Chương 3: Sự khác biệt

Lâm Yến nhướng mày, có chút khó hiểu: "Tại sao lại trêu chọc Ninh Hữu Cơ?"

Hệ thống giải thích: "Bởi vì năng lực ứng phó và trí thông minh của anh ta cao hơn người thường, nếu có thể để hắn phóng thích pheromone, tư duy cùng năng lực học tập của cậu sẽ được kí©h thí©ɧ rất lớn."

Tuyên bố này là rất có cơ sở và sức thuyết phục.

Lâm Yến cắn mạnh đầu lưỡi, dường như cậu chỉ có thể hy sinh chủ nợ.

"Được."

Đều là Alpha, việc giải phóng pheromone để trấn áp đối thủ, và đối thủ chắc chắn sẽ chấp nhận đáp ứng.

Nhưng khó khăn là Lâm Yến không thể giải phóng pheromone của mình!

"Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy!"

Lâm Yến đã giải phóng nó nhiều lần, nhưng không có pheromone nào xuất hiện.

Hệ thống thân thiết nhắc nhở: "Đừng lãng phí khí lực, cậu còn chưa có phân hoá."

Giọng nói của Lâm Yến bối rối: "Làm sao có thể? Kiếp trước, cậu đã phân hoá vào kỳ nghỉ hè của năm thứ hai trung học cơ sở."

Hệ thống: "Có lẽ do sau khi trọng sinh thay đổi một số tình tiết, bất quá cậu không cần lo lắng, vừa rồi tôi kiểm tra thân thể của cậu, cậu cũng sẽ chỉ phân hóa cũng vào mấy ngày này thôi."

Lâm Yến không quan tâm vào việc đó nữa, Cậu đang nghĩ làm gì để thực hiện kế hoạch, nhưng may mắn thay, những người khác đang đồn thổi cậu như một Giáo bá chuyên bắt nạt mọi người, vì vậy thật dễ dàng nếu cậu đi trêu chọc một ai đó.

Lâm Yến đá tung cửa lớp, bước vào đôi mắt màu nâu nhạt của cậu đầy kiêu ngạo, giáo bá rất bá đạo và uy nghiêm.

Ninh Hữu Cơ quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Lâm Yến.

Kiếp trước Lâm Yến chưa từng nhìn kỹ Ninh Hữu Cơ, hóa ra anh đẹp trai như vậy, nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy thoải mái.

Không có gì ngạc nhiên khi anh có thể là Nam Thần của trường.

Lớp học sôi sục.

"Ah, Giáo bá đã trở lại với ánh mắt thù địch!"

"Cuộc chiến muộn màng của thế kỷ!

Lâm Yến đi về chỗ ngồi của mình giữa một đám thảo luận khá kiêu ngạo, không nói nhiều, cậu đá mạnh vào chiếc bàn trước mặt.

Có một tiếng vang lớn, và mọi người im lặng.

Giáo bá kiêu ngạo khoanh tay, hất cằm ngẩng đầu về phía Ninh Hữu Cơ, ngữ khí cố chấp mà khoa trương nói: "Anh nhìn cái gì !"

Không khí lớp học bỗng trở nên tế nhị.

Ninh Hữu Cơ thu hồi ánh mắt, cụp mắt không thèm để ý.

Nhìn bộ dạng của anh, Lâm Yến cảm thấy như thể nắm đấm của mình đã đánh trúng bông.

Khıêυ khí©h bằng lời nói không thành công, vì vậy Lâm Yến đổi cách khách để tiếp tục làm nhiệp vụ.

Nằm trên bàn duỗi dài cánh tay, trong mắt tràn đầy khıêυ khí©h, tựa hồ đang hét lớn "Hãy đến khiêu chiến một chọi một với ta đi."

Ninh Hữu Cơ híp mắt nhìn qua.

Chàng trai nằm trên bàn có đôi mắt đặc biệt ưa nhìn, nhìn có vẻ kiêu ngạo, bá đạo nhưng không phải vô cớ mà chán ghét.

Ninh Hữu Cơ vỗ nhẹ cổ tay của cậu: "Như vậy bá đạo là không tốt."

"..."

Lâm Yến choáng váng trước những lời giáo dục trẻ em.

Cậu nhíu mày, nhưng ngữ khí vẫn không có thiện cảm: "Tôi vẫn luôn độc đoán như vậy, nếu anh không chấp nhận được, chúng ta có thể đánh một trận."

Lâm Yến sắc mặt trở nên lạnh lùng, có chút uy hϊếp của một tên Giáo bá chuyên đi bắt nạt người khác.

Ninh Hữu Cơ lười biếng liếc cậu một cái, làm như không nghe thấy cậu nói, thu hồi tài liệu trên bàn, một tay đọc sách, không chút nào bị ảnh hưởng.

Giang Tuyết vẫn luôn theo dõi hai người, trong lòng cười điên cuồng, anh ta sắp bị thổ huyết, nhưng anh ta không dám cười thành tiếng.

Đây là lần đầu tiên anh ta thấy Lâm Yến trông có vẻ như quả bóng xì hơi như vậy.

Thật mới lạ khi ai đó có thể áp chế một kẻ như Lâm Yến.

Lâm Yến phàn nàn với hệ thống: "Anh ấy làm sao vậy thật không có cốt khí? Làm sao một người đàn ông có thể bao dung như vậy?!"

Hệ thống muốn nói rằng do kỹ thuật của cậu quá thấp.

Lâm Yến đang nằm trên bàn suy nghĩ làm thế nào để chọc tức Ninh Hữu Cơ thì đột nhiên một người trong lớp hét lên.

"Ninh Hữu Cơ học Thần có người đang tìm ngươi."

Trong lớp vang lên một trận la ó, trên diễn đàn của trường đã có bài viết thảo luận về chuyện ngồi lê đôi mách giữa học thần và hoa khôi của trường.

Người ta nói rằng bây giờ nó đang ở trong một thời kỳ ám muội.

Đôi mắt của Lâm Yến lóe lên, đây là cơ hội để chọc giận Ninh Hữu Cơ.

Ninh Hữu Cơ chân trước rời đi, Lâm Yên chân sau đi theo.

Nam sinh tên vừa gọi Ninh Hữu Cơ trợn to hai mắt: "Này, này, tôi thấy giáo bá vừa rồi lại cười!"

Ngay khi anh ấy nói điều này, lại có những cuộc thảo luận gián đoạn trong lớp.

"Tôi cũng thấy! Sao lại có cảm giác giống như giáo bá đang cười ở sau lưng giáo thảo vậy?"

"Ta nói, giáo bá nhất định đang nhìn giáo thảo trường !"

"Bạn có để ý rằng Giáo Bá thực sự trông rất đẹp khi cười, với một bên má có lúm đồng tiền, cậu ấy rất đẹp trai."

Lâm Yến đi theo họ đến tận sân thượng.

Tiểu Hoa cầm một phong bì màu hồng và đưa nó cho Ninh Hữu Cơ.

Cô gái cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày khẽ rung lên, hiển nhiên là đang thẹn thùng.

"Ninh Hữu Cơ, ta. . . Em thích anh, em biết anh hiện tại chỉ muốn học, em có thể chờ anh."

Ninh Hữu Cơ không hề động đậy, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, lòng bàn tay ngứa ngáy khó hiểu, liền bóp chặt.

Trong mắt Lâm Yến phía sau, hành động này là một tín hiệu, một khúc dạo đầu để chấp nhận lời tỏ tình.

Cậu sải bước tới giật lấy phong thư, nói giọng bâng quơ: “Ôi, lãng mạn quá đi, tỏ tình trên sân thượng”.

Lâm Yến khẽ khịt mũi, và giọng điệu của cậu đột nhiên thay đổi nó trở nên tồi tệ hơn.

"Thật xin lỗi giáo bá, nhưng tôi cũng thích cô gái này, đều là nam nhân chúng ta cạnh tranh công bằng a."

Khıêυ khí©h như vậy rồi, người đàn ông này không tức giận mới là phản khoa học.

Ninh Hữu Cơ ngữ khí nhàn nhạt: "Thích không?"

Lâm Yến cuối cùng cũng cảm nhận được sự hung hãn trong lời nói của anh, khóe miệng bất giác cong lên, cậu quét mắt nhìn anh với thái độ tự nhiên.

"Cái gì? Anh có thể thích, tôi thì không sao!"

Hãy nổi giận nữa đi.

Ninh Hữu Cơ ngước mắt nhìn Lâm Yên, hơi nhướng mày.

Lâm Yến cảm thấy rằng người đàn ông đang đe dọa cậu bằng mắt.

Rất tốt.

Một giây sau, liền nghe được Ninh Hữu Cơ nói.

"Vậy không quấy rầy hai người, tôi còn có chuyện muốn làm."

Anh nói một cách thẳng thắn, và không chút quan tâm, giọng điệu của anh thậm chí còn lộ ra cảm giác nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi rắc rối.

Lâm Yến chớp mắt, nhìn bóng lưng của Ninh Hữu Cơ biến mất ở góc tường.

Nữ sinh trong vòng tay của cậu đang khóc rất nhiều, rõ ràng là rất sợ hãi.

Lâm Yến lập tức buông tay ra, lạnh giọng nói: "Đừng khóc."

Tiểu Hoa bị doạ sợ đến mức ngừng khóc ngay lập tức, thỉnh thoảng nhìn Lâm Yến khóc nức nở vài lần.

Lâm Yến liếc nhìn cô ấy, có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía cửa, "chậc chậc" một tiếng rồi trực tiếp rời đi.

Lâm Yến đuổi theo Ninh Hữu Cơ và tiếp tục khıêυ khí©h anh: "Anh có được không vậy vậy? Ngay cả hoa khôi của trường xinh đẹp như vậy theo đuổi anh cũng thờ ơ ?"

Giống như một đứa trẻ gặp phải một câu hỏi mà nó không hiểu, và câu trả lời là sai, làm cậu rất chán nản.

Ninh Hữu Cơ dừng lại.

Lâm Yến gục đầu vào lưng anh, vừa định nói một lời đe dọa, nhưng bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.

Ninh Hữu Cơ tiến lên một bước, khóe môi hơi cong lên: "Tôi có làm được, cậu có muốn thử một chút không?"

Lâm Yến: "..."

Trở lại lớp học, ánh mắt của cả lớp đều dừng lại trên người hai bọn người họ.

Bài đăng trên diễn đàn của trường đã mở một bài mới.

[Học sinh tranh hoa, ai thắng! 】

1L: "Ta cá là giáo bá, cái này bá đạo quá bá đạo, hắn không có cái gì không lấy được!"

2L: "Tôi tin là Ninh Hữu Cơ, tất cả các khía cạnh của học tập ngoại hình đều thực hoàn hảo, đó là sự thật!"

3L: "Ta ship cp giáo bá cùng giáo thảo, hoa khôi chỉ là bình phong thôi? !"

…………

Thấy anh em trở về, Giang Tuyết vội vàng hỏi: "Lâm ca thế nào? Anh có giành được hoa khôi không?"

Lâm Yến nhìn anh như một đứa ngốc: " Hoa khôi gì ."

Nghe được câu trả lời của cậu, Ninh Hữu Cơ không khỏi cong môi.

Khuôn mặt bầu bí, nụ cười nở rộ.

Giang Tuyết đã hiểu.

Anh em của anh ta không cạy được góc tường.

Sau khi cơn phấn khích lắng xuống, Ninh Hữu Cơ quay đầu và liếc nhìn Lâm Yến.

Lâm Yến quay lưng về phía anh, chiếc cổ trắng nõn lộ ra, nơi có tuyến omega hơi thấp bên dưới trơn nhẵn không có gì.

Răng của Ninh Hữu Cơ ngứa ngáy không thể giải thích được.

Đầu lưỡi trượt trên vòm miệng, ngăn chặn phản xạ này.

Lâm Yến đột ngột quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau.

"Sao anh nhìn chằm chằm vào tôi?" Trong tâm trí của Lâm Yến tràn ngập sự khıêυ khí©h với Ninh Hữu Cơ, giọng điệu của cậu không được tốt.

Ninh Hữu Cơ phát hiện khí chất của đối phương thật ra cùng vẻ ngoài của cậu rất khác.

Thiếu niên trẻ tuổi không có ác ý, trên má trái có một lúm đồng tiền, dù không cười cũng lộ ra rõ ràng. Chỉ là cậu có tính khí nóng nảy của tuổi mới lớn và biểu hiện hung ác, khiến người ta có ảo giác không tốt.

"Có ai nói cho cậu biết?" Ninh Hữu Cơ khóe môi hơi hơi nhếch lên, cậu cười rất ngoan ngoãn chưa."

"..."

Lâm Yến sửng sốt, cậu đã khıêυ khí©h người này suốt một ngày, và cuối cùng nói với cậu ...

Cậu nhìn rất ngoan sao? !

Khóe miệng Lâm yến giật giật, nếu anh dám tán tỉnh cậu, cậu sẽ không thể chịu đựng được nếu cậu là một người đàn ông: "Bạn cũng khá nghe lời."

Vừa nói, anh vừa lấy tay sờ lên mặt.

"Cảm giác cũng tốt."

Là thực sự tốt, trơn mịn.

Ninh Hữu Cơ đáy mắt hiện lên một tia ý cười: " Cậu rất ghét tôi?"

Lâm Yến dừng lại giữa không trung.

Người thanh niên vừa hờn dỗi bây giờ đã câm nín.

Cậu bắt đầu áy náy lương tâm: "Anh có bệnh a, cậu không hiểu vì sao anh không tức giận, bắt nạt anh, đây là chuyện mà cậu hay gây sự là hàng ngày ở trường a."

Lâm Yến nằm trên bàn, quay lưng về phía anh, "Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi, nếu không tôi sẽ làm phiền anh!"

Khi cậu nằm sấp, toàn bộ phần cổ của cậu lộ ra.

Ninh Hữu Cơ ánh mắt lại rơi vào cậu trắng nõn trên cổ, híp mắt lại.

Bị Ninh Hữu Cơ nghi ngờ, Lam Yến phải đối mặt với những khó khăn.

Suốt một tuần, Lâm Yến vắt óc ra để trêu chọc Ninh Hữu Cơ, nhưng cuối cùng chính cậu mới là người tức giận đến mức đối phương vẫn bình tĩnh đến mức không nhướng mày.

Nhìn thấy Lâm Yến đang ở giai đoạn cuối của cuộc đời, hệ thống tốt bụng nhắc nhở cậu: "Nếu cậu không thể dùng cách này, thì hãy dùng cách khác chỉ cần để anh ta phát ra Pheromone là được ."

Pheromone? Lâm Yến tỉnh dậy như một giấc mơ.

Đúng vậy, làm sao cậu có thể quên được bản chất của một người đàn ông.

Sau giờ học thứ sáu, Lâm Yến gọi Ninh Hữu Cơ ngăn anh lại.

Trong lớp chỉ còn lại hai người.

Lâm Yên nhướng mi nhìn anh, khóe miệng giật giật, nụ cười có chút nghịch ngợm: "Lần trước là tôi sai, tôi không muốn chọc giận anh, tôi chỉ là..."

Cậu còn chưa nói xong đã đi tới, giơ tay móc cằm của Ninh Hữu Cơ.

Cậu nhướng mày nhìn Ninh Hữu Cơ, lúm đồng tiền bên má trái lõm xuống, rất bắt mắt, khiến người ta không dời mắt được.

