Chương 36: Lộ tẩy

Đôi khi, nếu thấy hứng thú với đề tài, cậu còn vui vẻ nói chuyện rất lâu.

Giang Thần hiền lành nhưng cũng biết hòa mình cùng các bạn nam trong lớp, bất kể là chơi bóng, ăn cơm hay liên hoan, mọi người đều thích gọi cậu.

Cậu làm việc có nguyên tắc, dù tính tình tốt nhưng chỉ cần ai đó chạm vào giới hạn của cậu, Giang Thần sẽ thẳng thắn chỉ ra.

Sau đó, mọi người vẫn làm bạn, không ai vì bị nhắc nhở mà oán giận, ngược lại còn ghi nhớ để không tái phạm.

Trong lớp, nếu hỏi ai có mối quan hệ tốt nhất với họ, thì ít người sẽ nói Giang Thần. Nhưng nếu hỏi khi gặp vấn đề nghĩ đến ai đầu tiên, thì hơn 90% sẽ trả lời là Giang Thần.

Một người ưu tú, làm việc có chừng mực, chính trực mà không bảo thủ, có nguyên tắc như Giang Thần, ai lại tin cậu trộm bài thi chứ?

Huống chi, kẻ vu oan cho cậu là Trương Tam Mao, người mà mọi người đều biết có quan hệ không tốt với Giang Thần.

Nhưng vì sao Trương Chí Bằng lại giúp hãm hại Giang Thần?

Một số người nhớ lại, khi còn học lớp 10, Trương Chí Bằng từng bị bắt nạt và chính Giang Thần đã kêu gọi các bạn trong lớp giúp cậu ta. Nếu thật sự là như vậy, thì chính tỏ Trương Chí Bằng đang lấy oán trả ơn.

Ánh mắt mọi người đều kinh ngạc và khó hiểu.

Trương Chí Bằng cúi đầu không dám nhìn ai, chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang trào phúng mình.

Giang Thần liếc nhìn Trương Chí Bằng rồi thu hồi ánh mắt, nói với Trương Kiến: “Thầy Trương, nếu thầy muốn lục soát bàn của em, thì cứ lục soát đi ạ.”

Trương Kiến cắn răng, mặt nở nụ cười gượng: “Thầy vừa nhớ ra là đã để bài thi ở văn phòng khối lớp 10 rồi, không cần lục soát nữa.”

Nghe Trương Kiến nói vậy, các học sinh có chút bán tín bán nghi, nhưng các thầy cô khác thì không tin.

Trương Kiến không có tiết dạy lớp 10, sao lại mang bài thi lên văn phòng lớp 10 được?

Nhưng không ai nói gì.

Giang Thần vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dù trước đó cậu đã mỉa mai Trương Kiến không thương tiếc.

Đa số mọi người nghĩ cậu sẽ truy hỏi đến cùng, làm sáng tỏ mọi chuyện. Nhưng cậu chỉ ngồi xuống, nói: “Nếu vậy, chúng em có thể tiếp tục thi không ạ?”

Trương Kiến và các thầy cô khác thấy cậu nhẹ nhàng bỏ qua thì đều hiện lên vẻ không tin nổi.

Nhưng Trương Kiến nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói: “Các em tiếp tục thi đi, phải làm bài nghiêm túc không được nói chuyện.”

Nói xong, ông ta nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Một ngày thi nhanh chóng kết thúc.