Chương 8: Phạt

Giang Thần và Thẩm Húc liếc nhau, đẩy ghế và đi ra cửa sau.

Trương Kiến đứng ở hành lang nhìn hai người, trên mặt đầy vẻ đắc ý, giọng càng lớn: "Các em nhìn lại mình đi, xem còn giống học sinh không? Đến muộn, nghỉ học, chẳng có gì chưa làm! Kiểm tra tháng thì xếp hạng cuối, thật đáng xấu hổ!"

Thẩm Húc trợn trắng mắt, không nói gì.

Giang Thần lạnh nhạt nói: "Thầy Trương, bây giờ là giờ tự học, tiếng của thầy quá lớn sẽ ảnh hưởng đến học sinh khác."

Trương Kiến đang giơ tay chỉ vào mặt Thẩm Húc, vừa nghe thấy lời Giang Thần liền chuyển hướng chỉ thẳng vào mặt cậu, tức giận nói:

“Em còn biết ảnh hưởng đến việc học của người khác à? Trong cái lớp này, hai em chính là hai cục cức chuột làm ảnh hưởng cả lớp!"

"Hạng một trăm trong khối mà cũng dám nói như vậy! Kiêu ngạo đến mức nào chứ! Tôi nói thật, thành tích trước đây của em có khi là gian lận cũng nên!”

Nghe Trương Kiến nói xong, không chỉ Thẩm Húc mà cả cô Dương và các học sinh trong lớp đều không chịu nổi.

Giang Thần luôn đứng nhất khối, có khi chỉ đứng thứ hai vì bỏ lỡ vài câu hỏi lớn, còn lại đều vượt xa người đứng thứ hai.

Thành tích của cậu không ai dám nghi ngờ, thậm chí cho học sinh khác mở sách làm bài cũng không đạt được thành tích như Giang Thần.

Trương Kiến nói Giang Thần gian lận không chỉ bôi nhọ cậu mà còn xúc phạm những học sinh khác.

Nếu Giang Thần gian lận, vậy những học sinh không dám tranh đua với cậu là cái gì?

Khi các học sinh đang bất bình, thì một ông lão mặc áo bông, tay cầm bình giữ nhiệt, tóc đã bạc nửa đầu từ bên kia hành lang đi tới, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Hiệu trưởng!” Trương Kiến liếc nhìn Thẩm Húc và Giang Thần, sau đó cười tươi: “Không phải sáng nay thầy đi giao lưu với Thừa Hoa sao, sao giờ này còn ở đây?”

Hiệu trưởng Triệu Định ôn hòa nhìn Giang Thần và Thẩm Húc, vừa trả lời vừa hỏi lại: “Thời gian bên Thừa Hoa mới thay đổi, ở đây có chuyện gì vậy?”

“Chỉ là hai học sinh không chịu nghe giảng thôi.”

Trương Kiến cười nói, “Thành tích tụt dốc, thường xuyên đi trễ về sớm. Hôm nay hai đứa lại đi học muộn, nên tôi đưa chúng ra hành lang để giáo dục.”

“Giáo dục học sinh là việc quan trọng.” Hiệu trưởng gật đầu đồng ý.

Trương Kiến lập tức nở nụ cười, nhưng hiệu trưởng lại tiếp tục nói: “Nhưng đây là giờ tự học, có chuyện gì cũng không thể chậm trễ việc học của học sinh, có phải không?”

“Đúng vậy.” Trương Kiến gật đầu lia lịa, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ giận dữ.