Ninh Hữu Cơ thanh âm khàn khàn, cười nói: "Cậu muốn làm cái gì?"

Lâm Yến di chuyển xuống để chạm vào điểm mấu chốt mà Ninh Hữu Cơ có thể chấp nhận.

AIpha rất sạch sẽ, khi chưa được sự cho phép của anh thì tuyệt đối không được động vào đồ của anh chứ đừng nói là đυ.ng vào anh.

Lâm Yến chạm vào anh lần lượt, ghé sát vào tai đối phương: "Tôi chỉ muốn biết mùi pheromone của anh là như thế nào thôi."

Hơi nóng thở ra đều phun lên cổ và tai của Ninh Hữu Cơ.

Đôi mắt đen trầm tĩnh của Ninh Hữu Cơ trầm tư.

Lâm Yến tặc lưỡi và tự nhủ, người này thực sự có thể chịu đựng được.

Cậu phải hy sinh cái tôi của mình để đạt được một mục tiêu lớn hơn.

Lâm yến đột nhiên tiến lên một bước, đến gần anh, nheo mắt lại, trên môi nở một nụ cười khıêυ khí©h.

"Ngươi dám so với ta xem pheromone của ai có thể áp chế đối phương không."

Ninh Hữu Cơ khẽ mỉm cười: "Nếu như ngươi nghĩ như vậy, vậy ta liền giúp ngươi."

Pheromone của AIpha nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ xung quanh, thậm chí còn lan ra khỏi lớp học.

Lâm Yến sợ hãi trước sự bùng nổ đột ngột của pheromone và không thể di chuyển trong suốt một lúc.

Pheromone của Alpha là hương thơm gỗ đàn hương, sảng khoái. Lâm Yến dần trở nên chóng mặt, tứ chi đau nhức và có thứ gì đó như bị rút ra khỏi cơ thể.

Làn da trắng nõn của Lâm Yến hồng hào, mùi đàn hương thoang thoảng trong không khí, được cậu hít vào phổi, di chuyển đến từng bộ phận trên cơ thể, mỗi tấc đều nóng rực.

Từng làn hương hoa từ sau gáy phả ra, cố gắng hòa quyện với mùi đàn hương trong không khí.

Ninh Hữu Cơ ngửi được, không tự chủ được nghiến răng.

Ngọt, thơm khó cưỡng.Nhận thức nói với anh rằng đây là một omega sắp phân hoá.

Đây là lần đầu tiên pheromone của omega phù hợp nhất với pheromone của anh.

Trong một khoảnh khắc, mùi của hai pheromone trong lớp nồng nặc đến mức khiến người ngửi thấy như bị thôi miên.

Lưng của Lâm Yến co giật, và xương cụt của cậu tê liệt đến tận chân, cậu hoàn toàn không thể chịu đựng được mùi gỗ đàn hương này, cơ thể cậu theo bản năng kêu lên đầu hàng.

Thấy cậu lảo đảo một bước, Ninh Hữu Cơ ngược lại ôm lấy eo của Lâm Yến, tránh cho cậu mềm nhũn mà ngã trên mặt đất.

Ninh Hữu Cơ cúi đầu tới gần: "Cậu có ổn không ?"

Lâm Yến đã không ngừng khıêυ khí©h anh trong hai ngày qua, nhưng cậu không chờ mong được tiếp xúc trực tiếp bởi Ninh Hữu Cơ theo cách này.

Theo mùi hương truyền ra, Ninh Hữu Cơ sắc bén híp mắt phượng: "Ngươi là omega?"

Đây là một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh rất chắc chắn.

Lâm Yến yếu ớt đẩy anh ra, mắt cậu dần trở nên choáng váng.

"Ngươi mới omega, ta là AIpha!"

“Thật sao?” Ninh Hữu Cơ tiến lên hai bước, lại ôm lấy eo Lâm Yến, cúi đầu khẽ ngửi.

"Nhưng cậu có biết rằng pheromone cậu toả ra đang quyến rũ tôi không."