Ngôn Trì không nói rõ quy tắc này, nhưng cả hai đều đã hiểu.
Nhưng Cố Thanh Đồng không nhận ra trong lời nói của cô có chút gì đó thể hiện quyền kiểm soát và sự chiếm hữu.
“Kết hôn với tôi… sẽ không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô chứ?” Cố Thanh Đồng do dự hỏi.
Dù luật hôn nhân đồng giới đã được thông qua ở TQ được hai năm, nhưng vẫn còn nhiều người chưa thể chấp nhận nó.
Hơn nữa, Ngôn Trì là ngôi sao nổi tiếng được mọi người biết đến, sự nghiệp đang ở đỉnh cao, nếu có tin tức kết hôn với người đồng giới, e rằng mạng xã hội sẽ bùng nổ đến mức khó mà tưởng tượng.
Ngôn Trì đã cân nhắc mọi khía cạnh:
“Tùy thuộc vào việc cô Cố có chấp nhận việc kết hôn bí mật không. Đương nhiên, không cần lo lắng, nhà họ Ngôn đã giấu kín thân thế của tôi đến giờ thì không dễ để giới truyền thông biết chúng ta đã kết hôn.”
Cả hai đều có mục đích riêng, không can thiệp vào cuộc sống của nhau, lại là hôn nhân bí mật, không ảnh hưởng đến sự nghiệp trong làng giải trí, quả thật là đối tượng kết hôn lý tưởng.
Nếu là người khác, có lẽ Cố Thanh Đồng sẽ không ngần ngại đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng người trước mắt lại khiến cô nảy sinh những cảm xúc và rung động riêng.
Từ nhỏ đến lớn, Cố Thanh Đồng chưa từng có rung động tình cảm, bẩm sinh đã thiếu đi cảm giác với chuyện yêu đương. Nếu nói có ai đó đặc biệt với cô, thì chỉ có Ngôn Trì.
Trước khi Ngôn Trì vào làng giải trí, cô từng muốn kết bạn với chị gái xinh đẹp xa lạ này. Sau khi Ngôn Trì đóng vai chính trong bộ phim đầu tiên năm 15 tuổi và gây tiếng vang lớn, Cố Thanh Đồng đã bắt đầu lén lút theo dõi các tác phẩm và thông tin về cô ấy, cho đến tận bây giờ.
Nghe đến hai chữ “kết hôn”, Cố Thanh Đồng mới thực sự cảm nhận được.
Người mà cô từng ngưỡng mộ, giờ đây đang đứng trước mặt cô.
Chỉ cần cô đồng ý cuộc hôn nhân này, mối quan hệ giữa họ sẽ từ người xa lạ mới quen chính thức nhảy vọt thành vợ chồng hợp pháp… dù chỉ trên danh nghĩa.
Nghĩ đến điều này, hơi thở của Cố Thanh Đồng cũng có chút nóng bừng.
Nhưng cô không dám thể hiện điều gì, vì rõ ràng Ngôn Trì chỉ cần một “đại tiểu thư nhà họ Cố”, một đối tượng liên hôn không có bất kỳ mối liên hệ tình cảm nào.
Cuộc hôn nhân này đối với cô ấy chỉ là một cuộc giao dịch.
Sự lạnh nhạt của Ngôn Trì với gần như tất cả mọi người đã ăn sâu vào bản chất, 15 năm trong nghề không dính một tin đồn nào, hình tượng bông hoa cao lãnh bệnh mỹ nhân trong nguyên tác… tất cả đều được mọi người công nhận.
Cố Thanh Đồng không biết những ý nghĩ riêng tư của mình sẽ mang lại điều gì, có lẽ là sự phản cảm, sự tránh né cố ý của Ngôn Trì.
Một khi đồng ý với cuộc hôn nhân này, cô phải giấu kín tất cả cảm xúc cá nhân, chấp nhận làm đối tượng liên hôn vì lợi ích chung.
Nhưng nếu từ chối, có thể cô sẽ mất đi cơ hội duy nhất có liên hệ với Ngôn Trì…
Nghĩ đến khả năng này, Cố Thanh Đồng cắn răng, trong lòng đã có quyết định.
Khi cô chuẩn bị mở miệng, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh này quá gần hai người đang đứng ở cửa, khiến Cố Thanh Đồng giật mình.
Ngôn Trì biết là quản gia mang thuốc tới, nhưng không mở cửa ngay mà quay sang Cố Thanh Đồng:
“Nếu bây giờ còn khó quyết định, hãy suy nghĩ kỹ, khi nào có câu trả lời, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Đây là số riêng của tôi.”
Cố Thanh Đồng thấy cô đưa một tấm danh thϊếp ra, liền vội vàng đưa tay nhận lấy.
Trên tấm danh thϊếp màu đen tuyền có dòng chữ “Hoa Ngạn Truyền Thông – Ngôn Trì”, bên dưới là một dãy số.
Số riêng…?
Là số riêng của Ngôn lão sư đó!
Cảm giác hụt hẫng khi bị gián đoạn bỗng chốc tan biến.
Cố Thanh Đồng cố kìm nén nụ cười đang định nở trên môi, từ đầu đến giờ, cô đã ý thức được rằng mình không nên để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Lúc đó, Ngôn Trì mở cửa, quả nhiên là quản gia.
Ông cầm theo một túi nhựa, bên trong là các loại thuốc mỡ, thuốc xịt giảm đau và băng dán.
Khi cả ba người bước vào phòng, quản gia nói: “Thưa tiểu thư, lúc nãy tôi thấy Ngôn Tùng tự xuống đăng ký khám chữa, trước khi đi hình như hắn còn dọn sạch mọi thứ bên ngoài, khi tôi quay lại, không còn vết máu nào nữa.”
“Ừm.” Ngôn Trì đáp nhẹ, rõ ràng không quan tâm đến chuyện sống chết của hắn.
“Ngoài ra, ông cụ bên đó có lẽ cũng đã nhận được tin tức, bảo cô tối nay về nhà cũ gặp ông một lần.”
“Đợi tôi bôi thuốc cho cô Cố xong sẽ đi.” Nói xong, Ngôn Trì lấy thuốc từ bàn do quản gia đặt sẵn.
Quản gia kinh ngạc: “Tiểu thư muốn tự tay làm sao?”
Tiểu thư nhà mình chưa từng làm việc gì như vậy, giúp người khác bôi thuốc lại càng không.
Cố Thanh Đồng từ trước đến nay đều là người được chăm sóc, lúc này vốn không cảm thấy có gì bất thường, đã tự nhiên ngồi xuống giường, nghe thấy câu đó, cô hiếm khi kiềm chế bản tính của mình, gượng gạo nói: