn mới quan tâm đến cô ta!

Cố Ngôn mới là người tốt nhất!

“Em, em không biết mình nên làm gì.” Trương Giai Duyệt tủi thân.

Cô ta rất muốn hỗ trợ, song có vẻ như mọi người bài xích cô ta. Cảm giác ấy vào giờ phút này càng thêm rõ rệt, người bên trong cùng nhau bận rộn, mình cô ta ở đây khổ sở lại không ai nhìn thấy, thời điểm bắt gặp Trần Chanh cười nói gì đó với Triều Đồng, Trương Giai Duyệt cảm thấy tâm tình của mình càng thêm bất ổn.

Trương Giai Duyệt không biết là, không phải mọi người không cho cô ta hỗ trợ, chủ yếu là để cô ta hỗ trợ quá nguy hiểm, đến lúc đó không chỉ làm rối mọi chuyện mà còn liên luỵ đến người khác.

“Vậy trở về nghỉ ngơi đi.” Cố Ngôn lạnh nhạt bỏ lại một câu, cầm giẻ lau vào phòng bếp.

Trương Giai Duyệt chưa kịp nói thêm gì đã bị Cố Ngôn chắn miệng, cô ta không ngốc, không khó nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của Cố Ngôn.

Cố Ngôn sao vậy? Vừa rồi chẳng lẽ mình nói sai điều gì? Rõ ràng cô ta thấy Cố Ngôn tới muốn an ủi mình, nhưng hiện tại cô ta chỉ thấy đối phương cũng bài xích mình?

Tưởng tượng đến đây, Trương Giai Duyệt càng thêm ấm ức, cổ họng khô khốc, khổ sở lên tiếng: “Em xin lỗi.”

“Không phải chuyện gì to tát, không cần lo lắng.” Cố Ngôn vẫn cái giọng điệu ấy, nghe không giống đang an ủi.

Trương Giai Duyệt đáp một tiếng, mang theo tâm tình não nề trở về phòng.

“Ơ? Trương Giai Duyệt đâu? Vừa rồi không phải nói đi lấy búi rửa bát à?” Trần Chanh nhìn thoáng qua bên ngoài, không thấy được bóng dáng Trương Giai Duyệt.

Về phần Trương Giai Duyệt đã quên mất chuyện mình giúp Trần Chanh lấy búi rửa bát, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.