Chương 42: Phó hiệu trưởng

Giang Thần gật đầu ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại có chút thắc mắc, không ngờ thầy Phó lại là người hài hước như vậy.

Cậu chỉ nhớ thầy Phó là người ít nói cười, không thân thiện lắm với học sinh. Ký ức rõ ràng nhất là khi tốt nghiệp cấp ba, ông đã thở dài nhàn nhạt: “Đáng tiếc.”

Lúc đó Giang Thần không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, cậu đã hiểu lý do rồi.

Ở kiếp trước, thầy Phó chưa bao giờ đề cập đến việc đưa cậu vào lớp thi đua, tại sao kiếp này lại đề cập? Hơn nữa, ngữ khí của ông rất chắc chắn, như đã suy nghĩ lâu lắm rồi.

Có lẽ vì kiếp trước cậu không gượng dậy nổi sau những biến cố của gia đình. Cho nên thầy Phó mới tiếc nuối cho tương lai tươi sáng mà Giang Thần đáng ra phải có.

--- ---

Văn phòng không xa khu dạy học, Giang Thần và Phó Kính Vũ nhanh chóng đi đến phòng họp nhỏ. Thầy Phó giống như gà mẹ bảo vệ gà con mà bảo vệ cậu phía sau, rồi dẫn cậu đến bên cạnh chỗ hiệu trưởng ngồi.

Hiệu trưởng tươi cười ôn hòa: “Giang Thần tới rồi.”

“Chào hiệu trưởng.” Giang Thần không ngồi ngay, mà khom lưng chào các thầy cô khác trước: “Chào các thầy cô.”

Phần lớn giáo viên khối 11 đều biết Giang Thần, dù có người chưa tiếp xúc nhiều nhưng khi thấy cậu có thái độ lễ phép như vậy, ấn tượng của bọn họ đều tốt lên rất nhiều.

Hiệu trưởng cười tủm tỉm, vỗ vai Giang Thần: “Ngồi đi.”

Khi Giang Thần ngồi xuống, hiệu trưởng nhìn xuống tập tài liệu trong tay cậu, không thay đổi sắc mặt mà hỏi: “Đây là gì?”

Chưa đợi Giang Thần trả lời, Phó Kính Vũ đã nói: “Đây là bài thi mà thầy Trương nói đã mất, tôi bảo Giang Thần mang đến.”

Các giáo viên trong phòng họp nhìn về phía tập tài liệu trước mặt Giang Thần, ánh mắt họ lướt qua Trương Kiến một cách vi diệu.

Mặt mày Trương Kiến tái xanh, Tôn Đằng Vân liếc nhìn ông ta một cái, rồi mở miệng: “Em Giang, chúng tôi gọi em đến đây để nói về kỳ thi lần này."

"Tuy thầy Trương hiểu lầm em và xử lý không tốt. Nhưng em lại chống đối thầy giáo trước mặt mọi người, cả hai bên đều sai."

Vì vậy, tôi nghĩ chuyện này nên được hòa giải. ‘Một ngày làm thầy, cả đời làm cha’, mỗi người lùi một bước xin lỗi nhau, em nghĩ sao?”

Tôn Đằng Vân vừa dứt lời, sắc mặt các giáo viên khác đều có chút thay đổi.

Những lời này thật quá đáng!

Nhưng dù sao ông ta cũng là phó hiệu trưởng, các giáo viên chỉ có thể trao đổi ánh mắt, trong lòng đều đồng cảm với Giang Thần bị oan.