Chương 9: Hiệu trưởng công bằng

“Nhưng hai học sinh này quá phản nghịch. Bây giờ đã là năm hai rồi nên tôi mới lo lắng mà nói không lựa lời như thế. Từ nay tôi sẽ chú ý hơn.”

Nói xong, Trương Kiến liếc nhìn Giang Thần và Thẩm Húc: “Hết giờ học tới phòng thầy, bây giờ vào lớp đi.”

Nhưng lúc này chỉ còn vài phút nữa là hết giờ tự học.

Nghe Trương Kiến nói vậy, Thẩm Húc không nhịn được cười nhạo, vẻ khinh thường không che giấu.

Trương Kiến thấy vậy liền quay sang hiệu trưởng, thở dài: “Bây giờ học sinh không như chúng ta hồi đó, có cơ hội học mà không hề biết ơn.”

Hiệu trưởng nhíu mày, Trương Kiến thấy vậy, mặt mày ông ta trở nên hớn hở.

Nhưng lời nói tiếp theo của hiệu trưởng lại khiến Trương Kiến cứng đờ:

“Thầy Trương, tôi không đồng ý với cách nói này. Thời đại khác nhau, tính cách học sinh cũng khác. Thời đại đang tiến bộ, làm giáo viên phải theo kịp tư tưởng học sinh, đặt mình vào hoàn cảnh của chúng thì mới theo kịp thời đại được.”

Hiệu trưởng không nhìn Trương Kiến nữa, mà quay sang nhìn Giang Thần và Thẩm Húc, cười nói:

“Nếu tôi nhớ không lầm, em tên Giang Thần phải không? Là học sinh đại diện phát biểu ở sân trường hồi đầu năm học, còn đứng nhất kỳ thi phân khoa.”

Không đợi Giang Thần lên tiếng, Thẩm Húc đã nói: “Hiệu trưởng, thầy nhớ không sai, cậu ấy chính là Giang Thần."

"Gần đây nhà Giang Thần có chuyện, nên lần khảo sát này cậu ấy có thành tích không tốt. Nhưng thầy Trương lại nói Giang Thần gian lận.”

Hiệu trưởng nghe đến đây thì nghiêm mặt, nhíu mày nhìn Trương Kiến: “Thầy thật sự nói vậy?”

Trương Kiến lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Gần đây Giang Thần làm tôi rất thất vọng, tôi mong em ấy trở lại con đường đúng đắn nên mới hơi nặng lời, là lỗi của tôi.”

Hiệu trưởng tiếp tục phê bình Trương Kiến: “Thầy Trương, thầy đã dạy dỗ học sinh nhiều năm rồi, nên biết lời nào nói được và lời nào tuyệt đối không được nói."

"Các em học sinh đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, một câu nói vô tình của ông có thể gây ảnh hưởng tiêu cực đến các em ấy. Làm thầy không thể như vậy, nếu nói sai thì phải xin lỗi học sinh.”

Nghe câu cuối cùng, Trương Kiến đang gật đầu liên tục liền sững sờ:

“Hiệu trưởng, tôi là chủ nhiệm lớp, nếu xin lỗi học sinh trước mặt cả lớp thì sao tôi giáo dục chúng được nữa, thầy xem…”

“Thầy Trương không hổ là thầy Trương.” Thẩm Húc châm chọc.

“Khi dạy dỗ thì thoải mái xúc phạm học sinh trước mặt mọi người, không sợ chúng tôi không dám ngẩng đầu làm người trong trường."

"Khi nói sai thì liền đổ lỗi cho công tác giáo dục, chậc chậc, thầy đúng là một tấm gương tốt.”