Chương 5

Cho đến khi gia đình Giang Thần gặp chuyện, cậu thường thất thần trong giờ học, thành tích cũng tụt dốc không phanh.

Lúc này, Trương Kiến mới tìm được điểm yếu của Giang Thần rồi dồn sức dẫm lên, như thể đang đối xử với kẻ thù gϊếŧ cha mình, muốn cậu gục ngã.

Lần kiểm tra tháng này, Trương Kiến đã chế giễu Giang Thần ở lớp, sau đó còn gọi cậu vào văn phòng.

Có một lần Giang Thần đến muộn vì phải chăm sóc cha, Trương Kiến còn đứng trước cổng trường phê bình cậu trước mặt mọi người, thậm chí còn lôi cả người cha tàn tật của cậu ra làm đề tài.

Giang Thần vốn dĩ đã có tâm trạng tồi tệ vì chuyện gia đình, nay càng thêm yếu ớt.

Sự việc này khiến cậu ghét học hành, thậm chí hôm qua còn dành cả ngày chơi game ở tiệm net.

Trên đường đến trường, Giang Thần vừa nói chuyện với Thẩm Húc, vừa hồi tưởng về chuyện trong trường.

Khi đến cổng trường, cậu đã có quyết định và cảm thấy rất bình tĩnh.

Loại người như Trương Tam Mao chỉ bắt nạt kẻ yếu và nịnh bợ kẻ mạnh, ở ngoài xã hội ông ta không có chút uy tín nào, nên mới tìm kiếm cảm giác kiểm soát và thành tựu từ học sinh của mình.

Lợi dụng thân phận giáo viên để làm những điều quá đáng, luôn lấy cớ tôn sư trọng đạo và giáo dục học sinh để biện minh, khiến người khác căm ghét nhưng không thể phản kháng.

Nhưng bây giờ, Giang Thần không còn là cậu bé 17 tuổi ngây thơ nữa.

Cậu sẽ không dùng phương thức tự tổn thương bản thân để tránh né hay trả thù nữa, cũng không kính sợ giáo viên như trước.

Khi xử lý mọi chuyện, Giang Thần luôn giữ tâm thái công bằng, nếu người khác không xâm phạm cậu thì cậu sẽ không quan tâm người ta.

Sau hai kiếp, Giang Thần không còn sợ gì nữa.

Khi Giang Thần và Thẩm Húc đến lớp, buổi tự học sáng đã bắt đầu được một nửa.

Hôm nay là buổi tự học tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh đang ngồi trên bục giảng chấm bài, học sinh bên dưới đang viết chính tả.

Giang Thần và Thẩm Húc vừa bước vào liền báo cáo, giọng của hai người phá vỡ bầu không khí im lặng trong lớp.

"Các em đến muộn." Tuy nói như vậy nhưng giáo viên tiếng Anh không trách móc gì, thấy Giang Thần có tinh thần hơn, cô cười nói: "Mau vào chỗ ngồi đi, sau giờ học đến chỗ lớp trưởng nghe lại bài viết nhé."

Giang Thần nhấp môi cười nhạt, tiến vào lớp.

Thẩm Húc cười hì hì cúi chào: "Yes, Ada!"

"Vào mau đi!" Cô Dương nhìn hắn với ánh mắt trách mắng.

Khi Giang Thần và Thẩm Húc ngồi xuống, cô Dương lại tiếp tục chấm bài, nhưng chưa kịp đọc bài thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Trương Kiến xuất hiện với ánh mắt sắc bén và thần thái nghiêm nghị.

Ông ta quét mắt khắp lớp, khi thấy Giang Thần và Thẩm Húc thì lập tức chỉ tay vào cuối lớp: "Giang Thần, Thẩm Húc, đứng lên!"

Giang Thần đặt bút xuống và đứng lên, Thẩm Húc cũng đứng dậy một cách lười biếng.

Trương Kiến tức giận nói: "Các em có biết mình là học sinh không? Trường học không phải chỗ muốn đến thì đến, muốn nghỉ thì nghỉ! Đi ra ngoài ngay! Không muốn học thì đừng đến đây nữa!"

Cô Dương cau mày đứng bên cạnh, nói: "Thầy Trương, đây là giờ tự học, có gì thì nói sau giờ học đi."

"Hai đứa nó không muốn học, cô còn chờ gì nữa!" Trương Kiến hừ lạnh: "Ngồi ở đây chỉ làm hỏng cả lớp, tốt nhất là đi ra ngoài sớm, đừng làm hư học sinh khác."

"Cô Dương, tôi biết cô có lòng tốt, nhưng lòng tốt phải sử dụng đúng chỗ. Giang Thần và Thẩm Húc là loại học sinh không thể dạy dỗ, bản chất hai đứa nó đã hỏng rồi." Trương Kiến lắc đầu, lời nói đầy ẩn ý.

Khuôn mặt Cô Dương hơi tái, nhưng vì Trương Kiến là giáo viên lâu năm, lại có quan hệ trong trường, nên cô không dám tranh cãi.

"Còn đứng đó làm gì!" Trương Kiến quát: "Ra ngoài!"

Giang Thần và Thẩm Húc liếc nhau, đẩy ghế và đi ra cửa sau.