Chương 7

Không đợi Giang Thần lên tiếng, Thẩm Húc liền nói: “Hiệu trưởng, thầy nhớ không sai, cậu ấy chính là Giang Thần."

"Gần đây nhà Giang Thần có chuyện, lần khảo sát vừa rồi cậu ấy ngủ quên nên chỉ làm bài trắc nghiệm nên thành tích không tốt. Nhưng thầy Trương lại nói Giang Thần gian lận.”

Hiệu trưởng đang cười, nghe đến đây thì nghiêm mặt, nhíu mày nhìn Trương Kiến: “Thầy thật sự nói vậy?”

Trương Kiến lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Gần đây Giang Thần làm tôi rất thất vọng, nên tôi rất mong em ấy trở lại con đường đúng đắn, thành ra hơi nặng lời, là lỗi của tôi.”

Hiệu trưởng tiếp tục phê bình Trương Kiến: “Thầy Trương, ông đã dạy dỗ học sinh nhiều năm rồi, nên biết lời nào nói được và lời nào tuyệt đối không được nói."

"Các em học sinh đang ở độ tuổi nhạy cảm nhất, một câu nói vô tình của ông có thể gây ảnh hưởng tiêu cực cho các em ấy. Làm thầy không thể như vậy, nếu nói sai thì phải xin lỗi học sinh, cũng là để làm gương.”

Nghe câu cuối cùng, Trương Kiến đang gật đầu liên tục liền sững sờ, nói:

“Hiệu trưởng, tôi là chủ nhiệm lớp, nếu xin lỗi một học sinh trước mặt cả lớp, sau này làm sao giáo dục chúng được nữa, thầy xem…”

“Thầy Trương không hổ là thầy Trương.” Thẩm Húc châm chọc.

“Khi dạy dỗ thì thoải mái xúc phạm học sinh trước mặt mọi người, không sợ chúng tôi không dám ngẩng đầu làm người trong trường."

"Khi nói sai thì liền đổ lỗi cho công tác giáo dục, chậc chậc, thầy đúng là một tấm gương tốt.”

Lời nói của Thẩm Húc như dao sắc đâm trúng ngực Trương Kiến, khiến mặt mày ông ta xanh trắng đỏ tím lẫn lộn, nhưng vì hiệu trưởng ở đó nên chỉ có thể run rẩy tay mà không nói gì.

Từ lúc bị Trương Kiến gọi ra, Giang Thần đã không định im lặng chịu mắng rồi, nhưng cậu vừa định nói thì hiệu trưởng đã đến.

Sau đó tình hình lại chuyển sang việc Trương Kiến bị phê bình.

Trước mặt những người đáng kính, Giang Thần luôn khiêm tốn lễ phép, nên cậu không chen lời.

Nghe Thẩm Húc nói vậy, Giang Thần cảm thấy ấm áp, Thẩm Húc đã trưởng thành rồi, nhưng cậu không thể không đứng ra giảng hòa.

Cậu sẽ tìm cách giải quyết Trương Kiến sau, nhưng không thể để Thẩm Húc bị xem là ngạo mạn vô lễ trước mặt hiệu trưởng và các giáo viên khác được.

“Hiệu trưởng, xin lỗi.” Giang Thần giữ chặt tay Thẩm Húc, cười nhẹ: “Gần đây nhà em có chuyện nên em khó tập trung học hành, thành tích cũng tụt xuống."

"Thầy Trương đã nhiều lần nhắc nhở em trong lớp, văn phòng và cổng trường. Thẩm Húc lo cho cảm xúc của em nên luôn đi cùng. Sáng nay cậu ấy đã khuyên em không nên trốn học...”

Nói đến đây, Giang Thần hơi nhấp môi, lộ ra chút áy náy: “Khi thầy Trương phê bình, Thẩm Húc lo lắng nên đã không lựa lời, cậu ấy thật sự không có ý mạo phạm thầy Trương đâu ạ.”

Nghe Giang Thần nói, hiệu trưởng lập tức thay đổi thái độ với Thẩm Húc, nhưng ông vẫn nhìn Trương Kiến với ánh mắt vi diệu.

Cùng là “không lựa lời”, nhưng nếu không có Giang Thần giải thích, thì lời nói của Trương Kiến có thể coi là lo lắng cho học sinh, dù cách làm không đúng, ít nhất xuất phát điểm là tốt.

Nhưng theo Giang Thần giải thích, Thẩm Húc vì lo lắng cho bạn bè nên mới hy sinh thời gian học tập, lời nói của Trương Kiến liền không thể chấp nhận được.

Một người là giáo viên già trên 40 năm, một người là học sinh chưa thành niên, ai đúng ai sai, ai cao ai thấp trở nên rất rõ ràng.

Học sinh trong tuổi dậy thì rất dễ kích động, nhưng giáo viên hơn 40 tuổi, chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao?