“Ơ? Cô không đi hỗ trợ à?” Trần Chanh nhìn một mình Cố Ngôn bận rộn trong phòng bếp, hỏi Trương Giai Duyệt.
“Thầy Cố nói không cần, một mình anh ấy làm xong rồi.” Trương Giai Duyệt đáp.
“Có lẽ lo lắng cho tình trạng của cô không tốt đi, thầy Cố đúng là người dịu dàng!” Trần Chanh cảm thán.
Thấy không chỉ mình mình nghĩ vậy, tâm tình Trương Giai Duyệt càng thêm tốt, cái khác không nói, những lời này của Trần Chanh vẫn khiến cô ta rất vui.
Chẳng qua hai người không biết là, Cố Ngôn thuần túy không muốn Trương Giai Duyệt giúp mình, anh làm mỗi bước đều có kế hoạch, cũng đã lên lịch trình hẳn hoi, hơn nữa anh không cho rằng Trương Giai Duyệt có thể giúp mình làm gì, nếu vậy không bằng để người ta đi nghỉ ngơi.
Huống hồ, canh này phải do chính anh hầm mới được.
Đại khái đến 7 giờ tối, Cố Ngôn hoàn thành, Trần Chanh xung phong nhận việc gọi người, có khách quý đi dạo xung quanh, có người thì đang ở trên lầu nghỉ ngơi, chờ mọi người tập trung đông đủ, các món ăn cũng được bày biện tinh tươm.
Nhìn bàn đồ ăn phong phú, mọi người không nhịn được kinh ngạc cảm thán: “Thầy Cố, đây đều là thầy làm sao, quá trâu bò!”
Thoạt nhìn không khác gì món ăn do đầu bếp chuyên nghiệp làm!
Triều Đồng nhìn thấy bàn đồ ăn vẫn có chút ngoài ý muốn, dẫu sao trong ấn tượng của cô, hình như không có chuyện Cố Ngôn biết nấu ăn, có lẽ do trước kia hai người không có giao thoa nhiều.
“Canh gà, nếm thử đi.” Cố Ngôn đưa cho Triều Đồng một bát.
Triều Đồng nói tiếng cảm ơn, Cố Ngôn lại múc canh cho những người khác, biết mình không phải duy nhất, Triều Đồng yên tâm thưởng thức, cô chỉ sợ mình được Cố Ngôn đối đãi đặc biệt.
Chủ yếu là cô không cảm thấy có gì đặc biệt nhưng người khác thì không!
Aizz…… Thật oan nghiệt!
“Cảm ơn.” Triều Đồng múc một thìa canh thổi nguội, canh gà tươi mới vào miệng, Triều Đồng sửng sốt.
Không biết vì sao cô lại có cảm giác quen thuộc đến lạ, nói thế nào nhỉ? Giống như rất lâu trước kia cô từng dùng rồi.
Rõ ràng chỉ là một phần canh gà, Triều Đồng nhìn lại bát canh, bên trong không hề có nguyên liệu đặc biệt.
Tóm lại rất ngon, hoàn toàn khác những món canh cô từng ăn trong tiệm, canh gà thơm nồng mỹ vị, cô nghĩ mình có thể ăn hết ba bát, thịt gà cũng được hầm nhừ, không quá mỡ cũng không quá nạc, rất hợp khẩu vị.
Kết quả Triều Đồng thật sự ăn hết ba bát canh gà, thịt gà cũng ăn không ít, các món khác cũng vậy, khác với ngày hôm qua bị đói bụng, hôm nay cô ăn no căng, ôm cái bụng tròn vo, thầm nghĩ sau bữa này chắc mình phải tăng mấy cân.
Tay nghề của Cố Ngôn đúng là không thể chê, chẳng lẽ nhiêu đây cũng là hào quang của nam phụ sao? Không nghĩ tới một nam phụ cũng được xây dựng hoàn mỹ đến vậy, ông trời đúng là bất công!
Lại so sánh với mình, Triều Đồng có chút ghen tỵ……
“Để bọn em rửa bát cho!” Trần Chanh nói.
Người ta đã nấu cơm, sao dám để người ta rửa bát nữa!
“Để tôi đi, cơm là thầy Cố nấu một mình, rửa bát cứ để tôi!” Trương Giai Duyệt nói.
Tuy Cố Ngôn bảo cô ta đi nghỉ ngơi khiến cô ta rất vui vẻ, nhưng dù sao cũng là nhiệm vụ hai người, mình không làm gì, thật sự rất áy náy, vả lại tuy cô ta không biết nấu com, song việc rửa bát vẫn đảm nhiệm được.
“Vậy được, để tôi phụ cô.” Trần Chanh đáp.
“Được, cảm ơn cô.” Trương Giai Duyệt không cự tuyệt, cô ta nhìn cái bàn trước mắt, biết nhiệm vụ rửa bát rất nặng, cho nên có người giúp, cô ta dĩ nhiên vui vẻ.
Chỉ là không lâu sau, Trần Chanh có chút hối hận vì đã rửa bát với Trương Giai Duyệt. Xét cho cùng đây không phải công việc yêu thích của mình, ở nhà Trần Chanh đều dùng máy rửa bát, ấy là chưa kể có trợ lý giúp, ngặt vì không thể ăn cơm mà không làm việc, lương tâm sẽ bất an.
Tiền đề là không có Trương Giai Duyệt cản trở, Trần Chanh lớn từng này vẫn là lần đầu tiên thấy có người rửa bát dùng nước tẩy rửa, mấu chốt là Trương Giai Duyệt đổ chất tẩy rửa rồi lại trực tiếp xối nước, rửa mâm.
Trần Chanh: “…”