Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Hai Lần Trọng Sinh, Tôi Xuyên Về Trong Truyện

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Giang Thần và Thẩm Húc đến lớp, buổi tự học sáng đã bắt đầu được một nửa.

Hôm nay là buổi tự học tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đang ngồi trên bục giảng chấm bài, học sinh bên dưới đang viết chính tả.

Giang Thần và Thẩm Húc vừa bước vào liền báo cáo, giọng của hai người phá vỡ bầu không khí im lặng trong lớp.

"Các em đến muộn." Tuy nói như vậy nhưng giáo viên tiếng Anh không trách móc gì, thấy Giang Thần có tinh thần hơn, cô cười nói: "Mau vào chỗ ngồi đi, sau giờ học đến chỗ lớp trưởng nghe lại bài viết nhé."

Giang Thần nhấp môi cười nhạt, tiến vào lớp.

Thẩm Húc cười hì hì cúi chào: "Yes, Ada!"

"Vào mau đi!" Cô Dương nhìn hắn với ánh mắt trách mắng.

Khi Giang Thần và Thẩm Húc ngồi xuống, cô Dương lại tiếp tục chấm bài, nhưng chưa kịp đọc bài thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Kiến xuất hiện với ánh mắt sắc bén và thần thái nghiêm nghị.

Ông ta quét mắt khắp lớp, khi thấy Giang Thần và Thẩm Húc thì lập tức chỉ tay vào cuối lớp: "Giang Thần, Thẩm Húc, đứng lên!"

Giang Thần đặt bút xuống và đứng lên, Thẩm Húc cũng đứng dậy một cách lười biếng.

Trương Kiến tức giận nói: "Các em có biết mình là học sinh không? Trường học không phải chỗ muốn đến thì đến, muốn nghỉ thì nghỉ! Đi ra ngoài ngay! Không muốn học thì đừng đến đây nữa!"

Cô Dương cau mày đứng bên cạnh, nói: "Thầy Trương, đây là giờ tự học, có gì thì nói sau giờ học đi."

"Hai đứa nó không muốn học, cô còn chờ gì nữa!" Trương Kiến hừ lạnh: "Ngồi ở đây chỉ làm hỏng cả lớp, tốt nhất là đi ra ngoài sớm, đừng làm hư học sinh khác."

"Cô Dương, tôi biết cô có lòng tốt, nhưng lòng tốt phải sử dụng đúng chỗ. Giang Thần và Thẩm Húc là loại học sinh không thể dạy dỗ, bản chất hai đứa nó đã hỏng rồi." Trương Kiến lắc đầu, lời nói đầy ẩn ý.

Khuôn mặt Cô Dương hơi tái, nhưng vì Trương Kiến là giáo viên lâu năm, lại có quan hệ trong trường, nên cô không dám tranh cãi.

"Còn đứng đó làm gì!" Trương Kiến quát: "Ra ngoài!"

Giang Thần và Thẩm Húc liếc nhau, đẩy ghế và đi ra cửa sau.

Trương Kiến đứng ở hành lang nhìn hai người, trên mặt đầy vẻ đắc ý, nói càng lớn: "Các em nhìn lại mình đi, xem còn giống học sinh không? Đến muộn, nghỉ học, chẳng có gì chưa làm qua! Kiểm tra tháng đều xếp hạng cuối, thật xấu hổ!"

Thẩm Húc trợn mắt, không nói gì.

Giang Thần lạnh nhạt nói: "Thầy Trương, bây giờ là giờ tự học, tiếng của thầy quá lớn sẽ ảnh hưởng học sinh khác."

Trương Kiến đang giơ tay chỉ vào mặt Thẩm Húc, vừa nghe thấy lời Giang Thần liền chuyển hướng chỉ thẳng vào mặt cậu, tức giận nói:

“Em còn biết ảnh hưởng đến việc học của người khác à? Trong cái lớp này, hai em chính là hai cục cức chuột làm ảnh hưởng đến học sinh khác!"

"Hạng một trăm trong khối mà cũng dám nói như vậy! Kiêu ngạo đến mức nào chứ! Tôi nói thật, thành tích trước đây của em có khi là gian lận cũng nên!”

Nghe Trương Kiến nói xong, không chỉ Thẩm Húc mà cả cô Dương và các học sinh khác trong lớp đều không thể chịu nổi.

Giang Thần luôn đứng nhất khối, có khi chỉ đứng thứ ba vì bỏ lỡ vài câu hỏi lớn, còn lại đều vượt xa người đứng thứ hai.

Thành tích của cậu không ai dám nghi ngờ, thậm chí, học sinh khác mở sách ra làm bài cũng không đạt được thành tích như Giang Thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »